Đó là một ngày hè đầy nắng, gió lao xao xuyên qua kẽ lá, trên đồng cỏ anh và nó đang nắm tay bước đi trong hạnh phúc. Bỗng nó tinh nghịch chọc anh rồi bỏ chạy. Anh khẽ cười đuổi theo cô nhóc. - Đố chồng đuổi kịp vợ đó! - nó lè lưỡi trêu anh - Vợ đợi đấy Hai người vui vẻ chạy đuổi khắp cánh đồng bồ công anh đầy nắng và hạnh phúc. Trêu đùa mệt lả cả hai nằm dài trên đồng cỏ, hai tay vẫn đan vào nhau. - Ê chồng! Nếu một ngày anh mất em anh có buồn không? -không! - anh dứt khoát không một chút suy nghĩ. Nó thoáng chút buồn ánh mắt nhìn xa xăm như để kìm nén thứ chất lỏng đang trực trào ra. - Ngốc ạ- anh khẽ cốc đầu nó- nếu ngày đó xảy ra anh thực sự không muốn tồn tại nữa! Vậy sao phải buồn. Chồng bắt vợ cả đời phải ở gần chồng, một bước cũng không được rời khỏi! Đôi mắt nó rưng rưng, nó khóc òa trong hạnh phúc. Anh cười trước sự trẻ con của nó. Anh khẽ đặt lên môi nó một nụ hôn, mang theo sự say đắm và hạnh phúc. * * * - Vợ ơi! - anh ib nó - Dạ! Chồng iu iu iu gọi vợ có…
Chương 43
Anh Mất Em Rồi Sao?Tác giả: Green Sâu RómTruyện Ngôn TìnhĐó là một ngày hè đầy nắng, gió lao xao xuyên qua kẽ lá, trên đồng cỏ anh và nó đang nắm tay bước đi trong hạnh phúc. Bỗng nó tinh nghịch chọc anh rồi bỏ chạy. Anh khẽ cười đuổi theo cô nhóc. - Đố chồng đuổi kịp vợ đó! - nó lè lưỡi trêu anh - Vợ đợi đấy Hai người vui vẻ chạy đuổi khắp cánh đồng bồ công anh đầy nắng và hạnh phúc. Trêu đùa mệt lả cả hai nằm dài trên đồng cỏ, hai tay vẫn đan vào nhau. - Ê chồng! Nếu một ngày anh mất em anh có buồn không? -không! - anh dứt khoát không một chút suy nghĩ. Nó thoáng chút buồn ánh mắt nhìn xa xăm như để kìm nén thứ chất lỏng đang trực trào ra. - Ngốc ạ- anh khẽ cốc đầu nó- nếu ngày đó xảy ra anh thực sự không muốn tồn tại nữa! Vậy sao phải buồn. Chồng bắt vợ cả đời phải ở gần chồng, một bước cũng không được rời khỏi! Đôi mắt nó rưng rưng, nó khóc òa trong hạnh phúc. Anh cười trước sự trẻ con của nó. Anh khẽ đặt lên môi nó một nụ hôn, mang theo sự say đắm và hạnh phúc. * * * - Vợ ơi! - anh ib nó - Dạ! Chồng iu iu iu gọi vợ có… - Chủ tịch mọi chuyện đã được hoàn thành. Tối nay nhất định sẽ rất đông vui.- Được rồi. Cậu về đi.Một năm qua đã bao nhiêu nơi anh mở hội chợ, đi qua bao nhiêu ngõ ngách của đất nước. Anh biết nó rất mê Chi Dân mà, anh chỉ mong có một ngày sẽ gặp được nó.. . .7 giờ tối nó đã có mặt tại cổng hội chợ. Hít sâu một hơi lấy dũng khí nó bước vào. Không khí này làm nó không khỏi những chuyện trước đây. Nó đã gây ra cho anh bao nhiêu đau khổ như vậy liệu nó còn có thể quay về không? Đang lan man với dòng suy tư có một cô bé chạy vụt qua đâm phải nó.- Em xin lỗi! - cô bé đỡ nó dậy rồi đi rất mau. Chắc sợ bị muộn đây mà. Nó lại nhớ năm xưa cũng từng vì vội đi học mà đâm phải anh. Nó cười nhưng mang một sự đau buồn.Bước vào trung tâm hội chợ vẫn chưa đến giờ nó lang thang chợt dừng lại ở một nơi yên tĩnh. Nó nhớ lần nào đi hội chợ anh cũng chọn một mình như vậy. Lướt nhìn khung cảnh nơi này, khác quá một nơi hoàn toàn xa lạ nhưng sao lại gợi được kỷ niệm cho nó. Nhìn lại một lần, lại một lần cách bày trí hội chợ này lại quen thuộc như vậy? Hay... Chắc tất cả hội chợ đều có một khuôn như vậy rồi. Nó cười xua đi cái ý nghĩ vớ vẩn trong đầu. Quay đầu định rời đi bước chân nó bỗng khựng lại, nó dụi mắt để bản thân nhìn rõ hơn. Là nụ cười ấm áp ấy, là khuôn mặt ấy, thân ảnh tuấn tú ấy là anh tất cả đều là anh...! Anh đứng đó nở nụ cười như ánh nắng ban mai nhìn nó. Anh bước lại kéo nó vào lòng, thì thầm bên tai nó " anh cuối cùng cũng tìm được em rồi, đừng hòng trốn nữa nhé...! ". Bờ môi anh khẽ chạm vào môi nó nụ hôn nóng bỏng, ngọt ngào, chứa đựng bao tủi hờn và nhớ nhung.Cuối cùng sau bao nhiêu sóng gió họ cũng tìm được nhau...!
- Chủ tịch mọi chuyện đã được hoàn thành. Tối nay nhất định sẽ rất đông vui.
- Được rồi. Cậu về đi.
Một năm qua đã bao nhiêu nơi anh mở hội chợ, đi qua bao nhiêu ngõ ngách của đất nước. Anh biết nó rất mê Chi Dân mà, anh chỉ mong có một ngày sẽ gặp được nó.
. . .
7 giờ tối nó đã có mặt tại cổng hội chợ. Hít sâu một hơi lấy dũng khí nó bước vào. Không khí này làm nó không khỏi những chuyện trước đây. Nó đã gây ra cho anh bao nhiêu đau khổ như vậy liệu nó còn có thể quay về không? Đang lan man với dòng suy tư có một cô bé chạy vụt qua đâm phải nó.
- Em xin lỗi! - cô bé đỡ nó dậy rồi đi rất mau. Chắc sợ bị muộn đây mà. Nó lại nhớ năm xưa cũng từng vì vội đi học mà đâm phải anh. Nó cười nhưng mang một sự đau buồn.
Bước vào trung tâm hội chợ vẫn chưa đến giờ nó lang thang chợt dừng lại ở một nơi yên tĩnh. Nó nhớ lần nào đi hội chợ anh cũng chọn một mình như vậy. Lướt nhìn khung cảnh nơi này, khác quá một nơi hoàn toàn xa lạ nhưng sao lại gợi được kỷ niệm cho nó. Nhìn lại một lần, lại một lần cách bày trí hội chợ này lại quen thuộc như vậy? Hay... Chắc tất cả hội chợ đều có một khuôn như vậy rồi. Nó cười xua đi cái ý nghĩ vớ vẩn trong đầu. Quay đầu định rời đi bước chân nó bỗng khựng lại, nó dụi mắt để bản thân nhìn rõ hơn. Là nụ cười ấm áp ấy, là khuôn mặt ấy, thân ảnh tuấn tú ấy là anh tất cả đều là anh...! Anh đứng đó nở nụ cười như ánh nắng ban mai nhìn nó. Anh bước lại kéo nó vào lòng, thì thầm bên tai nó " anh cuối cùng cũng tìm được em rồi, đừng hòng trốn nữa nhé...! ". Bờ môi anh khẽ chạm vào môi nó nụ hôn nóng bỏng, ngọt ngào, chứa đựng bao tủi hờn và nhớ nhung.
Cuối cùng sau bao nhiêu sóng gió họ cũng tìm được nhau...!
Anh Mất Em Rồi Sao?Tác giả: Green Sâu RómTruyện Ngôn TìnhĐó là một ngày hè đầy nắng, gió lao xao xuyên qua kẽ lá, trên đồng cỏ anh và nó đang nắm tay bước đi trong hạnh phúc. Bỗng nó tinh nghịch chọc anh rồi bỏ chạy. Anh khẽ cười đuổi theo cô nhóc. - Đố chồng đuổi kịp vợ đó! - nó lè lưỡi trêu anh - Vợ đợi đấy Hai người vui vẻ chạy đuổi khắp cánh đồng bồ công anh đầy nắng và hạnh phúc. Trêu đùa mệt lả cả hai nằm dài trên đồng cỏ, hai tay vẫn đan vào nhau. - Ê chồng! Nếu một ngày anh mất em anh có buồn không? -không! - anh dứt khoát không một chút suy nghĩ. Nó thoáng chút buồn ánh mắt nhìn xa xăm như để kìm nén thứ chất lỏng đang trực trào ra. - Ngốc ạ- anh khẽ cốc đầu nó- nếu ngày đó xảy ra anh thực sự không muốn tồn tại nữa! Vậy sao phải buồn. Chồng bắt vợ cả đời phải ở gần chồng, một bước cũng không được rời khỏi! Đôi mắt nó rưng rưng, nó khóc òa trong hạnh phúc. Anh cười trước sự trẻ con của nó. Anh khẽ đặt lên môi nó một nụ hôn, mang theo sự say đắm và hạnh phúc. * * * - Vợ ơi! - anh ib nó - Dạ! Chồng iu iu iu gọi vợ có… - Chủ tịch mọi chuyện đã được hoàn thành. Tối nay nhất định sẽ rất đông vui.- Được rồi. Cậu về đi.Một năm qua đã bao nhiêu nơi anh mở hội chợ, đi qua bao nhiêu ngõ ngách của đất nước. Anh biết nó rất mê Chi Dân mà, anh chỉ mong có một ngày sẽ gặp được nó.. . .7 giờ tối nó đã có mặt tại cổng hội chợ. Hít sâu một hơi lấy dũng khí nó bước vào. Không khí này làm nó không khỏi những chuyện trước đây. Nó đã gây ra cho anh bao nhiêu đau khổ như vậy liệu nó còn có thể quay về không? Đang lan man với dòng suy tư có một cô bé chạy vụt qua đâm phải nó.- Em xin lỗi! - cô bé đỡ nó dậy rồi đi rất mau. Chắc sợ bị muộn đây mà. Nó lại nhớ năm xưa cũng từng vì vội đi học mà đâm phải anh. Nó cười nhưng mang một sự đau buồn.Bước vào trung tâm hội chợ vẫn chưa đến giờ nó lang thang chợt dừng lại ở một nơi yên tĩnh. Nó nhớ lần nào đi hội chợ anh cũng chọn một mình như vậy. Lướt nhìn khung cảnh nơi này, khác quá một nơi hoàn toàn xa lạ nhưng sao lại gợi được kỷ niệm cho nó. Nhìn lại một lần, lại một lần cách bày trí hội chợ này lại quen thuộc như vậy? Hay... Chắc tất cả hội chợ đều có một khuôn như vậy rồi. Nó cười xua đi cái ý nghĩ vớ vẩn trong đầu. Quay đầu định rời đi bước chân nó bỗng khựng lại, nó dụi mắt để bản thân nhìn rõ hơn. Là nụ cười ấm áp ấy, là khuôn mặt ấy, thân ảnh tuấn tú ấy là anh tất cả đều là anh...! Anh đứng đó nở nụ cười như ánh nắng ban mai nhìn nó. Anh bước lại kéo nó vào lòng, thì thầm bên tai nó " anh cuối cùng cũng tìm được em rồi, đừng hòng trốn nữa nhé...! ". Bờ môi anh khẽ chạm vào môi nó nụ hôn nóng bỏng, ngọt ngào, chứa đựng bao tủi hờn và nhớ nhung.Cuối cùng sau bao nhiêu sóng gió họ cũng tìm được nhau...!