Tác giả:

"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel.

Chương 1081

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Chúng tôi đến huyện Đô Lan...”, Diệp Hạo cười nói.  Ra ngoài nên cảnh giác vẫn hơn, cho nên anh cũng không nói thật.  “Ồ, vậy thì đi qua đoạn vắng người đấy là tới Đô Lan, cũng không còn xa lắm, cũng chỉ khoảng hai trăm cây số nữa, đợi sửa xe xong chắc khoảng trước mười hai giờ là tới nơi”.  Người đàn ông đội mũ da bảo, hai người ngồi nói chuyện phiếm một lát, Linh Hồ Uyển Nhi vẫn luôn không lên tiếng, chủ yếu để Diệp Hạo nói chuyện.  Sau khi tìm hiểu qua, Diệp Hạo biết những người này đến từ tỉnh Thanh bên cạnh, trước kia ở đây có một khu mỏ, cho nên bọn họ tới đây sửa xe.  Nhưng sau khi mỏ này bị đào hết thì các loại xe cỡ lớn đều sơ tán, song trong mỏ vẫn còn sót lại một chút quặng, vì thế một vài đội đào mỏ nhỏ thường lái xe tới đây, đương nhiên cũng chỉ theo hình thức đào trộm.  Thêm nữa cửa hàng sửa xe này của bọn họ còn chưa tìm được vị trí thích hợp, nên vẫn đành ở lại đây, Diệp Hạo nghe vậy cũng chỉ cảm thán đồng cảm một câu.  “Chú à, đừng chỉ mải nói thế, rót trà cho người anh em này đi chứ...”  Lúc này, người thanh niên đang sửa xe ở bên ngoài đi vào, mở hộp đựng trà, rồi tự lấy một ít lá trà cho vào trong túi, sau đó nhấc ấm nước đặt trên bếp vừa rót vừa nói.  Người đàn ông đội mũ da vội vàng vỗ đét vào đùi: “Anh xem tôi này, chỉ mải nói chuyện, thứ lỗi nhá...”  Diệp Hạo tỏ ý không cần, nhưng người đàn ông đội mũ da rất khách sáo, còn lấy ít lá trà, cho vào hai cốc, rồi rót nước.  “Người anh em, đây là trà Tạng đặc sản chỗ chúng tôi, hai người uống thử xem, có hợp không”, người đàn ông bưng cốc trà đặt vào tay hai người bọn họ.  Diệp Hạo vội vàng đứng dậy nhận cốc trà, đồng thời tỏ ý cảm ơn. Trà Tạng này nhìn qua gần giống hồng trà, nhưng có màu đậm hơn và mùi cũng thơm hơn.  Người đàn ông cũng pha một cốc, sau khi pha xong liền đưa lên miệng thổi cho bớt nóng, rồi nhấp một ngụm lớn.  Nhìn thấy hai người Diệp Hạo vẫn cầm nguyên cốc trà, người đàn ông đó liền mời liên tục, Diệp Hạo cười, thầm nhủ hình như bản thân đã cảnh giác quá đà.  Liền bưng cốc trà trước mặt ngửa cổ uống một ngụm.  “Người anh em, thấy thế nào?”, người đàn ông đội mũ da vội vàng hỏi.  “Rất ngon, không chát cũng không đắng, êm mà ngọt...”, Diệp Hạo tươi cười bình phẩm đánh giá, nhưng vừa nói xong, người anh đột nhiên dựng lên, sau đó hai mắt nhắm nghiền, rồi đổ rạp ra bàn.  Tốc độ quá nhanh, khiến Linh Hồ Uyển Nhi ngồi cạnh kinh ngạc vô cùng.  “Ha ha ha, người anh em không được rồi, uống trà mà cũng say sao...”  Người đàn ông đội mũ da cười lớn, rồi quay đầu nhìn sang phía Linh Hồ Uyển Nhi, cười hi hi nói: “Người đẹp này còn không uống sao, lẽ nào định để anh già này đích thân mớm cho hả...”  Diệp Hạo nằm bò xuống mặt bàn, hai mắt nhắm nghiền ngủ thiếp đi, chứng tỏ trà này có vấn đề.  Sau khi thấy Diệp Hạo nằm bò ra bàn như thế thì vẻ dịu dàng ôn hòa trên mặt người đàn ông đội mũ da nhanh chóng biến mất, hắn ta híp mắt nhìn Linh Hồ Uyển Nhi.  “Các người làm gì anh ấy rồi?”, Linh Hồ Uyển Nhi giả vờ hoảng sợ hét lớn, bên cạnh đó còn không ngừng lay người Diệp Hạo nhưng anh ngủ như lợn vậy, không phản ứng lại một chút nào.  

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Chúng tôi đến huyện Đô Lan...”, Diệp Hạo cười nói.  

Ra ngoài nên cảnh giác vẫn hơn, cho nên anh cũng không nói thật.  

“Ồ, vậy thì đi qua đoạn vắng người đấy là tới Đô Lan, cũng không còn xa lắm, cũng chỉ khoảng hai trăm cây số nữa, đợi sửa xe xong chắc khoảng trước mười hai giờ là tới nơi”.  

Người đàn ông đội mũ da bảo, hai người ngồi nói chuyện phiếm một lát, Linh Hồ Uyển Nhi vẫn luôn không lên tiếng, chủ yếu để Diệp Hạo nói chuyện.  

Sau khi tìm hiểu qua, Diệp Hạo biết những người này đến từ tỉnh Thanh bên cạnh, trước kia ở đây có một khu mỏ, cho nên bọn họ tới đây sửa xe.  

Nhưng sau khi mỏ này bị đào hết thì các loại xe cỡ lớn đều sơ tán, song trong mỏ vẫn còn sót lại một chút quặng, vì thế một vài đội đào mỏ nhỏ thường lái xe tới đây, đương nhiên cũng chỉ theo hình thức đào trộm.  

Thêm nữa cửa hàng sửa xe này của bọn họ còn chưa tìm được vị trí thích hợp, nên vẫn đành ở lại đây, Diệp Hạo nghe vậy cũng chỉ cảm thán đồng cảm một câu.  

“Chú à, đừng chỉ mải nói thế, rót trà cho người anh em này đi chứ...”  

Lúc này, người thanh niên đang sửa xe ở bên ngoài đi vào, mở hộp đựng trà, rồi tự lấy một ít lá trà cho vào trong túi, sau đó nhấc ấm nước đặt trên bếp vừa rót vừa nói.  

Người đàn ông đội mũ da vội vàng vỗ đét vào đùi: “Anh xem tôi này, chỉ mải nói chuyện, thứ lỗi nhá...”  

Diệp Hạo tỏ ý không cần, nhưng người đàn ông đội mũ da rất khách sáo, còn lấy ít lá trà, cho vào hai cốc, rồi rót nước.  

“Người anh em, đây là trà Tạng đặc sản chỗ chúng tôi, hai người uống thử xem, có hợp không”, người đàn ông bưng cốc trà đặt vào tay hai người bọn họ.  

Diệp Hạo vội vàng đứng dậy nhận cốc trà, đồng thời tỏ ý cảm ơn. Trà Tạng này nhìn qua gần giống hồng trà, nhưng có màu đậm hơn và mùi cũng thơm hơn.  

Người đàn ông cũng pha một cốc, sau khi pha xong liền đưa lên miệng thổi cho bớt nóng, rồi nhấp một ngụm lớn.  

Nhìn thấy hai người Diệp Hạo vẫn cầm nguyên cốc trà, người đàn ông đó liền mời liên tục, Diệp Hạo cười, thầm nhủ hình như bản thân đã cảnh giác quá đà.  

Liền bưng cốc trà trước mặt ngửa cổ uống một ngụm.  

“Người anh em, thấy thế nào?”, người đàn ông đội mũ da vội vàng hỏi.  

“Rất ngon, không chát cũng không đắng, êm mà ngọt...”, Diệp Hạo tươi cười bình phẩm đánh giá, nhưng vừa nói xong, người anh đột nhiên dựng lên, sau đó hai mắt nhắm nghiền, rồi đổ rạp ra bàn.  

Tốc độ quá nhanh, khiến Linh Hồ Uyển Nhi ngồi cạnh kinh ngạc vô cùng.  

“Ha ha ha, người anh em không được rồi, uống trà mà cũng say sao...”  

Người đàn ông đội mũ da cười lớn, rồi quay đầu nhìn sang phía Linh Hồ Uyển Nhi, cười hi hi nói: “Người đẹp này còn không uống sao, lẽ nào định để anh già này đích thân mớm cho hả...”  

Diệp Hạo nằm bò xuống mặt bàn, hai mắt nhắm nghiền ngủ thiếp đi, chứng tỏ trà này có vấn đề.  

Sau khi thấy Diệp Hạo nằm bò ra bàn như thế thì vẻ dịu dàng ôn hòa trên mặt người đàn ông đội mũ da nhanh chóng biến mất, hắn ta híp mắt nhìn Linh Hồ Uyển Nhi.  

“Các người làm gì anh ấy rồi?”, Linh Hồ Uyển Nhi giả vờ hoảng sợ hét lớn, bên cạnh đó còn không ngừng lay người Diệp Hạo nhưng anh ngủ như lợn vậy, không phản ứng lại một chút nào.  

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Chúng tôi đến huyện Đô Lan...”, Diệp Hạo cười nói.  Ra ngoài nên cảnh giác vẫn hơn, cho nên anh cũng không nói thật.  “Ồ, vậy thì đi qua đoạn vắng người đấy là tới Đô Lan, cũng không còn xa lắm, cũng chỉ khoảng hai trăm cây số nữa, đợi sửa xe xong chắc khoảng trước mười hai giờ là tới nơi”.  Người đàn ông đội mũ da bảo, hai người ngồi nói chuyện phiếm một lát, Linh Hồ Uyển Nhi vẫn luôn không lên tiếng, chủ yếu để Diệp Hạo nói chuyện.  Sau khi tìm hiểu qua, Diệp Hạo biết những người này đến từ tỉnh Thanh bên cạnh, trước kia ở đây có một khu mỏ, cho nên bọn họ tới đây sửa xe.  Nhưng sau khi mỏ này bị đào hết thì các loại xe cỡ lớn đều sơ tán, song trong mỏ vẫn còn sót lại một chút quặng, vì thế một vài đội đào mỏ nhỏ thường lái xe tới đây, đương nhiên cũng chỉ theo hình thức đào trộm.  Thêm nữa cửa hàng sửa xe này của bọn họ còn chưa tìm được vị trí thích hợp, nên vẫn đành ở lại đây, Diệp Hạo nghe vậy cũng chỉ cảm thán đồng cảm một câu.  “Chú à, đừng chỉ mải nói thế, rót trà cho người anh em này đi chứ...”  Lúc này, người thanh niên đang sửa xe ở bên ngoài đi vào, mở hộp đựng trà, rồi tự lấy một ít lá trà cho vào trong túi, sau đó nhấc ấm nước đặt trên bếp vừa rót vừa nói.  Người đàn ông đội mũ da vội vàng vỗ đét vào đùi: “Anh xem tôi này, chỉ mải nói chuyện, thứ lỗi nhá...”  Diệp Hạo tỏ ý không cần, nhưng người đàn ông đội mũ da rất khách sáo, còn lấy ít lá trà, cho vào hai cốc, rồi rót nước.  “Người anh em, đây là trà Tạng đặc sản chỗ chúng tôi, hai người uống thử xem, có hợp không”, người đàn ông bưng cốc trà đặt vào tay hai người bọn họ.  Diệp Hạo vội vàng đứng dậy nhận cốc trà, đồng thời tỏ ý cảm ơn. Trà Tạng này nhìn qua gần giống hồng trà, nhưng có màu đậm hơn và mùi cũng thơm hơn.  Người đàn ông cũng pha một cốc, sau khi pha xong liền đưa lên miệng thổi cho bớt nóng, rồi nhấp một ngụm lớn.  Nhìn thấy hai người Diệp Hạo vẫn cầm nguyên cốc trà, người đàn ông đó liền mời liên tục, Diệp Hạo cười, thầm nhủ hình như bản thân đã cảnh giác quá đà.  Liền bưng cốc trà trước mặt ngửa cổ uống một ngụm.  “Người anh em, thấy thế nào?”, người đàn ông đội mũ da vội vàng hỏi.  “Rất ngon, không chát cũng không đắng, êm mà ngọt...”, Diệp Hạo tươi cười bình phẩm đánh giá, nhưng vừa nói xong, người anh đột nhiên dựng lên, sau đó hai mắt nhắm nghiền, rồi đổ rạp ra bàn.  Tốc độ quá nhanh, khiến Linh Hồ Uyển Nhi ngồi cạnh kinh ngạc vô cùng.  “Ha ha ha, người anh em không được rồi, uống trà mà cũng say sao...”  Người đàn ông đội mũ da cười lớn, rồi quay đầu nhìn sang phía Linh Hồ Uyển Nhi, cười hi hi nói: “Người đẹp này còn không uống sao, lẽ nào định để anh già này đích thân mớm cho hả...”  Diệp Hạo nằm bò xuống mặt bàn, hai mắt nhắm nghiền ngủ thiếp đi, chứng tỏ trà này có vấn đề.  Sau khi thấy Diệp Hạo nằm bò ra bàn như thế thì vẻ dịu dàng ôn hòa trên mặt người đàn ông đội mũ da nhanh chóng biến mất, hắn ta híp mắt nhìn Linh Hồ Uyển Nhi.  “Các người làm gì anh ấy rồi?”, Linh Hồ Uyển Nhi giả vờ hoảng sợ hét lớn, bên cạnh đó còn không ngừng lay người Diệp Hạo nhưng anh ngủ như lợn vậy, không phản ứng lại một chút nào.  

Chương 1081