Cửa quán trà sữa Happy được mở ra, một đôi nam nữ trẻ tuổi bước vào. Trịnh Hoài Nhi ghé mắt nhìn một cái rồi khều nhẹ cô nàng Tú Anh đang cắm cúi vào chiếc điện thoại trên tay. “Có khách đến nữa kìa, đi ra giúp Mai chuẩn bị đồ uống cho khách đi.” “Vâng vâng chị chủ. Haiz, em mới ngồi nghỉ được có ba phút thôi đó.” Trịnh Hoài Nhi lười đôi co với cô nàng, cô đang cố gắng tìm linh cảm để viết thêm tình tiết cho câu chuyện của mình. Trịnh Hoài Nhi bắt đầu viết truyện từ bảy năm trước, xuất bản được ba cuốn truyện viết về cuộc sống đời thường, đến nay cũng được khá đông độc giả biết đến. Lúc lên đại học vì nhiều nguyên nhân mà Trịnh Hoài Nhi đăng ký ngành học là Marketing, học hết bốn năm đại học vẫn không có chút hứng thú nào với ngành đó. Sau khi ra trường, cô dùng số tiền tiết kiệm được lúc trước đi làm thêm, lại xin thêm từ gia đình để mở quán trà sữa Happy này. Trịnh Hoài Nhi sống ở tầng hai phía trên quán trà sữa, buổi sáng chín giờ dậy mở quán, tối mười giờ là đóng cửa. Hôm nào linh…
Chương 13
Mr HappyTác giả: Louis Thùy TrangTruyện Ngôn TìnhCửa quán trà sữa Happy được mở ra, một đôi nam nữ trẻ tuổi bước vào. Trịnh Hoài Nhi ghé mắt nhìn một cái rồi khều nhẹ cô nàng Tú Anh đang cắm cúi vào chiếc điện thoại trên tay. “Có khách đến nữa kìa, đi ra giúp Mai chuẩn bị đồ uống cho khách đi.” “Vâng vâng chị chủ. Haiz, em mới ngồi nghỉ được có ba phút thôi đó.” Trịnh Hoài Nhi lười đôi co với cô nàng, cô đang cố gắng tìm linh cảm để viết thêm tình tiết cho câu chuyện của mình. Trịnh Hoài Nhi bắt đầu viết truyện từ bảy năm trước, xuất bản được ba cuốn truyện viết về cuộc sống đời thường, đến nay cũng được khá đông độc giả biết đến. Lúc lên đại học vì nhiều nguyên nhân mà Trịnh Hoài Nhi đăng ký ngành học là Marketing, học hết bốn năm đại học vẫn không có chút hứng thú nào với ngành đó. Sau khi ra trường, cô dùng số tiền tiết kiệm được lúc trước đi làm thêm, lại xin thêm từ gia đình để mở quán trà sữa Happy này. Trịnh Hoài Nhi sống ở tầng hai phía trên quán trà sữa, buổi sáng chín giờ dậy mở quán, tối mười giờ là đóng cửa. Hôm nào linh… Qua ba ngã rẽ, Trịnh Hoài Nhi dừng lại trước một căn nhà sơn cổng trắng, Happy qua cửa sổ đã nhảy vào nhà người ta. Cô nhìn vào ngôi nhà này, cửa lớn đang đóng, không biết bên trong có ai ở nhà không. Suy nghĩ một hồi, cô quyết định bước tới nhấn chuông cửa, muốn nói chuyện với chủ nhà về con mèo của cô.Chuông cửa vang lên mấy lần cô mới nghe thấy tiếng động ở cửa nhà. Cánh cửa màu nâu mở ra một bên, người đàn ông từ bên trong bước ra. Trịnh Hoài Nhi sững người nhìn chủ nhà, người kia thấy cô cũng rất ngạc nhiên.Mr Happy đang ngủ say thì tiếng chuông cửa réo lên ầm ĩ. Anh khó chịu chụp gối vào tai vẫn không ngăn được tiếng chuông. Anh thở dài nhận mệnh ngồi dậy đi xuống nhà, nghĩ thầm mới sáng ra đã có ai đến tìm mình rồi. Vuốt lại mái tóc rối xù của mình xong, anh mở cửa nhà bước ra.Trịnh Hoài Nhi và Mr Happy bốn mắt nhìn nhau, ngớ người một lúc mới nhớ ra mình đang đứng trước cửa nhà người ta để làm gì.“Cái đó, thật không ngờ đây lại là nhà anh. Xin lỗi mới sáng sớm đã tới làm phiền, nhưng con mèo của tôi nhảy vào nhà anh rồi, tôi sợ nó làm loạn trong đó thì thật có lỗi.”Mr Happy cười cười: “Thì ra con mèo đó là của cô. Chúng ta cũng có duyên thật đấy. Cô vào nhà đi.”Anh nghiêng người cho cô đi vào, cảm giác lúc này vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Căn nhà của Mr Happy là một biệt thự nhỏ, đằng trước là một khoảng sân đủ rộng để trồng cây cảnh, còn có hòn non bộ ở bên cạnh. Cô vừa nhìn đã thấy thích, hình dáng hòn non bộ được thiết kế rất đẹp, không giống nhưng cái cô đã thấy trước đây. Mùa hè ngồi ở ghế đá bên cạnh ngắm cảnh nghe tiếng nước chảy róc rách thì đúng là tuyệt vời.Trịnh Hoài Nhi bước vào nhà, cảm nhận đầu tiên là căn phòng rất tươi mát và sạch sẽ. Ngay cửa là hai chậu cây xanh, cô không biết chúng là loại cây nào. Cạnh ghế sô pha là chậu cây hải đường cao ngang người, đang nở hoa đỏ làm rực rỡ cả căn phòng. Trên bàn còn có một lọ hoa nhỏ, chỉ có một bông hoa hồng to cắm trong đó.‘Xem ra anh ta là người rất có phẩm vị.’, sau khi quan sát một vòng quanh phòng khách, Trịnh Hoài Nhi nhận định.“Cô ngồi đi, để tôi đi lấy nước cho cô. Trong nhà chỉ còn nước lọc thôi, cô uống tạm nhé.”Mr Happy tươi cười tiếp khách, hoàn toàn tỉnh ngủ rồi, không còn mơ màng như lúc mới ra mở cửa nữa. Anh rót đầy ly nước rồi đưa cho cô, bản thân thì ngồi xuống đối diện.“Cô uống nước đi.”Trịnh Hoài Nhi nói: “Cảm ơn anh. Thời gian qua mỗi sáng Happy nhà tôi đều chạy vào nhà anh sao?”Mr Happy gật đầu: “Cũng một thời gian rồi, hầu như mỗi sáng nó đều chạy đến đây chơi. Tôi mới chuyển đến khu này nên không rõ con mèo đó nhà ai, không ngờ lại là mèo của cô.”Trịnh Hoài Nhi ngại ngùng: “Happy nhà tôi chắc đã làm phiền anh lắm. Hôm nay đi theo nó tôi mới biết nó chạy vào nhà anh, còn hay tha đồ về nữa. Tôi sẽ bồi thường lại cho anh.”“Bồi thường hay không để nói sau đi.” Anh đứng dậy nhìn cô. “Cô đi theo tôi, có chuyện về Happy mà cô cần biết đấy.”Trịnh Hoài Nhi thắc mắc đi theo anh vào một căn phòng nhỏ, căn phòng được trang trí nhiều màu sắc, trên tường treo đầy hình cá, hình xương cá khổ to. Đối diện cửa vào là một cái ổ màu hồng, bên cạnh treo mấy khung hình của một con mèo, cũng là mèo Scottish Fold giống Happy nhưng là màu xám nhạt.Trong cái ổ màu hồng, một con mèo trắng và một con mèo xám nhạt đang nằm cạnh nhau. Mèo trắng vươn cái lưỡi ướt át hồng hồng l**m mặt mèo xám, mèo xám nằm hé mắt hưởng thụ, hai cái đuôi của cả hai đang quấn vào nhau đầy tình tứ.Trịnh Hoài Nhi: “…”Đây là chuyện gì xảy ra? Nếu cô không nhận nhầm thì con mèo trắng kia chính là Happy kiêu ngạo nhà cô, thế mà nó lại đang nằm âu yếm với một con mèo khác, hoàn toàn là bộ dáng ngoan hiền khác hẳn thường ngày.Mr Happy ở bên cạnh giải thích: “Con mèo xám kia là Cappuccino, đó là mèo tôi nuôi từ hồi còn ở nước ngoài, lúc về đây cũng mang nó theo. Hồi trước thấy nó chơi rất vui với con mèo trắng kia ở ngoài cổng, chắc chúng là cùng một giống mèo nên dễ thân với nhau.”Anh ngồi xuống cạnh cái ổ, v**t v* hai con mèo bên trong.“Mỗi ngày mèo của cô đều đến đây chơi với Cappuccino, lâu lắm mới thấy nó vui như thế nên tôi cũng vui vẻ để mèo của cô ở lại đây, lúc về còn đưa bánh kẹo, đồ chơi cho nó mang về nữa.”
Qua ba ngã rẽ, Trịnh Hoài Nhi dừng lại trước một căn nhà sơn cổng trắng, Happy qua cửa sổ đã nhảy vào nhà người ta. Cô nhìn vào ngôi nhà này, cửa lớn đang đóng, không biết bên trong có ai ở nhà không. Suy nghĩ một hồi, cô quyết định bước tới nhấn chuông cửa, muốn nói chuyện với chủ nhà về con mèo của cô.
Chuông cửa vang lên mấy lần cô mới nghe thấy tiếng động ở cửa nhà. Cánh cửa màu nâu mở ra một bên, người đàn ông từ bên trong bước ra. Trịnh Hoài Nhi sững người nhìn chủ nhà, người kia thấy cô cũng rất ngạc nhiên.
Mr Happy đang ngủ say thì tiếng chuông cửa réo lên ầm ĩ. Anh khó chịu chụp gối vào tai vẫn không ngăn được tiếng chuông. Anh thở dài nhận mệnh ngồi dậy đi xuống nhà, nghĩ thầm mới sáng ra đã có ai đến tìm mình rồi. Vuốt lại mái tóc rối xù của mình xong, anh mở cửa nhà bước ra.
Trịnh Hoài Nhi và Mr Happy bốn mắt nhìn nhau, ngớ người một lúc mới nhớ ra mình đang đứng trước cửa nhà người ta để làm gì.
“Cái đó, thật không ngờ đây lại là nhà anh. Xin lỗi mới sáng sớm đã tới làm phiền, nhưng con mèo của tôi nhảy vào nhà anh rồi, tôi sợ nó làm loạn trong đó thì thật có lỗi.”
Mr Happy cười cười: “Thì ra con mèo đó là của cô. Chúng ta cũng có duyên thật đấy. Cô vào nhà đi.”
Anh nghiêng người cho cô đi vào, cảm giác lúc này vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Căn nhà của Mr Happy là một biệt thự nhỏ, đằng trước là một khoảng sân đủ rộng để trồng cây cảnh, còn có hòn non bộ ở bên cạnh. Cô vừa nhìn đã thấy thích, hình dáng hòn non bộ được thiết kế rất đẹp, không giống nhưng cái cô đã thấy trước đây. Mùa hè ngồi ở ghế đá bên cạnh ngắm cảnh nghe tiếng nước chảy róc rách thì đúng là tuyệt vời.
Trịnh Hoài Nhi bước vào nhà, cảm nhận đầu tiên là căn phòng rất tươi mát và sạch sẽ. Ngay cửa là hai chậu cây xanh, cô không biết chúng là loại cây nào. Cạnh ghế sô pha là chậu cây hải đường cao ngang người, đang nở hoa đỏ làm rực rỡ cả căn phòng. Trên bàn còn có một lọ hoa nhỏ, chỉ có một bông hoa hồng to cắm trong đó.
‘Xem ra anh ta là người rất có phẩm vị.’, sau khi quan sát một vòng quanh phòng khách, Trịnh Hoài Nhi nhận định.
“Cô ngồi đi, để tôi đi lấy nước cho cô. Trong nhà chỉ còn nước lọc thôi, cô uống tạm nhé.”
Mr Happy tươi cười tiếp khách, hoàn toàn tỉnh ngủ rồi, không còn mơ màng như lúc mới ra mở cửa nữa. Anh rót đầy ly nước rồi đưa cho cô, bản thân thì ngồi xuống đối diện.
“Cô uống nước đi.”
Trịnh Hoài Nhi nói: “Cảm ơn anh. Thời gian qua mỗi sáng Happy nhà tôi đều chạy vào nhà anh sao?”
Mr Happy gật đầu: “Cũng một thời gian rồi, hầu như mỗi sáng nó đều chạy đến đây chơi. Tôi mới chuyển đến khu này nên không rõ con mèo đó nhà ai, không ngờ lại là mèo của cô.”
Trịnh Hoài Nhi ngại ngùng: “Happy nhà tôi chắc đã làm phiền anh lắm. Hôm nay đi theo nó tôi mới biết nó chạy vào nhà anh, còn hay tha đồ về nữa. Tôi sẽ bồi thường lại cho anh.”
“Bồi thường hay không để nói sau đi.” Anh đứng dậy nhìn cô. “Cô đi theo tôi, có chuyện về Happy mà cô cần biết đấy.”
Trịnh Hoài Nhi thắc mắc đi theo anh vào một căn phòng nhỏ, căn phòng được trang trí nhiều màu sắc, trên tường treo đầy hình cá, hình xương cá khổ to. Đối diện cửa vào là một cái ổ màu hồng, bên cạnh treo mấy khung hình của một con mèo, cũng là mèo Scottish Fold giống Happy nhưng là màu xám nhạt.
Trong cái ổ màu hồng, một con mèo trắng và một con mèo xám nhạt đang nằm cạnh nhau. Mèo trắng vươn cái lưỡi ướt át hồng hồng l**m mặt mèo xám, mèo xám nằm hé mắt hưởng thụ, hai cái đuôi của cả hai đang quấn vào nhau đầy tình tứ.
Trịnh Hoài Nhi: “…”
Đây là chuyện gì xảy ra? Nếu cô không nhận nhầm thì con mèo trắng kia chính là Happy kiêu ngạo nhà cô, thế mà nó lại đang nằm âu yếm với một con mèo khác, hoàn toàn là bộ dáng ngoan hiền khác hẳn thường ngày.
Mr Happy ở bên cạnh giải thích: “Con mèo xám kia là Cappuccino, đó là mèo tôi nuôi từ hồi còn ở nước ngoài, lúc về đây cũng mang nó theo. Hồi trước thấy nó chơi rất vui với con mèo trắng kia ở ngoài cổng, chắc chúng là cùng một giống mèo nên dễ thân với nhau.”
Anh ngồi xuống cạnh cái ổ, v**t v* hai con mèo bên trong.
“Mỗi ngày mèo của cô đều đến đây chơi với Cappuccino, lâu lắm mới thấy nó vui như thế nên tôi cũng vui vẻ để mèo của cô ở lại đây, lúc về còn đưa bánh kẹo, đồ chơi cho nó mang về nữa.”
Mr HappyTác giả: Louis Thùy TrangTruyện Ngôn TìnhCửa quán trà sữa Happy được mở ra, một đôi nam nữ trẻ tuổi bước vào. Trịnh Hoài Nhi ghé mắt nhìn một cái rồi khều nhẹ cô nàng Tú Anh đang cắm cúi vào chiếc điện thoại trên tay. “Có khách đến nữa kìa, đi ra giúp Mai chuẩn bị đồ uống cho khách đi.” “Vâng vâng chị chủ. Haiz, em mới ngồi nghỉ được có ba phút thôi đó.” Trịnh Hoài Nhi lười đôi co với cô nàng, cô đang cố gắng tìm linh cảm để viết thêm tình tiết cho câu chuyện của mình. Trịnh Hoài Nhi bắt đầu viết truyện từ bảy năm trước, xuất bản được ba cuốn truyện viết về cuộc sống đời thường, đến nay cũng được khá đông độc giả biết đến. Lúc lên đại học vì nhiều nguyên nhân mà Trịnh Hoài Nhi đăng ký ngành học là Marketing, học hết bốn năm đại học vẫn không có chút hứng thú nào với ngành đó. Sau khi ra trường, cô dùng số tiền tiết kiệm được lúc trước đi làm thêm, lại xin thêm từ gia đình để mở quán trà sữa Happy này. Trịnh Hoài Nhi sống ở tầng hai phía trên quán trà sữa, buổi sáng chín giờ dậy mở quán, tối mười giờ là đóng cửa. Hôm nào linh… Qua ba ngã rẽ, Trịnh Hoài Nhi dừng lại trước một căn nhà sơn cổng trắng, Happy qua cửa sổ đã nhảy vào nhà người ta. Cô nhìn vào ngôi nhà này, cửa lớn đang đóng, không biết bên trong có ai ở nhà không. Suy nghĩ một hồi, cô quyết định bước tới nhấn chuông cửa, muốn nói chuyện với chủ nhà về con mèo của cô.Chuông cửa vang lên mấy lần cô mới nghe thấy tiếng động ở cửa nhà. Cánh cửa màu nâu mở ra một bên, người đàn ông từ bên trong bước ra. Trịnh Hoài Nhi sững người nhìn chủ nhà, người kia thấy cô cũng rất ngạc nhiên.Mr Happy đang ngủ say thì tiếng chuông cửa réo lên ầm ĩ. Anh khó chịu chụp gối vào tai vẫn không ngăn được tiếng chuông. Anh thở dài nhận mệnh ngồi dậy đi xuống nhà, nghĩ thầm mới sáng ra đã có ai đến tìm mình rồi. Vuốt lại mái tóc rối xù của mình xong, anh mở cửa nhà bước ra.Trịnh Hoài Nhi và Mr Happy bốn mắt nhìn nhau, ngớ người một lúc mới nhớ ra mình đang đứng trước cửa nhà người ta để làm gì.“Cái đó, thật không ngờ đây lại là nhà anh. Xin lỗi mới sáng sớm đã tới làm phiền, nhưng con mèo của tôi nhảy vào nhà anh rồi, tôi sợ nó làm loạn trong đó thì thật có lỗi.”Mr Happy cười cười: “Thì ra con mèo đó là của cô. Chúng ta cũng có duyên thật đấy. Cô vào nhà đi.”Anh nghiêng người cho cô đi vào, cảm giác lúc này vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Căn nhà của Mr Happy là một biệt thự nhỏ, đằng trước là một khoảng sân đủ rộng để trồng cây cảnh, còn có hòn non bộ ở bên cạnh. Cô vừa nhìn đã thấy thích, hình dáng hòn non bộ được thiết kế rất đẹp, không giống nhưng cái cô đã thấy trước đây. Mùa hè ngồi ở ghế đá bên cạnh ngắm cảnh nghe tiếng nước chảy róc rách thì đúng là tuyệt vời.Trịnh Hoài Nhi bước vào nhà, cảm nhận đầu tiên là căn phòng rất tươi mát và sạch sẽ. Ngay cửa là hai chậu cây xanh, cô không biết chúng là loại cây nào. Cạnh ghế sô pha là chậu cây hải đường cao ngang người, đang nở hoa đỏ làm rực rỡ cả căn phòng. Trên bàn còn có một lọ hoa nhỏ, chỉ có một bông hoa hồng to cắm trong đó.‘Xem ra anh ta là người rất có phẩm vị.’, sau khi quan sát một vòng quanh phòng khách, Trịnh Hoài Nhi nhận định.“Cô ngồi đi, để tôi đi lấy nước cho cô. Trong nhà chỉ còn nước lọc thôi, cô uống tạm nhé.”Mr Happy tươi cười tiếp khách, hoàn toàn tỉnh ngủ rồi, không còn mơ màng như lúc mới ra mở cửa nữa. Anh rót đầy ly nước rồi đưa cho cô, bản thân thì ngồi xuống đối diện.“Cô uống nước đi.”Trịnh Hoài Nhi nói: “Cảm ơn anh. Thời gian qua mỗi sáng Happy nhà tôi đều chạy vào nhà anh sao?”Mr Happy gật đầu: “Cũng một thời gian rồi, hầu như mỗi sáng nó đều chạy đến đây chơi. Tôi mới chuyển đến khu này nên không rõ con mèo đó nhà ai, không ngờ lại là mèo của cô.”Trịnh Hoài Nhi ngại ngùng: “Happy nhà tôi chắc đã làm phiền anh lắm. Hôm nay đi theo nó tôi mới biết nó chạy vào nhà anh, còn hay tha đồ về nữa. Tôi sẽ bồi thường lại cho anh.”“Bồi thường hay không để nói sau đi.” Anh đứng dậy nhìn cô. “Cô đi theo tôi, có chuyện về Happy mà cô cần biết đấy.”Trịnh Hoài Nhi thắc mắc đi theo anh vào một căn phòng nhỏ, căn phòng được trang trí nhiều màu sắc, trên tường treo đầy hình cá, hình xương cá khổ to. Đối diện cửa vào là một cái ổ màu hồng, bên cạnh treo mấy khung hình của một con mèo, cũng là mèo Scottish Fold giống Happy nhưng là màu xám nhạt.Trong cái ổ màu hồng, một con mèo trắng và một con mèo xám nhạt đang nằm cạnh nhau. Mèo trắng vươn cái lưỡi ướt át hồng hồng l**m mặt mèo xám, mèo xám nằm hé mắt hưởng thụ, hai cái đuôi của cả hai đang quấn vào nhau đầy tình tứ.Trịnh Hoài Nhi: “…”Đây là chuyện gì xảy ra? Nếu cô không nhận nhầm thì con mèo trắng kia chính là Happy kiêu ngạo nhà cô, thế mà nó lại đang nằm âu yếm với một con mèo khác, hoàn toàn là bộ dáng ngoan hiền khác hẳn thường ngày.Mr Happy ở bên cạnh giải thích: “Con mèo xám kia là Cappuccino, đó là mèo tôi nuôi từ hồi còn ở nước ngoài, lúc về đây cũng mang nó theo. Hồi trước thấy nó chơi rất vui với con mèo trắng kia ở ngoài cổng, chắc chúng là cùng một giống mèo nên dễ thân với nhau.”Anh ngồi xuống cạnh cái ổ, v**t v* hai con mèo bên trong.“Mỗi ngày mèo của cô đều đến đây chơi với Cappuccino, lâu lắm mới thấy nó vui như thế nên tôi cũng vui vẻ để mèo của cô ở lại đây, lúc về còn đưa bánh kẹo, đồ chơi cho nó mang về nữa.”