Cửa quán trà sữa Happy được mở ra, một đôi nam nữ trẻ tuổi bước vào. Trịnh Hoài Nhi ghé mắt nhìn một cái rồi khều nhẹ cô nàng Tú Anh đang cắm cúi vào chiếc điện thoại trên tay. “Có khách đến nữa kìa, đi ra giúp Mai chuẩn bị đồ uống cho khách đi.” “Vâng vâng chị chủ. Haiz, em mới ngồi nghỉ được có ba phút thôi đó.” Trịnh Hoài Nhi lười đôi co với cô nàng, cô đang cố gắng tìm linh cảm để viết thêm tình tiết cho câu chuyện của mình. Trịnh Hoài Nhi bắt đầu viết truyện từ bảy năm trước, xuất bản được ba cuốn truyện viết về cuộc sống đời thường, đến nay cũng được khá đông độc giả biết đến. Lúc lên đại học vì nhiều nguyên nhân mà Trịnh Hoài Nhi đăng ký ngành học là Marketing, học hết bốn năm đại học vẫn không có chút hứng thú nào với ngành đó. Sau khi ra trường, cô dùng số tiền tiết kiệm được lúc trước đi làm thêm, lại xin thêm từ gia đình để mở quán trà sữa Happy này. Trịnh Hoài Nhi sống ở tầng hai phía trên quán trà sữa, buổi sáng chín giờ dậy mở quán, tối mười giờ là đóng cửa. Hôm nào linh…
Chương 20
Mr HappyTác giả: Louis Thùy TrangTruyện Ngôn TìnhCửa quán trà sữa Happy được mở ra, một đôi nam nữ trẻ tuổi bước vào. Trịnh Hoài Nhi ghé mắt nhìn một cái rồi khều nhẹ cô nàng Tú Anh đang cắm cúi vào chiếc điện thoại trên tay. “Có khách đến nữa kìa, đi ra giúp Mai chuẩn bị đồ uống cho khách đi.” “Vâng vâng chị chủ. Haiz, em mới ngồi nghỉ được có ba phút thôi đó.” Trịnh Hoài Nhi lười đôi co với cô nàng, cô đang cố gắng tìm linh cảm để viết thêm tình tiết cho câu chuyện của mình. Trịnh Hoài Nhi bắt đầu viết truyện từ bảy năm trước, xuất bản được ba cuốn truyện viết về cuộc sống đời thường, đến nay cũng được khá đông độc giả biết đến. Lúc lên đại học vì nhiều nguyên nhân mà Trịnh Hoài Nhi đăng ký ngành học là Marketing, học hết bốn năm đại học vẫn không có chút hứng thú nào với ngành đó. Sau khi ra trường, cô dùng số tiền tiết kiệm được lúc trước đi làm thêm, lại xin thêm từ gia đình để mở quán trà sữa Happy này. Trịnh Hoài Nhi sống ở tầng hai phía trên quán trà sữa, buổi sáng chín giờ dậy mở quán, tối mười giờ là đóng cửa. Hôm nào linh… Mười giờ tối, Trịnh Hoài Nhi đổ rác rồi đóng cửa quán. Cô vừa lên nhà thì nhận được cuộc gọi video từ Mai Thanh Vũ. Cô nhận máy, trong màn hình xuất hiện một cái đầu to còn đang ướt nước, phía sau là màn đêm lập lòe ánh đèn đường.Anh giơ tay lên vẫy: “Chào cô chủ quán, hôm nay buôn bán có tốt không?”Cô ngồi xuống ghế, đặt điện thoại lên giá đỡ trên bàn: “Có hai con mèo dễ thương dùng để chiêu tài, em muốn kinh doanh không tốt cũng không được.”Anh vuốt tóc xòa trước mặt, hất hất để rơi bớt nước: “Vậy là đưa Cappuccino cho em cũng có chút tác dụng rồi. Cuối tháng anh có được tiền thưởng không?”Cô ngửa người tựa vào ghế, trong tay ôm gối dựa: “Có thưởng cũng thưởng cho Cappuccino, anh có công gì đâu mà đòi hỏi.”Anh thở dài buồn khổ: “Dù gì anh cũng có công nuôi Cappuccino trở nên dễ thương như thế, không có công lao cũng có khổ lao mà phải không?”Cô nhìn anh đầy khinh bỉ: “Nói thật hay. Cappuccino sinh ra đã đáng yêu như thế rồi. Anh cùng lắm chỉ được cái công cung cấp thức ăn nước uống thôi.”Mai Thanh Vũ đau buồn nhìn cô vẫn không khiến cô cho chút thương cảm nào. Anh giơ điện thoại lên cao, xoay về phía xa.“Cho em xem cảnh đẹp đây. Nhìn thấy không? Cây cầu Nhật Tân về đêm lung linh ánh đèn.”Trịnh Hoài Nhi nhìn kỹ vào màn hình. Phía xa sau Mai Thanh Vũ là cây cầu dài, thân cầu hắt lên ánh sáng đủ mọi sắc màu, giống như cầu vồng giữa đêm, mỹ lệ và huyền ảo. Cô đã nghe danh cầu Nhật Tân từ lâu, thế nhưng bây giờ mới được nhìn thấy. Dù chỉ nhìn qua màn hình cũng thấy được vẻ đẹp lung linh về đêm của nó.Cô không kìm được phải thốt lên: “Đẹp thật đấy.”Anh nói: “Sau này có dịp sẽ đưa em đến đây xem tận mắt. Đi xe máy trên cầu ngắm nhìn còn thích hơn nhiều.”Bên này hai người đang nói chuyện, bên kia Cappuccino nghe thấy giọng nói quen thuộc liền nhảy lên ghế cạnh Trịnh Hoài Nhi, Happy cũng nhảy lên theo. Mai Thanh Vũ nhìn hai con mèo trên màn hình, rất muốn đưa tay v**t v* bộ lông mềm mại của chúng. Hai người hai mèo nhìn nhau, khung cảnh ấm áp và hài hòa.Ngày chủ nhật trời trong xanh không một gợn mây, từ sáng sớm ánh nắng đã mạnh mẽ hắt xuống lòng đường. Trong nhà mở điều hòa mát lạnh, Cappuccino quen ngủ nướng vẫn đang thoải mái say giấc nồng trong ổ, Happy thức dậy sớm hơn đang quấn lấy Trịnh Hoài Nhi đòi ăn bữa sáng của cô.Trịnh Hoài Nhi chỉ cái bát đã được đồ đầy thức ăn hạt.“Đồ ăn của bạn ở kia kìa. Đừng có đứng đây tranh đồ ăn của người khác biết không?”Happy không biết là nghe không hiểu hay là không muốn hiểu, nó vẫn đứng nguyên chỗ cũ mắt nhìn chằm chằm vào miếng xúc xích rán thơm lừng trên đĩa, thỉnh thoảng còn “Meow” một tiếng nhỏ nhẹ như làm nũng. Trịnh Hoài Nhi đuổi không được mà mắng cũng không xong, dưới ánh mắt thèm khát của Happy, cô dùng nĩa cắt xúc xích thành những miếng nhỏ rồi đặt lên ghế cho nó.Giải quyết xong bữa sáng đơn giản, Trịnh Hoài Nhi xuống nhà dưới chuẩn bị mở quán. Bên ngoài cửa kính nắng vàng gay gắt, chỉ nhìn thôi cũng thấy cả người nóng nực. Cô mở điều hòa của tầng dưới, kéo rèm cửa sổ chỗ quầy pha chế để ngăn ánh nắng chiếu qua cửa kính hắt vào bàn.Cô đi đến cửa chính, ấn mở cửa cuốn ở bên ngoài lớp cửa kính lên. Lớp cửa cuốn cuộn dần lên cao, một bóng người cao lớn cũng dần dần hiện ra. Trịnh Hoài Nhi kinh ngạc nhìn người đã gần một tuần chưa gặp mặt, không thể hiểu được người đó tại sao lại đứng ở đây lúc này.
Mười giờ tối, Trịnh Hoài Nhi đổ rác rồi đóng cửa quán. Cô vừa lên nhà thì nhận được cuộc gọi video từ Mai Thanh Vũ. Cô nhận máy, trong màn hình xuất hiện một cái đầu to còn đang ướt nước, phía sau là màn đêm lập lòe ánh đèn đường.
Anh giơ tay lên vẫy: “Chào cô chủ quán, hôm nay buôn bán có tốt không?”
Cô ngồi xuống ghế, đặt điện thoại lên giá đỡ trên bàn: “Có hai con mèo dễ thương dùng để chiêu tài, em muốn kinh doanh không tốt cũng không được.”
Anh vuốt tóc xòa trước mặt, hất hất để rơi bớt nước: “Vậy là đưa Cappuccino cho em cũng có chút tác dụng rồi. Cuối tháng anh có được tiền thưởng không?”
Cô ngửa người tựa vào ghế, trong tay ôm gối dựa: “Có thưởng cũng thưởng cho Cappuccino, anh có công gì đâu mà đòi hỏi.”
Anh thở dài buồn khổ: “Dù gì anh cũng có công nuôi Cappuccino trở nên dễ thương như thế, không có công lao cũng có khổ lao mà phải không?”
Cô nhìn anh đầy khinh bỉ: “Nói thật hay. Cappuccino sinh ra đã đáng yêu như thế rồi. Anh cùng lắm chỉ được cái công cung cấp thức ăn nước uống thôi.”
Mai Thanh Vũ đau buồn nhìn cô vẫn không khiến cô cho chút thương cảm nào. Anh giơ điện thoại lên cao, xoay về phía xa.
“Cho em xem cảnh đẹp đây. Nhìn thấy không? Cây cầu Nhật Tân về đêm lung linh ánh đèn.”
Trịnh Hoài Nhi nhìn kỹ vào màn hình. Phía xa sau Mai Thanh Vũ là cây cầu dài, thân cầu hắt lên ánh sáng đủ mọi sắc màu, giống như cầu vồng giữa đêm, mỹ lệ và huyền ảo. Cô đã nghe danh cầu Nhật Tân từ lâu, thế nhưng bây giờ mới được nhìn thấy. Dù chỉ nhìn qua màn hình cũng thấy được vẻ đẹp lung linh về đêm của nó.
Cô không kìm được phải thốt lên: “Đẹp thật đấy.”
Anh nói: “Sau này có dịp sẽ đưa em đến đây xem tận mắt. Đi xe máy trên cầu ngắm nhìn còn thích hơn nhiều.”
Bên này hai người đang nói chuyện, bên kia Cappuccino nghe thấy giọng nói quen thuộc liền nhảy lên ghế cạnh Trịnh Hoài Nhi, Happy cũng nhảy lên theo. Mai Thanh Vũ nhìn hai con mèo trên màn hình, rất muốn đưa tay v**t v* bộ lông mềm mại của chúng. Hai người hai mèo nhìn nhau, khung cảnh ấm áp và hài hòa.
Ngày chủ nhật trời trong xanh không một gợn mây, từ sáng sớm ánh nắng đã mạnh mẽ hắt xuống lòng đường. Trong nhà mở điều hòa mát lạnh, Cappuccino quen ngủ nướng vẫn đang thoải mái say giấc nồng trong ổ, Happy thức dậy sớm hơn đang quấn lấy Trịnh Hoài Nhi đòi ăn bữa sáng của cô.
Trịnh Hoài Nhi chỉ cái bát đã được đồ đầy thức ăn hạt.
“Đồ ăn của bạn ở kia kìa. Đừng có đứng đây tranh đồ ăn của người khác biết không?”
Happy không biết là nghe không hiểu hay là không muốn hiểu, nó vẫn đứng nguyên chỗ cũ mắt nhìn chằm chằm vào miếng xúc xích rán thơm lừng trên đĩa, thỉnh thoảng còn “Meow” một tiếng nhỏ nhẹ như làm nũng. Trịnh Hoài Nhi đuổi không được mà mắng cũng không xong, dưới ánh mắt thèm khát của Happy, cô dùng nĩa cắt xúc xích thành những miếng nhỏ rồi đặt lên ghế cho nó.
Giải quyết xong bữa sáng đơn giản, Trịnh Hoài Nhi xuống nhà dưới chuẩn bị mở quán. Bên ngoài cửa kính nắng vàng gay gắt, chỉ nhìn thôi cũng thấy cả người nóng nực. Cô mở điều hòa của tầng dưới, kéo rèm cửa sổ chỗ quầy pha chế để ngăn ánh nắng chiếu qua cửa kính hắt vào bàn.
Cô đi đến cửa chính, ấn mở cửa cuốn ở bên ngoài lớp cửa kính lên. Lớp cửa cuốn cuộn dần lên cao, một bóng người cao lớn cũng dần dần hiện ra. Trịnh Hoài Nhi kinh ngạc nhìn người đã gần một tuần chưa gặp mặt, không thể hiểu được người đó tại sao lại đứng ở đây lúc này.
Mr HappyTác giả: Louis Thùy TrangTruyện Ngôn TìnhCửa quán trà sữa Happy được mở ra, một đôi nam nữ trẻ tuổi bước vào. Trịnh Hoài Nhi ghé mắt nhìn một cái rồi khều nhẹ cô nàng Tú Anh đang cắm cúi vào chiếc điện thoại trên tay. “Có khách đến nữa kìa, đi ra giúp Mai chuẩn bị đồ uống cho khách đi.” “Vâng vâng chị chủ. Haiz, em mới ngồi nghỉ được có ba phút thôi đó.” Trịnh Hoài Nhi lười đôi co với cô nàng, cô đang cố gắng tìm linh cảm để viết thêm tình tiết cho câu chuyện của mình. Trịnh Hoài Nhi bắt đầu viết truyện từ bảy năm trước, xuất bản được ba cuốn truyện viết về cuộc sống đời thường, đến nay cũng được khá đông độc giả biết đến. Lúc lên đại học vì nhiều nguyên nhân mà Trịnh Hoài Nhi đăng ký ngành học là Marketing, học hết bốn năm đại học vẫn không có chút hứng thú nào với ngành đó. Sau khi ra trường, cô dùng số tiền tiết kiệm được lúc trước đi làm thêm, lại xin thêm từ gia đình để mở quán trà sữa Happy này. Trịnh Hoài Nhi sống ở tầng hai phía trên quán trà sữa, buổi sáng chín giờ dậy mở quán, tối mười giờ là đóng cửa. Hôm nào linh… Mười giờ tối, Trịnh Hoài Nhi đổ rác rồi đóng cửa quán. Cô vừa lên nhà thì nhận được cuộc gọi video từ Mai Thanh Vũ. Cô nhận máy, trong màn hình xuất hiện một cái đầu to còn đang ướt nước, phía sau là màn đêm lập lòe ánh đèn đường.Anh giơ tay lên vẫy: “Chào cô chủ quán, hôm nay buôn bán có tốt không?”Cô ngồi xuống ghế, đặt điện thoại lên giá đỡ trên bàn: “Có hai con mèo dễ thương dùng để chiêu tài, em muốn kinh doanh không tốt cũng không được.”Anh vuốt tóc xòa trước mặt, hất hất để rơi bớt nước: “Vậy là đưa Cappuccino cho em cũng có chút tác dụng rồi. Cuối tháng anh có được tiền thưởng không?”Cô ngửa người tựa vào ghế, trong tay ôm gối dựa: “Có thưởng cũng thưởng cho Cappuccino, anh có công gì đâu mà đòi hỏi.”Anh thở dài buồn khổ: “Dù gì anh cũng có công nuôi Cappuccino trở nên dễ thương như thế, không có công lao cũng có khổ lao mà phải không?”Cô nhìn anh đầy khinh bỉ: “Nói thật hay. Cappuccino sinh ra đã đáng yêu như thế rồi. Anh cùng lắm chỉ được cái công cung cấp thức ăn nước uống thôi.”Mai Thanh Vũ đau buồn nhìn cô vẫn không khiến cô cho chút thương cảm nào. Anh giơ điện thoại lên cao, xoay về phía xa.“Cho em xem cảnh đẹp đây. Nhìn thấy không? Cây cầu Nhật Tân về đêm lung linh ánh đèn.”Trịnh Hoài Nhi nhìn kỹ vào màn hình. Phía xa sau Mai Thanh Vũ là cây cầu dài, thân cầu hắt lên ánh sáng đủ mọi sắc màu, giống như cầu vồng giữa đêm, mỹ lệ và huyền ảo. Cô đã nghe danh cầu Nhật Tân từ lâu, thế nhưng bây giờ mới được nhìn thấy. Dù chỉ nhìn qua màn hình cũng thấy được vẻ đẹp lung linh về đêm của nó.Cô không kìm được phải thốt lên: “Đẹp thật đấy.”Anh nói: “Sau này có dịp sẽ đưa em đến đây xem tận mắt. Đi xe máy trên cầu ngắm nhìn còn thích hơn nhiều.”Bên này hai người đang nói chuyện, bên kia Cappuccino nghe thấy giọng nói quen thuộc liền nhảy lên ghế cạnh Trịnh Hoài Nhi, Happy cũng nhảy lên theo. Mai Thanh Vũ nhìn hai con mèo trên màn hình, rất muốn đưa tay v**t v* bộ lông mềm mại của chúng. Hai người hai mèo nhìn nhau, khung cảnh ấm áp và hài hòa.Ngày chủ nhật trời trong xanh không một gợn mây, từ sáng sớm ánh nắng đã mạnh mẽ hắt xuống lòng đường. Trong nhà mở điều hòa mát lạnh, Cappuccino quen ngủ nướng vẫn đang thoải mái say giấc nồng trong ổ, Happy thức dậy sớm hơn đang quấn lấy Trịnh Hoài Nhi đòi ăn bữa sáng của cô.Trịnh Hoài Nhi chỉ cái bát đã được đồ đầy thức ăn hạt.“Đồ ăn của bạn ở kia kìa. Đừng có đứng đây tranh đồ ăn của người khác biết không?”Happy không biết là nghe không hiểu hay là không muốn hiểu, nó vẫn đứng nguyên chỗ cũ mắt nhìn chằm chằm vào miếng xúc xích rán thơm lừng trên đĩa, thỉnh thoảng còn “Meow” một tiếng nhỏ nhẹ như làm nũng. Trịnh Hoài Nhi đuổi không được mà mắng cũng không xong, dưới ánh mắt thèm khát của Happy, cô dùng nĩa cắt xúc xích thành những miếng nhỏ rồi đặt lên ghế cho nó.Giải quyết xong bữa sáng đơn giản, Trịnh Hoài Nhi xuống nhà dưới chuẩn bị mở quán. Bên ngoài cửa kính nắng vàng gay gắt, chỉ nhìn thôi cũng thấy cả người nóng nực. Cô mở điều hòa của tầng dưới, kéo rèm cửa sổ chỗ quầy pha chế để ngăn ánh nắng chiếu qua cửa kính hắt vào bàn.Cô đi đến cửa chính, ấn mở cửa cuốn ở bên ngoài lớp cửa kính lên. Lớp cửa cuốn cuộn dần lên cao, một bóng người cao lớn cũng dần dần hiện ra. Trịnh Hoài Nhi kinh ngạc nhìn người đã gần một tuần chưa gặp mặt, không thể hiểu được người đó tại sao lại đứng ở đây lúc này.