Tác giả:

"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel.

Chương 1105

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tóm lại, Tập đoàn Thiên Bảo mà Hàn Thiên Bảo dành cả cuộc đời gây dựng, cuối cùng đã về tay Hàn Tại Dần.  Hàn Húc Đông không cam lòng, nhưng điều quan trọng là phải đưa Hàn Bách Hào ra tù trước.  “Tại Dần, tất cả đều phải nhờ cậy vào chú rồi, tương lai cháu trai của chú giao cho chú”, Hàn Húc Đông nắm tay Hàn Tại Dần, nước mắt nước mũi giàn giụa nói.  “Anh cả, em sẽ cố gắng, chủ yếu là do Hàn Tuyết không ở đây, haizz...”, Hàn Tại Dần không dám bảo đảm, dù sao cũng là một trăm triệu tệ.  Trong văn phòng của chủ tịch Công Nghệ Tuyết Phàm, Vu Hân Tuệ đang làm việc thì có tiếng gõ cửa vang lên.  “Mời vào”.  Cửa bị đẩy ra, Hàn Tại Dần bước vào, ông ta là bố của Hàn Tuyết, đi vào trong công ty cũng không cần thông báo, không ít nhân viên đều nhận ra ông ta.  “Chú Hàn, chào chú...”, nhìn thấy Hàn Tại Dần thì Vu Hân Tuệ lập tức đứng lên, cô ta vẫn rất kính trọng ông ta.  Chuyện hồi đó, cô ta cũng biết một chút, khi Lưu Tú Cầm và Lâm Thanh Đế cấu kết với nhau để muốn hãm hại Diệp Phàm thì Hàn Tại Dần cũng đã giúp đỡ Diệp Phàm rất nhiều.  “Cô Vu, Hàn Tuyết dứt áo bỏ đi, khiến cho cháu phải vất vả rồi, đúng là có lỗi quá..”, Hàn Tại Dần xin lỗi.  Vu Hân Tuệ cười: “Không vất vả đâu, nếu không có Hàn Tuyết thì làm sao để có được cháu ngày hôm nay, đây cũng chính là do Hàn Tuyết tin tưởng cháu,...”  “Chú Hàn uống trà đi, cứ gọi cháu Tiểu Vu là được rồi,...”  Hai người nói chuyện mấy câu rồi Hàn Tại Dần vào luôn vấn đề chính: “Tiểu Vu, chú có chuyện muốn nhờ công ty giúp đỡ, cũng có thể nói là giúp nhà họ Hàn, cháu thấy có được không?”  Ánh mắt Vu Hận Tuệ lóe lên một cái, cô ta biết cuối cùng cũng vào vấn đề chính.  Nên cười nói: “Chú Hàn muốn giúp đỡ cái gì?”  “Cháu có thể giúp đỡ chú trong phạm vi năng lực của mình, nhưng nếu như vượt quá khả năng thì cũng không thể làm gì được”.  “Không, cháu có thể giúp được”.  Hàn Tại Dần đặt chén trà xuống rồi hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: “Chú cần 100 triệu tệ, Tiểu Vu, cháu có thể đưa cho chú không?”  100 triệu tệ?  Vu Hân Tuệ giật mình, mấy hôm trước Hàn Húc Đông nói muốn tìm Hàn Tuyết để vay tiền, sau đó hai người không thống nhất được ý kiến, bị Hàn Tuyết đuổi ra ngoài, cho nên vay bao nhiêu tiền cô ta cũng không biết.  Không ngờ, Hàn Tại Dần vừa mở miệng đã đòi 100 triệu tệ, đúng là sư tử ngoạm mà.  Vu Hân Tuệ bất đắc dĩ nói: “Chú Hàn, chú đánh giá cháu cao quá rồi, lấy 100 triệu tệ của công ty, cháu còn chưa có quyền”.  “Tiểu Vu, chú biết 100 triệu tệ là con số lớn, nhưng đối với công ty mà nói thì chắc cũng chi ra được, đúng không?”

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tóm lại, Tập đoàn Thiên Bảo mà Hàn Thiên Bảo dành cả cuộc đời gây dựng, cuối cùng đã về tay Hàn Tại Dần.  

Hàn Húc Đông không cam lòng, nhưng điều quan trọng là phải đưa Hàn Bách Hào ra tù trước.  

“Tại Dần, tất cả đều phải nhờ cậy vào chú rồi, tương lai cháu trai của chú giao cho chú”, Hàn Húc Đông nắm tay Hàn Tại Dần, nước mắt nước mũi giàn giụa nói.  

“Anh cả, em sẽ cố gắng, chủ yếu là do Hàn Tuyết không ở đây, haizz...”, Hàn Tại Dần không dám bảo đảm, dù sao cũng là một trăm triệu tệ.  

Trong văn phòng của chủ tịch Công Nghệ Tuyết Phàm, Vu Hân Tuệ đang làm việc thì có tiếng gõ cửa vang lên.  

“Mời vào”.  

Cửa bị đẩy ra, Hàn Tại Dần bước vào, ông ta là bố của Hàn Tuyết, đi vào trong công ty cũng không cần thông báo, không ít nhân viên đều nhận ra ông ta.  

“Chú Hàn, chào chú...”, nhìn thấy Hàn Tại Dần thì Vu Hân Tuệ lập tức đứng lên, cô ta vẫn rất kính trọng ông ta.  

Chuyện hồi đó, cô ta cũng biết một chút, khi Lưu Tú Cầm và Lâm Thanh Đế cấu kết với nhau để muốn hãm hại Diệp Phàm thì Hàn Tại Dần cũng đã giúp đỡ Diệp Phàm rất nhiều.  

“Cô Vu, Hàn Tuyết dứt áo bỏ đi, khiến cho cháu phải vất vả rồi, đúng là có lỗi quá..”, Hàn Tại Dần xin lỗi.  

Vu Hân Tuệ cười: “Không vất vả đâu, nếu không có Hàn Tuyết thì làm sao để có được cháu ngày hôm nay, đây cũng chính là do Hàn Tuyết tin tưởng cháu,...”  

“Chú Hàn uống trà đi, cứ gọi cháu Tiểu Vu là được rồi,...”  

Hai người nói chuyện mấy câu rồi Hàn Tại Dần vào luôn vấn đề chính: “Tiểu Vu, chú có chuyện muốn nhờ công ty giúp đỡ, cũng có thể nói là giúp nhà họ Hàn, cháu thấy có được không?”  

Ánh mắt Vu Hận Tuệ lóe lên một cái, cô ta biết cuối cùng cũng vào vấn đề chính.  

Nên cười nói: “Chú Hàn muốn giúp đỡ cái gì?”  

“Cháu có thể giúp đỡ chú trong phạm vi năng lực của mình, nhưng nếu như vượt quá khả năng thì cũng không thể làm gì được”.  

“Không, cháu có thể giúp được”.  

Hàn Tại Dần đặt chén trà xuống rồi hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: “Chú cần 100 triệu tệ, Tiểu Vu, cháu có thể đưa cho chú không?”  

100 triệu tệ?  

Vu Hân Tuệ giật mình, mấy hôm trước Hàn Húc Đông nói muốn tìm Hàn Tuyết để vay tiền, sau đó hai người không thống nhất được ý kiến, bị Hàn Tuyết đuổi ra ngoài, cho nên vay bao nhiêu tiền cô ta cũng không biết.  

Không ngờ, Hàn Tại Dần vừa mở miệng đã đòi 100 triệu tệ, đúng là sư tử ngoạm mà.  

Vu Hân Tuệ bất đắc dĩ nói: “Chú Hàn, chú đánh giá cháu cao quá rồi, lấy 100 triệu tệ của công ty, cháu còn chưa có quyền”.  

“Tiểu Vu, chú biết 100 triệu tệ là con số lớn, nhưng đối với công ty mà nói thì chắc cũng chi ra được, đúng không?”

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tóm lại, Tập đoàn Thiên Bảo mà Hàn Thiên Bảo dành cả cuộc đời gây dựng, cuối cùng đã về tay Hàn Tại Dần.  Hàn Húc Đông không cam lòng, nhưng điều quan trọng là phải đưa Hàn Bách Hào ra tù trước.  “Tại Dần, tất cả đều phải nhờ cậy vào chú rồi, tương lai cháu trai của chú giao cho chú”, Hàn Húc Đông nắm tay Hàn Tại Dần, nước mắt nước mũi giàn giụa nói.  “Anh cả, em sẽ cố gắng, chủ yếu là do Hàn Tuyết không ở đây, haizz...”, Hàn Tại Dần không dám bảo đảm, dù sao cũng là một trăm triệu tệ.  Trong văn phòng của chủ tịch Công Nghệ Tuyết Phàm, Vu Hân Tuệ đang làm việc thì có tiếng gõ cửa vang lên.  “Mời vào”.  Cửa bị đẩy ra, Hàn Tại Dần bước vào, ông ta là bố của Hàn Tuyết, đi vào trong công ty cũng không cần thông báo, không ít nhân viên đều nhận ra ông ta.  “Chú Hàn, chào chú...”, nhìn thấy Hàn Tại Dần thì Vu Hân Tuệ lập tức đứng lên, cô ta vẫn rất kính trọng ông ta.  Chuyện hồi đó, cô ta cũng biết một chút, khi Lưu Tú Cầm và Lâm Thanh Đế cấu kết với nhau để muốn hãm hại Diệp Phàm thì Hàn Tại Dần cũng đã giúp đỡ Diệp Phàm rất nhiều.  “Cô Vu, Hàn Tuyết dứt áo bỏ đi, khiến cho cháu phải vất vả rồi, đúng là có lỗi quá..”, Hàn Tại Dần xin lỗi.  Vu Hân Tuệ cười: “Không vất vả đâu, nếu không có Hàn Tuyết thì làm sao để có được cháu ngày hôm nay, đây cũng chính là do Hàn Tuyết tin tưởng cháu,...”  “Chú Hàn uống trà đi, cứ gọi cháu Tiểu Vu là được rồi,...”  Hai người nói chuyện mấy câu rồi Hàn Tại Dần vào luôn vấn đề chính: “Tiểu Vu, chú có chuyện muốn nhờ công ty giúp đỡ, cũng có thể nói là giúp nhà họ Hàn, cháu thấy có được không?”  Ánh mắt Vu Hận Tuệ lóe lên một cái, cô ta biết cuối cùng cũng vào vấn đề chính.  Nên cười nói: “Chú Hàn muốn giúp đỡ cái gì?”  “Cháu có thể giúp đỡ chú trong phạm vi năng lực của mình, nhưng nếu như vượt quá khả năng thì cũng không thể làm gì được”.  “Không, cháu có thể giúp được”.  Hàn Tại Dần đặt chén trà xuống rồi hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: “Chú cần 100 triệu tệ, Tiểu Vu, cháu có thể đưa cho chú không?”  100 triệu tệ?  Vu Hân Tuệ giật mình, mấy hôm trước Hàn Húc Đông nói muốn tìm Hàn Tuyết để vay tiền, sau đó hai người không thống nhất được ý kiến, bị Hàn Tuyết đuổi ra ngoài, cho nên vay bao nhiêu tiền cô ta cũng không biết.  Không ngờ, Hàn Tại Dần vừa mở miệng đã đòi 100 triệu tệ, đúng là sư tử ngoạm mà.  Vu Hân Tuệ bất đắc dĩ nói: “Chú Hàn, chú đánh giá cháu cao quá rồi, lấy 100 triệu tệ của công ty, cháu còn chưa có quyền”.  “Tiểu Vu, chú biết 100 triệu tệ là con số lớn, nhưng đối với công ty mà nói thì chắc cũng chi ra được, đúng không?”

Chương 1105