Tác giả:

Reng…reng…reng…Tiếng chuông điện thoại vang lên xóa tan sự tĩnh lặng trong căn phòng, nó khươ khươ tay tìm kiếm chiếc điện thoại đang kêu inh ỏi, lười nhác ấn nút nghe nó lại nhắm nghiền đôi mắt. Đầu dây bên kia là giọng nói quen thuộc- Minh Nguyệt, đã đến trường chưa, tao đang đợi mày ở cổng trường nè- Ưmm…trường…trường gì?- Bà cô của tôi ơi, đừng nói với tao là mày vẫn đang ngủ đấy nhé? Bộ mày quên nay là buổi học đầu tiên của mày bên trường mới hả. Cứ tưởng là nhớ tao nên mới chuyển trường sang đây. Dậy…dậy mau đi, sắp tới giờ vào lớp rồiNghe thấy thế nó liền giật mình bật dậy, đúng rồi hôm nay là ngày nó chuyển đến trường Busan – nơi đây là trường dành cho những con nhà quý tộc. Nó được vào đây học là do nó giành được suất học bổng duy nhất của năm học vừa rồi.Nhìn đồng hồ đã là 6h30p nó chạy thật nhanh vào phòng vệ sinh để vệ sinh cá nhân, mặc bộ đồng phục mới, cầm balo chạy xuống nhà. Bố mẹ nó đã đi làm hết, mẹ nó không quên làm một phần đồ ăn sáng cho nó đặt trên bàn. Nó cầm…

Chương 8: 8: Hợp Đồng Hôn Ước Giả

Ghét Thì Yêu ThôiTác giả: Tinh KỳTruyện Ngôn TìnhReng…reng…reng…Tiếng chuông điện thoại vang lên xóa tan sự tĩnh lặng trong căn phòng, nó khươ khươ tay tìm kiếm chiếc điện thoại đang kêu inh ỏi, lười nhác ấn nút nghe nó lại nhắm nghiền đôi mắt. Đầu dây bên kia là giọng nói quen thuộc- Minh Nguyệt, đã đến trường chưa, tao đang đợi mày ở cổng trường nè- Ưmm…trường…trường gì?- Bà cô của tôi ơi, đừng nói với tao là mày vẫn đang ngủ đấy nhé? Bộ mày quên nay là buổi học đầu tiên của mày bên trường mới hả. Cứ tưởng là nhớ tao nên mới chuyển trường sang đây. Dậy…dậy mau đi, sắp tới giờ vào lớp rồiNghe thấy thế nó liền giật mình bật dậy, đúng rồi hôm nay là ngày nó chuyển đến trường Busan – nơi đây là trường dành cho những con nhà quý tộc. Nó được vào đây học là do nó giành được suất học bổng duy nhất của năm học vừa rồi.Nhìn đồng hồ đã là 6h30p nó chạy thật nhanh vào phòng vệ sinh để vệ sinh cá nhân, mặc bộ đồng phục mới, cầm balo chạy xuống nhà. Bố mẹ nó đã đi làm hết, mẹ nó không quên làm một phần đồ ăn sáng cho nó đặt trên bàn. Nó cầm… Khi mọi người đã ra về, nó ngồi một mình trong phòng khách buồn bãCon sao thế? Mẹ nó ôn tồn hỏiMắt nó rũ xuống: Sao bố mẹ lại giấu con?Mẹ nó lại gần ôm chầm lấy nó: bố mẹ xin lỗi, lẽ ra điều này bố mẹ nên nói với con sớm hơn, mẹ cũng sợ con không đồng ý nên mới! Nó đưa đôi mắt ngấn lệ lên nhìn mẹ nó: Con không nói đến chuyện hôn ước, sao bố mẹ lại giấu con chuyện ở công tyCon biết hết rồi sao, mẹ nó bất ngờ nhìn nóNếu hôm nay gia đình họ không đến, bố mẹ định giấu con đến bao giờ? Nó buồn bã hỏiHưm! bố mẹ cũng định cố gắng xoay chuyển nhưng con cũng biết đấy, công ty mình mấy tháng nay không có bất cứ hợp đồng hợp tác nào, cũng may là có gia đình ông bà Hạ giúp đỡ, nếu không chắc hẳn đã bị phá sản từ lâu rồi.Nhà họ với nhà ta có hôn ước từ lâu, nay lại ra tay giúp đỡ lúc khó khăn, mẹ cũng không thể từ chối cuộc hôn nhân này.Nhưng sao tự dưng họ lại đề cập đến hôn ước này? Nó khó hiểu hỏi mẹVì giúp công ty mình nên tập đoàn Hạ Thị đã đứng ra cùng công ty ta phát triển dự án mới, chắc hẳn để nắm chắc sự hợp tác này nên họ cần lấy hôn ước này làm sợi chỉ gắn kết cho cả haiNó buồn bã nhìn mẹ nó: Bố mẹ vất vả rồi, mẹ yên tâm con đã đồng ý về nhà họ rồi, gia đình mình sẽ được cứu thôiNghe thấy nó nói những điều ấy, mẹ nó xúc động ôm chầm lấy nó nức nởCon chưa xa gia đình bao giờ, nay lại phải chuyển đến một nơi xa lạ sinh sốngCon nhớ phải ngoan ngoãn nghe lời họ nhé? Ở nhà mình xuề xoà thế nào cũng được, nhưng về đó là một môi trường khác, mẹ sợ! Nào, mẹ! mẹ lại thế rồi, từ nhỏ mẹ đã thấy ai bắt nạt được con chưa nàoMẹ nó mỉm cười vuốt những lọn tóc trên khuôn mặt nó: con phải nhớ thường xuyên về thăm hai ông bà già này đó nhaHihi, mẹ yên tâm, quên ai chứ bố mẹ làm sao con quên được.Nó vòng tay qua ôm lấy người mẹ nó nũng nịu.

Khi mọi người đã ra về, nó ngồi một mình trong phòng khách buồn bãCon sao thế? Mẹ nó ôn tồn hỏiMắt nó rũ xuống: Sao bố mẹ lại giấu con?Mẹ nó lại gần ôm chầm lấy nó: bố mẹ xin lỗi, lẽ ra điều này bố mẹ nên nói với con sớm hơn, mẹ cũng sợ con không đồng ý nên mới! Nó đưa đôi mắt ngấn lệ lên nhìn mẹ nó: Con không nói đến chuyện hôn ước, sao bố mẹ lại giấu con chuyện ở công tyCon biết hết rồi sao, mẹ nó bất ngờ nhìn nóNếu hôm nay gia đình họ không đến, bố mẹ định giấu con đến bao giờ? Nó buồn bã hỏiHưm! bố mẹ cũng định cố gắng xoay chuyển nhưng con cũng biết đấy, công ty mình mấy tháng nay không có bất cứ hợp đồng hợp tác nào, cũng may là có gia đình ông bà Hạ giúp đỡ, nếu không chắc hẳn đã bị phá sản từ lâu rồi.

Nhà họ với nhà ta có hôn ước từ lâu, nay lại ra tay giúp đỡ lúc khó khăn, mẹ cũng không thể từ chối cuộc hôn nhân này.

Nhưng sao tự dưng họ lại đề cập đến hôn ước này? Nó khó hiểu hỏi mẹVì giúp công ty mình nên tập đoàn Hạ Thị đã đứng ra cùng công ty ta phát triển dự án mới, chắc hẳn để nắm chắc sự hợp tác này nên họ cần lấy hôn ước này làm sợi chỉ gắn kết cho cả haiNó buồn bã nhìn mẹ nó: Bố mẹ vất vả rồi, mẹ yên tâm con đã đồng ý về nhà họ rồi, gia đình mình sẽ được cứu thôiNghe thấy nó nói những điều ấy, mẹ nó xúc động ôm chầm lấy nó nức nởCon chưa xa gia đình bao giờ, nay lại phải chuyển đến một nơi xa lạ sinh sốngCon nhớ phải ngoan ngoãn nghe lời họ nhé? Ở nhà mình xuề xoà thế nào cũng được, nhưng về đó là một môi trường khác, mẹ sợ! Nào, mẹ! mẹ lại thế rồi, từ nhỏ mẹ đã thấy ai bắt nạt được con chưa nàoMẹ nó mỉm cười vuốt những lọn tóc trên khuôn mặt nó: con phải nhớ thường xuyên về thăm hai ông bà già này đó nhaHihi, mẹ yên tâm, quên ai chứ bố mẹ làm sao con quên được.

Nó vòng tay qua ôm lấy người mẹ nó nũng nịu.

Ghét Thì Yêu ThôiTác giả: Tinh KỳTruyện Ngôn TìnhReng…reng…reng…Tiếng chuông điện thoại vang lên xóa tan sự tĩnh lặng trong căn phòng, nó khươ khươ tay tìm kiếm chiếc điện thoại đang kêu inh ỏi, lười nhác ấn nút nghe nó lại nhắm nghiền đôi mắt. Đầu dây bên kia là giọng nói quen thuộc- Minh Nguyệt, đã đến trường chưa, tao đang đợi mày ở cổng trường nè- Ưmm…trường…trường gì?- Bà cô của tôi ơi, đừng nói với tao là mày vẫn đang ngủ đấy nhé? Bộ mày quên nay là buổi học đầu tiên của mày bên trường mới hả. Cứ tưởng là nhớ tao nên mới chuyển trường sang đây. Dậy…dậy mau đi, sắp tới giờ vào lớp rồiNghe thấy thế nó liền giật mình bật dậy, đúng rồi hôm nay là ngày nó chuyển đến trường Busan – nơi đây là trường dành cho những con nhà quý tộc. Nó được vào đây học là do nó giành được suất học bổng duy nhất của năm học vừa rồi.Nhìn đồng hồ đã là 6h30p nó chạy thật nhanh vào phòng vệ sinh để vệ sinh cá nhân, mặc bộ đồng phục mới, cầm balo chạy xuống nhà. Bố mẹ nó đã đi làm hết, mẹ nó không quên làm một phần đồ ăn sáng cho nó đặt trên bàn. Nó cầm… Khi mọi người đã ra về, nó ngồi một mình trong phòng khách buồn bãCon sao thế? Mẹ nó ôn tồn hỏiMắt nó rũ xuống: Sao bố mẹ lại giấu con?Mẹ nó lại gần ôm chầm lấy nó: bố mẹ xin lỗi, lẽ ra điều này bố mẹ nên nói với con sớm hơn, mẹ cũng sợ con không đồng ý nên mới! Nó đưa đôi mắt ngấn lệ lên nhìn mẹ nó: Con không nói đến chuyện hôn ước, sao bố mẹ lại giấu con chuyện ở công tyCon biết hết rồi sao, mẹ nó bất ngờ nhìn nóNếu hôm nay gia đình họ không đến, bố mẹ định giấu con đến bao giờ? Nó buồn bã hỏiHưm! bố mẹ cũng định cố gắng xoay chuyển nhưng con cũng biết đấy, công ty mình mấy tháng nay không có bất cứ hợp đồng hợp tác nào, cũng may là có gia đình ông bà Hạ giúp đỡ, nếu không chắc hẳn đã bị phá sản từ lâu rồi.Nhà họ với nhà ta có hôn ước từ lâu, nay lại ra tay giúp đỡ lúc khó khăn, mẹ cũng không thể từ chối cuộc hôn nhân này.Nhưng sao tự dưng họ lại đề cập đến hôn ước này? Nó khó hiểu hỏi mẹVì giúp công ty mình nên tập đoàn Hạ Thị đã đứng ra cùng công ty ta phát triển dự án mới, chắc hẳn để nắm chắc sự hợp tác này nên họ cần lấy hôn ước này làm sợi chỉ gắn kết cho cả haiNó buồn bã nhìn mẹ nó: Bố mẹ vất vả rồi, mẹ yên tâm con đã đồng ý về nhà họ rồi, gia đình mình sẽ được cứu thôiNghe thấy nó nói những điều ấy, mẹ nó xúc động ôm chầm lấy nó nức nởCon chưa xa gia đình bao giờ, nay lại phải chuyển đến một nơi xa lạ sinh sốngCon nhớ phải ngoan ngoãn nghe lời họ nhé? Ở nhà mình xuề xoà thế nào cũng được, nhưng về đó là một môi trường khác, mẹ sợ! Nào, mẹ! mẹ lại thế rồi, từ nhỏ mẹ đã thấy ai bắt nạt được con chưa nàoMẹ nó mỉm cười vuốt những lọn tóc trên khuôn mặt nó: con phải nhớ thường xuyên về thăm hai ông bà già này đó nhaHihi, mẹ yên tâm, quên ai chứ bố mẹ làm sao con quên được.Nó vòng tay qua ôm lấy người mẹ nó nũng nịu.

Chương 8: 8: Hợp Đồng Hôn Ước Giả