Tác giả:

Reng…reng…reng…Tiếng chuông điện thoại vang lên xóa tan sự tĩnh lặng trong căn phòng, nó khươ khươ tay tìm kiếm chiếc điện thoại đang kêu inh ỏi, lười nhác ấn nút nghe nó lại nhắm nghiền đôi mắt. Đầu dây bên kia là giọng nói quen thuộc- Minh Nguyệt, đã đến trường chưa, tao đang đợi mày ở cổng trường nè- Ưmm…trường…trường gì?- Bà cô của tôi ơi, đừng nói với tao là mày vẫn đang ngủ đấy nhé? Bộ mày quên nay là buổi học đầu tiên của mày bên trường mới hả. Cứ tưởng là nhớ tao nên mới chuyển trường sang đây. Dậy…dậy mau đi, sắp tới giờ vào lớp rồiNghe thấy thế nó liền giật mình bật dậy, đúng rồi hôm nay là ngày nó chuyển đến trường Busan – nơi đây là trường dành cho những con nhà quý tộc. Nó được vào đây học là do nó giành được suất học bổng duy nhất của năm học vừa rồi.Nhìn đồng hồ đã là 6h30p nó chạy thật nhanh vào phòng vệ sinh để vệ sinh cá nhân, mặc bộ đồng phục mới, cầm balo chạy xuống nhà. Bố mẹ nó đã đi làm hết, mẹ nó không quên làm một phần đồ ăn sáng cho nó đặt trên bàn. Nó cầm…

Chương 15: 15: Lúc Khóc Mà Còn Đáng Ghét Như Vậy

Ghét Thì Yêu ThôiTác giả: Tinh KỳTruyện Ngôn TìnhReng…reng…reng…Tiếng chuông điện thoại vang lên xóa tan sự tĩnh lặng trong căn phòng, nó khươ khươ tay tìm kiếm chiếc điện thoại đang kêu inh ỏi, lười nhác ấn nút nghe nó lại nhắm nghiền đôi mắt. Đầu dây bên kia là giọng nói quen thuộc- Minh Nguyệt, đã đến trường chưa, tao đang đợi mày ở cổng trường nè- Ưmm…trường…trường gì?- Bà cô của tôi ơi, đừng nói với tao là mày vẫn đang ngủ đấy nhé? Bộ mày quên nay là buổi học đầu tiên của mày bên trường mới hả. Cứ tưởng là nhớ tao nên mới chuyển trường sang đây. Dậy…dậy mau đi, sắp tới giờ vào lớp rồiNghe thấy thế nó liền giật mình bật dậy, đúng rồi hôm nay là ngày nó chuyển đến trường Busan – nơi đây là trường dành cho những con nhà quý tộc. Nó được vào đây học là do nó giành được suất học bổng duy nhất của năm học vừa rồi.Nhìn đồng hồ đã là 6h30p nó chạy thật nhanh vào phòng vệ sinh để vệ sinh cá nhân, mặc bộ đồng phục mới, cầm balo chạy xuống nhà. Bố mẹ nó đã đi làm hết, mẹ nó không quên làm một phần đồ ăn sáng cho nó đặt trên bàn. Nó cầm… Hôm nay là ngày nó chuyển đến nhà hắn.Mới sáng sớm nó đã nhận được tin nhắn của mẹ hắn"Con chuẩn bị đồ đạc đi nhé, lát Tư Thần sẽ đến đón con.Nay cô có cuộc họp trên công ty nên không đến đón con được"- Dạ vâng, không sao ạ.Nó gửi tin nhắn xong cũng vội vàng dậy để chuẩn bị.Nay mẹ nó xin nghỉ làm để giúp nó một phần, hai mẹ con vừa sắp xếp đồ đạc vừa hàn huyên tâm sự-Con phải biết nghe lời, đừng làm mọi người thất vọng, nghe chưa? Lần đầu xa nhà nên sẽ gặp nhiều những khó khăn nhưng quen rồi sẽ không sao nữa.Con phải biết giữ gìn sức khỏe nữa, nhớ chưa? Mẹ nó buồn bã nói- Mẹ cứ làm như con đi luôn vậy, con gái biết chăm sóc bản thân mà, mẹ yên tâm.Nó cười tinh nghịch để mẹ nó yên tâmVừa lúc ấy chuông cửa cũng vang lên- Chắc Tư Thần đến rồi đấy, chúng ta ra ngoài thôi.Vừa nói mẹ nó vừa kéo vali ra giúp nó- Cháu chào cô, Cháu đến đón Minh Nguyệt ạ.Hắn tươi cười- Ừm, vào nhà uống nước đã cháu.Hai người đang nói chuyện thì nó cũng chạy ra-Mẹ nó quay lại hỏi nó: Con đã nhớ những gì mẹ dặn chưa- Hắn nhẹ nhàng: Cô yên tâm, con sẽ chăm sóc cho Minh Nguyệt- Con biết rồi mà, mẹ yên tâm.Con sẽ thường xuyên về thăm nhà, bố mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe nhaMẹ nó nghe thấy vậy thì rơm rớm nước mắt:-Thôi hai đứa đi đi không muộn.- Vâng, cháu xin phép ạ.Hắn chạy lại kéo vali giúp nó ra xeNó tạm biệt mẹ rồi cũng ra xe để di chuyển đến nhà hắn.-Tôi tưởng cô chỉ biết gây khó dễ cho người ta thôi chứ.hắn châm chọc nóNó chẳng thèm quan tâm đến hắn, òa khóc thật to.Hắn bối rối không biết làm gì, chỉ đưa tay vỗ vỗ vào vai nó: "Thôi cô đừng khóc, tôi xin lỗi"Thấy hắn an ủi, nó còn khóc to hơn.Vừa khóc nó vừa kéo áo của hắn lau mặt- Nè cô làm cái gì vậy hả? Lúc khóc mà còn đáng ghét như vậyHắn vừa kéo áo vừa lầm bầm: Tôi mặc xác côNó khóc đến mức ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.

Hôm nay là ngày nó chuyển đến nhà hắn.

Mới sáng sớm nó đã nhận được tin nhắn của mẹ hắn"Con chuẩn bị đồ đạc đi nhé, lát Tư Thần sẽ đến đón con.

Nay cô có cuộc họp trên công ty nên không đến đón con được"- Dạ vâng, không sao ạ.

Nó gửi tin nhắn xong cũng vội vàng dậy để chuẩn bị.

Nay mẹ nó xin nghỉ làm để giúp nó một phần, hai mẹ con vừa sắp xếp đồ đạc vừa hàn huyên tâm sự-Con phải biết nghe lời, đừng làm mọi người thất vọng, nghe chưa? Lần đầu xa nhà nên sẽ gặp nhiều những khó khăn nhưng quen rồi sẽ không sao nữa.

Con phải biết giữ gìn sức khỏe nữa, nhớ chưa? Mẹ nó buồn bã nói- Mẹ cứ làm như con đi luôn vậy, con gái biết chăm sóc bản thân mà, mẹ yên tâm.

Nó cười tinh nghịch để mẹ nó yên tâmVừa lúc ấy chuông cửa cũng vang lên- Chắc Tư Thần đến rồi đấy, chúng ta ra ngoài thôi.

Vừa nói mẹ nó vừa kéo vali ra giúp nó- Cháu chào cô, Cháu đến đón Minh Nguyệt ạ.Hắn tươi cười- Ừm, vào nhà uống nước đã cháu.

Hai người đang nói chuyện thì nó cũng chạy ra-Mẹ nó quay lại hỏi nó: Con đã nhớ những gì mẹ dặn chưa- Hắn nhẹ nhàng: Cô yên tâm, con sẽ chăm sóc cho Minh Nguyệt- Con biết rồi mà, mẹ yên tâm.

Con sẽ thường xuyên về thăm nhà, bố mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe nhaMẹ nó nghe thấy vậy thì rơm rớm nước mắt:-Thôi hai đứa đi đi không muộn.- Vâng, cháu xin phép ạ.

Hắn chạy lại kéo vali giúp nó ra xeNó tạm biệt mẹ rồi cũng ra xe để di chuyển đến nhà hắn.-Tôi tưởng cô chỉ biết gây khó dễ cho người ta thôi chứ.

hắn châm chọc nóNó chẳng thèm quan tâm đến hắn, òa khóc thật to.

Hắn bối rối không biết làm gì, chỉ đưa tay vỗ vỗ vào vai nó: "Thôi cô đừng khóc, tôi xin lỗi"Thấy hắn an ủi, nó còn khóc to hơn.

Vừa khóc nó vừa kéo áo của hắn lau mặt- Nè cô làm cái gì vậy hả? Lúc khóc mà còn đáng ghét như vậyHắn vừa kéo áo vừa lầm bầm: Tôi mặc xác côNó khóc đến mức ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.

Ghét Thì Yêu ThôiTác giả: Tinh KỳTruyện Ngôn TìnhReng…reng…reng…Tiếng chuông điện thoại vang lên xóa tan sự tĩnh lặng trong căn phòng, nó khươ khươ tay tìm kiếm chiếc điện thoại đang kêu inh ỏi, lười nhác ấn nút nghe nó lại nhắm nghiền đôi mắt. Đầu dây bên kia là giọng nói quen thuộc- Minh Nguyệt, đã đến trường chưa, tao đang đợi mày ở cổng trường nè- Ưmm…trường…trường gì?- Bà cô của tôi ơi, đừng nói với tao là mày vẫn đang ngủ đấy nhé? Bộ mày quên nay là buổi học đầu tiên của mày bên trường mới hả. Cứ tưởng là nhớ tao nên mới chuyển trường sang đây. Dậy…dậy mau đi, sắp tới giờ vào lớp rồiNghe thấy thế nó liền giật mình bật dậy, đúng rồi hôm nay là ngày nó chuyển đến trường Busan – nơi đây là trường dành cho những con nhà quý tộc. Nó được vào đây học là do nó giành được suất học bổng duy nhất của năm học vừa rồi.Nhìn đồng hồ đã là 6h30p nó chạy thật nhanh vào phòng vệ sinh để vệ sinh cá nhân, mặc bộ đồng phục mới, cầm balo chạy xuống nhà. Bố mẹ nó đã đi làm hết, mẹ nó không quên làm một phần đồ ăn sáng cho nó đặt trên bàn. Nó cầm… Hôm nay là ngày nó chuyển đến nhà hắn.Mới sáng sớm nó đã nhận được tin nhắn của mẹ hắn"Con chuẩn bị đồ đạc đi nhé, lát Tư Thần sẽ đến đón con.Nay cô có cuộc họp trên công ty nên không đến đón con được"- Dạ vâng, không sao ạ.Nó gửi tin nhắn xong cũng vội vàng dậy để chuẩn bị.Nay mẹ nó xin nghỉ làm để giúp nó một phần, hai mẹ con vừa sắp xếp đồ đạc vừa hàn huyên tâm sự-Con phải biết nghe lời, đừng làm mọi người thất vọng, nghe chưa? Lần đầu xa nhà nên sẽ gặp nhiều những khó khăn nhưng quen rồi sẽ không sao nữa.Con phải biết giữ gìn sức khỏe nữa, nhớ chưa? Mẹ nó buồn bã nói- Mẹ cứ làm như con đi luôn vậy, con gái biết chăm sóc bản thân mà, mẹ yên tâm.Nó cười tinh nghịch để mẹ nó yên tâmVừa lúc ấy chuông cửa cũng vang lên- Chắc Tư Thần đến rồi đấy, chúng ta ra ngoài thôi.Vừa nói mẹ nó vừa kéo vali ra giúp nó- Cháu chào cô, Cháu đến đón Minh Nguyệt ạ.Hắn tươi cười- Ừm, vào nhà uống nước đã cháu.Hai người đang nói chuyện thì nó cũng chạy ra-Mẹ nó quay lại hỏi nó: Con đã nhớ những gì mẹ dặn chưa- Hắn nhẹ nhàng: Cô yên tâm, con sẽ chăm sóc cho Minh Nguyệt- Con biết rồi mà, mẹ yên tâm.Con sẽ thường xuyên về thăm nhà, bố mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe nhaMẹ nó nghe thấy vậy thì rơm rớm nước mắt:-Thôi hai đứa đi đi không muộn.- Vâng, cháu xin phép ạ.Hắn chạy lại kéo vali giúp nó ra xeNó tạm biệt mẹ rồi cũng ra xe để di chuyển đến nhà hắn.-Tôi tưởng cô chỉ biết gây khó dễ cho người ta thôi chứ.hắn châm chọc nóNó chẳng thèm quan tâm đến hắn, òa khóc thật to.Hắn bối rối không biết làm gì, chỉ đưa tay vỗ vỗ vào vai nó: "Thôi cô đừng khóc, tôi xin lỗi"Thấy hắn an ủi, nó còn khóc to hơn.Vừa khóc nó vừa kéo áo của hắn lau mặt- Nè cô làm cái gì vậy hả? Lúc khóc mà còn đáng ghét như vậyHắn vừa kéo áo vừa lầm bầm: Tôi mặc xác côNó khóc đến mức ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.

Chương 15: 15: Lúc Khóc Mà Còn Đáng Ghét Như Vậy