Tác giả:

Reng…reng…reng…Tiếng chuông điện thoại vang lên xóa tan sự tĩnh lặng trong căn phòng, nó khươ khươ tay tìm kiếm chiếc điện thoại đang kêu inh ỏi, lười nhác ấn nút nghe nó lại nhắm nghiền đôi mắt. Đầu dây bên kia là giọng nói quen thuộc- Minh Nguyệt, đã đến trường chưa, tao đang đợi mày ở cổng trường nè- Ưmm…trường…trường gì?- Bà cô của tôi ơi, đừng nói với tao là mày vẫn đang ngủ đấy nhé? Bộ mày quên nay là buổi học đầu tiên của mày bên trường mới hả. Cứ tưởng là nhớ tao nên mới chuyển trường sang đây. Dậy…dậy mau đi, sắp tới giờ vào lớp rồiNghe thấy thế nó liền giật mình bật dậy, đúng rồi hôm nay là ngày nó chuyển đến trường Busan – nơi đây là trường dành cho những con nhà quý tộc. Nó được vào đây học là do nó giành được suất học bổng duy nhất của năm học vừa rồi.Nhìn đồng hồ đã là 6h30p nó chạy thật nhanh vào phòng vệ sinh để vệ sinh cá nhân, mặc bộ đồng phục mới, cầm balo chạy xuống nhà. Bố mẹ nó đã đi làm hết, mẹ nó không quên làm một phần đồ ăn sáng cho nó đặt trên bàn. Nó cầm…

Chương 21: 21: Một Mình Ở Sân Bay

Ghét Thì Yêu ThôiTác giả: Tinh KỳTruyện Ngôn TìnhReng…reng…reng…Tiếng chuông điện thoại vang lên xóa tan sự tĩnh lặng trong căn phòng, nó khươ khươ tay tìm kiếm chiếc điện thoại đang kêu inh ỏi, lười nhác ấn nút nghe nó lại nhắm nghiền đôi mắt. Đầu dây bên kia là giọng nói quen thuộc- Minh Nguyệt, đã đến trường chưa, tao đang đợi mày ở cổng trường nè- Ưmm…trường…trường gì?- Bà cô của tôi ơi, đừng nói với tao là mày vẫn đang ngủ đấy nhé? Bộ mày quên nay là buổi học đầu tiên của mày bên trường mới hả. Cứ tưởng là nhớ tao nên mới chuyển trường sang đây. Dậy…dậy mau đi, sắp tới giờ vào lớp rồiNghe thấy thế nó liền giật mình bật dậy, đúng rồi hôm nay là ngày nó chuyển đến trường Busan – nơi đây là trường dành cho những con nhà quý tộc. Nó được vào đây học là do nó giành được suất học bổng duy nhất của năm học vừa rồi.Nhìn đồng hồ đã là 6h30p nó chạy thật nhanh vào phòng vệ sinh để vệ sinh cá nhân, mặc bộ đồng phục mới, cầm balo chạy xuống nhà. Bố mẹ nó đã đi làm hết, mẹ nó không quên làm một phần đồ ăn sáng cho nó đặt trên bàn. Nó cầm… Sau khi buổi học trôi qua một cách êm đềm, nó và Tư Thần được bác Quân đón về nhà.Dì Lý đã chuẩn bị một bàn thức ăn thịnh soạn chờ hai đứa nó, ăn uống xong xuôi mọi người cùng nhau ra sân bay để tiễn bố mẹ Hắn ra nước ngoài công tác.Khi bố mẹ Hắn vừa đi khuất, hắn liền lạnh lùng quay người bước đi- Ê đợi tôi với, nó chạy theo- Cậu tự bắt xe về đi, giờ tôi phải đi có việc.Vừa nói hắn vừa lên xe rồi cho xe chạy đi để mặc đó một mình tại sân bay đông đúc người qua lại- Nó tức giận: đúng thật là ích kỷ, không có bố mẹ anh ở đây, quả nhiên vô cùng đáng ghét.Nhưng...nó vội vàng chợt nhận ra một sự thật đến đau lòng, rằng nó không mang theo ví tiềnNó bật lực ngồi xụp xuống, giờ phải làm sao đây.Từ đây cách nhà rất xa, không thể nào đi bộ về được, giờ mà gọi cho bố mẹ nó thì không được, họ sẽ biết được mối quan hệ giữa nó và Tư Thần không tốt.Bỗng có một chú cún xinh đẹp từ đâu chạy đến quấn lấy chân nó.-Oa! thật là đáng yêu.Nó nhìn qua nhìn lại nhưng không thấy chủ nhân của chú chó này đâu: Con đi lạc hả, nó vuốt veNó bế chú chó vào lòng, tìm một chỗ nào đó rồi ngồi xuống: ta sẽ cùng con ở đây đợi chủ của con quay lại nhé, nó vui vẻNó đợi mãi, đợi mãi, cho tới khi trời ngà ngà tối thì có một người đàn ông hớt hải chạy đến-Ruby, chạy đi đâu mà làm anh tìm mãi, cảm ơn cô đã trông chừng nó giúp tôi nhé.Người đàn ông tươi cười nói với nó-Oa, thật là đẹp, nó sững sờ trước vẻ đẹp của người đàn ông này- Cô ơi?- À, à, không có gì, tôi thấy chú chó đi lạc nên không đành lòng bỏ đi, may quá anh quay lại chứ không thì tôi cũng không biết phải làm saoCậu ta nở một nụ cười thật cươi với cô rồi nói: hay cô cho tôi phương thức liên lạc, tôi mời cô một bữa ăn coi như là cảm ơn- Thôi thôi, không cần đâu ạ.Nó xươ tay từ chối- Mà sao giờ này cô vẫn ở đây, bây giờ khó bắt xe về lắm đó- À, tôi không có xe về, tôi....quên không mang ví tiên.Nó lí nhí- Nhà cô ở đâu, để tôi đưa cô về? Được chứNó nghe thấy vậy thì ngước lên nhìn- Coi như là tôi cảm ơn cô về việc hôm naygiờ mà không đi thì mình sẽ phải qua đêm ở đây mất, nghĩ vậy nó liền gật đầu đồng ý..

Sau khi buổi học trôi qua một cách êm đềm, nó và Tư Thần được bác Quân đón về nhà.

Dì Lý đã chuẩn bị một bàn thức ăn thịnh soạn chờ hai đứa nó, ăn uống xong xuôi mọi người cùng nhau ra sân bay để tiễn bố mẹ Hắn ra nước ngoài công tác.

Khi bố mẹ Hắn vừa đi khuất, hắn liền lạnh lùng quay người bước đi- Ê đợi tôi với, nó chạy theo- Cậu tự bắt xe về đi, giờ tôi phải đi có việc.

Vừa nói hắn vừa lên xe rồi cho xe chạy đi để mặc đó một mình tại sân bay đông đúc người qua lại- Nó tức giận: đúng thật là ích kỷ, không có bố mẹ anh ở đây, quả nhiên vô cùng đáng ghét.

Nhưng...nó vội vàng chợt nhận ra một sự thật đến đau lòng, rằng nó không mang theo ví tiềnNó bật lực ngồi xụp xuống, giờ phải làm sao đây.

Từ đây cách nhà rất xa, không thể nào đi bộ về được, giờ mà gọi cho bố mẹ nó thì không được, họ sẽ biết được mối quan hệ giữa nó và Tư Thần không tốt.Bỗng có một chú cún xinh đẹp từ đâu chạy đến quấn lấy chân nó.-Oa! thật là đáng yêu.

Nó nhìn qua nhìn lại nhưng không thấy chủ nhân của chú chó này đâu: Con đi lạc hả, nó vuốt veNó bế chú chó vào lòng, tìm một chỗ nào đó rồi ngồi xuống: ta sẽ cùng con ở đây đợi chủ của con quay lại nhé, nó vui vẻNó đợi mãi, đợi mãi, cho tới khi trời ngà ngà tối thì có một người đàn ông hớt hải chạy đến-Ruby, chạy đi đâu mà làm anh tìm mãi, cảm ơn cô đã trông chừng nó giúp tôi nhé.

Người đàn ông tươi cười nói với nó-Oa, thật là đẹp, nó sững sờ trước vẻ đẹp của người đàn ông này- Cô ơi?- À, à, không có gì, tôi thấy chú chó đi lạc nên không đành lòng bỏ đi, may quá anh quay lại chứ không thì tôi cũng không biết phải làm saoCậu ta nở một nụ cười thật cươi với cô rồi nói: hay cô cho tôi phương thức liên lạc, tôi mời cô một bữa ăn coi như là cảm ơn- Thôi thôi, không cần đâu ạ.

Nó xươ tay từ chối- Mà sao giờ này cô vẫn ở đây, bây giờ khó bắt xe về lắm đó- À, tôi không có xe về, tôi....quên không mang ví tiên.

Nó lí nhí- Nhà cô ở đâu, để tôi đưa cô về? Được chứNó nghe thấy vậy thì ngước lên nhìn- Coi như là tôi cảm ơn cô về việc hôm naygiờ mà không đi thì mình sẽ phải qua đêm ở đây mất, nghĩ vậy nó liền gật đầu đồng ý..

Ghét Thì Yêu ThôiTác giả: Tinh KỳTruyện Ngôn TìnhReng…reng…reng…Tiếng chuông điện thoại vang lên xóa tan sự tĩnh lặng trong căn phòng, nó khươ khươ tay tìm kiếm chiếc điện thoại đang kêu inh ỏi, lười nhác ấn nút nghe nó lại nhắm nghiền đôi mắt. Đầu dây bên kia là giọng nói quen thuộc- Minh Nguyệt, đã đến trường chưa, tao đang đợi mày ở cổng trường nè- Ưmm…trường…trường gì?- Bà cô của tôi ơi, đừng nói với tao là mày vẫn đang ngủ đấy nhé? Bộ mày quên nay là buổi học đầu tiên của mày bên trường mới hả. Cứ tưởng là nhớ tao nên mới chuyển trường sang đây. Dậy…dậy mau đi, sắp tới giờ vào lớp rồiNghe thấy thế nó liền giật mình bật dậy, đúng rồi hôm nay là ngày nó chuyển đến trường Busan – nơi đây là trường dành cho những con nhà quý tộc. Nó được vào đây học là do nó giành được suất học bổng duy nhất của năm học vừa rồi.Nhìn đồng hồ đã là 6h30p nó chạy thật nhanh vào phòng vệ sinh để vệ sinh cá nhân, mặc bộ đồng phục mới, cầm balo chạy xuống nhà. Bố mẹ nó đã đi làm hết, mẹ nó không quên làm một phần đồ ăn sáng cho nó đặt trên bàn. Nó cầm… Sau khi buổi học trôi qua một cách êm đềm, nó và Tư Thần được bác Quân đón về nhà.Dì Lý đã chuẩn bị một bàn thức ăn thịnh soạn chờ hai đứa nó, ăn uống xong xuôi mọi người cùng nhau ra sân bay để tiễn bố mẹ Hắn ra nước ngoài công tác.Khi bố mẹ Hắn vừa đi khuất, hắn liền lạnh lùng quay người bước đi- Ê đợi tôi với, nó chạy theo- Cậu tự bắt xe về đi, giờ tôi phải đi có việc.Vừa nói hắn vừa lên xe rồi cho xe chạy đi để mặc đó một mình tại sân bay đông đúc người qua lại- Nó tức giận: đúng thật là ích kỷ, không có bố mẹ anh ở đây, quả nhiên vô cùng đáng ghét.Nhưng...nó vội vàng chợt nhận ra một sự thật đến đau lòng, rằng nó không mang theo ví tiềnNó bật lực ngồi xụp xuống, giờ phải làm sao đây.Từ đây cách nhà rất xa, không thể nào đi bộ về được, giờ mà gọi cho bố mẹ nó thì không được, họ sẽ biết được mối quan hệ giữa nó và Tư Thần không tốt.Bỗng có một chú cún xinh đẹp từ đâu chạy đến quấn lấy chân nó.-Oa! thật là đáng yêu.Nó nhìn qua nhìn lại nhưng không thấy chủ nhân của chú chó này đâu: Con đi lạc hả, nó vuốt veNó bế chú chó vào lòng, tìm một chỗ nào đó rồi ngồi xuống: ta sẽ cùng con ở đây đợi chủ của con quay lại nhé, nó vui vẻNó đợi mãi, đợi mãi, cho tới khi trời ngà ngà tối thì có một người đàn ông hớt hải chạy đến-Ruby, chạy đi đâu mà làm anh tìm mãi, cảm ơn cô đã trông chừng nó giúp tôi nhé.Người đàn ông tươi cười nói với nó-Oa, thật là đẹp, nó sững sờ trước vẻ đẹp của người đàn ông này- Cô ơi?- À, à, không có gì, tôi thấy chú chó đi lạc nên không đành lòng bỏ đi, may quá anh quay lại chứ không thì tôi cũng không biết phải làm saoCậu ta nở một nụ cười thật cươi với cô rồi nói: hay cô cho tôi phương thức liên lạc, tôi mời cô một bữa ăn coi như là cảm ơn- Thôi thôi, không cần đâu ạ.Nó xươ tay từ chối- Mà sao giờ này cô vẫn ở đây, bây giờ khó bắt xe về lắm đó- À, tôi không có xe về, tôi....quên không mang ví tiên.Nó lí nhí- Nhà cô ở đâu, để tôi đưa cô về? Được chứNó nghe thấy vậy thì ngước lên nhìn- Coi như là tôi cảm ơn cô về việc hôm naygiờ mà không đi thì mình sẽ phải qua đêm ở đây mất, nghĩ vậy nó liền gật đầu đồng ý..

Chương 21: 21: Một Mình Ở Sân Bay