Tác giả:

Reng…reng…reng…Tiếng chuông điện thoại vang lên xóa tan sự tĩnh lặng trong căn phòng, nó khươ khươ tay tìm kiếm chiếc điện thoại đang kêu inh ỏi, lười nhác ấn nút nghe nó lại nhắm nghiền đôi mắt. Đầu dây bên kia là giọng nói quen thuộc- Minh Nguyệt, đã đến trường chưa, tao đang đợi mày ở cổng trường nè- Ưmm…trường…trường gì?- Bà cô của tôi ơi, đừng nói với tao là mày vẫn đang ngủ đấy nhé? Bộ mày quên nay là buổi học đầu tiên của mày bên trường mới hả. Cứ tưởng là nhớ tao nên mới chuyển trường sang đây. Dậy…dậy mau đi, sắp tới giờ vào lớp rồiNghe thấy thế nó liền giật mình bật dậy, đúng rồi hôm nay là ngày nó chuyển đến trường Busan – nơi đây là trường dành cho những con nhà quý tộc. Nó được vào đây học là do nó giành được suất học bổng duy nhất của năm học vừa rồi.Nhìn đồng hồ đã là 6h30p nó chạy thật nhanh vào phòng vệ sinh để vệ sinh cá nhân, mặc bộ đồng phục mới, cầm balo chạy xuống nhà. Bố mẹ nó đã đi làm hết, mẹ nó không quên làm một phần đồ ăn sáng cho nó đặt trên bàn. Nó cầm…

Chương 24: 24: Gặp Lại Người Bạn Mới

Ghét Thì Yêu ThôiTác giả: Tinh KỳTruyện Ngôn TìnhReng…reng…reng…Tiếng chuông điện thoại vang lên xóa tan sự tĩnh lặng trong căn phòng, nó khươ khươ tay tìm kiếm chiếc điện thoại đang kêu inh ỏi, lười nhác ấn nút nghe nó lại nhắm nghiền đôi mắt. Đầu dây bên kia là giọng nói quen thuộc- Minh Nguyệt, đã đến trường chưa, tao đang đợi mày ở cổng trường nè- Ưmm…trường…trường gì?- Bà cô của tôi ơi, đừng nói với tao là mày vẫn đang ngủ đấy nhé? Bộ mày quên nay là buổi học đầu tiên của mày bên trường mới hả. Cứ tưởng là nhớ tao nên mới chuyển trường sang đây. Dậy…dậy mau đi, sắp tới giờ vào lớp rồiNghe thấy thế nó liền giật mình bật dậy, đúng rồi hôm nay là ngày nó chuyển đến trường Busan – nơi đây là trường dành cho những con nhà quý tộc. Nó được vào đây học là do nó giành được suất học bổng duy nhất của năm học vừa rồi.Nhìn đồng hồ đã là 6h30p nó chạy thật nhanh vào phòng vệ sinh để vệ sinh cá nhân, mặc bộ đồng phục mới, cầm balo chạy xuống nhà. Bố mẹ nó đã đi làm hết, mẹ nó không quên làm một phần đồ ăn sáng cho nó đặt trên bàn. Nó cầm… Nó bỗng nhiên cảm thấy dạo gần đây hắn có chút kỳ lạ: không còn gây chuyện với nó nữa-Hừm, nghĩ linh tinh cái gì vậy Minh Nguyệt, mày điên rồi.Nó thầm nghĩHôm nay lớp nó được nghỉ học, dì Lý lại xin phép về quê.Minh Nguyệt quyết định sẽ ra ngoài mua một ít đồ vể nấu bữa sáng.Khi nó vừa bước ra khỏi cửa thì nhìn thấy ngôi nhà bên cạnh có vài người ra vào, nó tò mò xem thử hình như có người chuyển đến đây thì phải.Minh Nguyệt nhìn thoáng qua thấy một bóng người cao lớn đang bê những thùng hàng lớn nhỏNó chợt nghĩ: sao bóng dáng người này nhìn quen quen thế nhỉ, hình như đã từng gặp ở đâu rồi.Chợt nhớ ra mình còn phải đi mua đồ để chuẩn bị bữa sáng nên nó nhanh chân chạy đi.Nó đi siêu thị mua rất nhiều thứ, nhiều đến nỗi bây giờ tay nó cầm không nổi.Vừa về đến cổng nhà thì-ÁaaaNó vô tình bị trượt chân làm cho túi đồ trên tay rơi xuống, nó ngã xuống bên đường, cố gắng ngồi dậy để nhặt những quả đang lăn lóc trên mặt đất.Chợt có một bàn tay đưa ra nhặt hết giúp nó: Cậu không sao chứ?Nó ngước mặt lên đầy bất ngờ: Sao lại là cậu? Hôm trước cậu đưa mình về, mình còn chưa hỏi tên cậu nữa, sao cậu lại ở đây?- Có duyên nên mới gặp lại mà.Mình tên là Minh Quân.Cậu không sao chứ, để mình dìu cậu dậy- Cảm ơn cậu nhé.nó ngượng ngùng- Mình mới chuyển đến đây, kia là nhà mình, Minh Quân chỉ vào căn nhà đối diện với nhà nó.- Ôi thật hả? Mình sống bên này.Nó cười tươi như hoa nhìn Minh QuânHắn vừa ra ban công thì thấy nó với người đàn ông hôm trước đang nói chuyện vui vẻ với nhau liền nhanh chân chạy xuống nhà- Nè Minh Nguyệt, mau mau vào nấu bữa sáng đi, tôi đói lắm rồiNó giật mình quay lại nhìn hắn rồi lại quay đi: mình phải về nhà nấu cơm đã- Cậu có tự đi được không? Minh Quân ôn tồn hỏi- Không sao, mình đi được.Khi nào rảnh mình mời cậu ăn cơm.Nó vui vẻ chào tạm biệt người hàng xóm mới rồi quay trở về nhà..

Nó bỗng nhiên cảm thấy dạo gần đây hắn có chút kỳ lạ: không còn gây chuyện với nó nữa-Hừm, nghĩ linh tinh cái gì vậy Minh Nguyệt, mày điên rồi.

Nó thầm nghĩHôm nay lớp nó được nghỉ học, dì Lý lại xin phép về quê.

Minh Nguyệt quyết định sẽ ra ngoài mua một ít đồ vể nấu bữa sáng.

Khi nó vừa bước ra khỏi cửa thì nhìn thấy ngôi nhà bên cạnh có vài người ra vào, nó tò mò xem thử hình như có người chuyển đến đây thì phải.Minh Nguyệt nhìn thoáng qua thấy một bóng người cao lớn đang bê những thùng hàng lớn nhỏNó chợt nghĩ: sao bóng dáng người này nhìn quen quen thế nhỉ, hình như đã từng gặp ở đâu rồi.

Chợt nhớ ra mình còn phải đi mua đồ để chuẩn bị bữa sáng nên nó nhanh chân chạy đi.

Nó đi siêu thị mua rất nhiều thứ, nhiều đến nỗi bây giờ tay nó cầm không nổi.

Vừa về đến cổng nhà thì-ÁaaaNó vô tình bị trượt chân làm cho túi đồ trên tay rơi xuống, nó ngã xuống bên đường, cố gắng ngồi dậy để nhặt những quả đang lăn lóc trên mặt đất.

Chợt có một bàn tay đưa ra nhặt hết giúp nó: Cậu không sao chứ?Nó ngước mặt lên đầy bất ngờ: Sao lại là cậu? Hôm trước cậu đưa mình về, mình còn chưa hỏi tên cậu nữa, sao cậu lại ở đây?- Có duyên nên mới gặp lại mà.

Mình tên là Minh Quân.

Cậu không sao chứ, để mình dìu cậu dậy- Cảm ơn cậu nhé.

nó ngượng ngùng- Mình mới chuyển đến đây, kia là nhà mình, Minh Quân chỉ vào căn nhà đối diện với nhà nó.- Ôi thật hả? Mình sống bên này.

Nó cười tươi như hoa nhìn Minh QuânHắn vừa ra ban công thì thấy nó với người đàn ông hôm trước đang nói chuyện vui vẻ với nhau liền nhanh chân chạy xuống nhà- Nè Minh Nguyệt, mau mau vào nấu bữa sáng đi, tôi đói lắm rồiNó giật mình quay lại nhìn hắn rồi lại quay đi: mình phải về nhà nấu cơm đã- Cậu có tự đi được không? Minh Quân ôn tồn hỏi- Không sao, mình đi được.

Khi nào rảnh mình mời cậu ăn cơm.

Nó vui vẻ chào tạm biệt người hàng xóm mới rồi quay trở về nhà..

Ghét Thì Yêu ThôiTác giả: Tinh KỳTruyện Ngôn TìnhReng…reng…reng…Tiếng chuông điện thoại vang lên xóa tan sự tĩnh lặng trong căn phòng, nó khươ khươ tay tìm kiếm chiếc điện thoại đang kêu inh ỏi, lười nhác ấn nút nghe nó lại nhắm nghiền đôi mắt. Đầu dây bên kia là giọng nói quen thuộc- Minh Nguyệt, đã đến trường chưa, tao đang đợi mày ở cổng trường nè- Ưmm…trường…trường gì?- Bà cô của tôi ơi, đừng nói với tao là mày vẫn đang ngủ đấy nhé? Bộ mày quên nay là buổi học đầu tiên của mày bên trường mới hả. Cứ tưởng là nhớ tao nên mới chuyển trường sang đây. Dậy…dậy mau đi, sắp tới giờ vào lớp rồiNghe thấy thế nó liền giật mình bật dậy, đúng rồi hôm nay là ngày nó chuyển đến trường Busan – nơi đây là trường dành cho những con nhà quý tộc. Nó được vào đây học là do nó giành được suất học bổng duy nhất của năm học vừa rồi.Nhìn đồng hồ đã là 6h30p nó chạy thật nhanh vào phòng vệ sinh để vệ sinh cá nhân, mặc bộ đồng phục mới, cầm balo chạy xuống nhà. Bố mẹ nó đã đi làm hết, mẹ nó không quên làm một phần đồ ăn sáng cho nó đặt trên bàn. Nó cầm… Nó bỗng nhiên cảm thấy dạo gần đây hắn có chút kỳ lạ: không còn gây chuyện với nó nữa-Hừm, nghĩ linh tinh cái gì vậy Minh Nguyệt, mày điên rồi.Nó thầm nghĩHôm nay lớp nó được nghỉ học, dì Lý lại xin phép về quê.Minh Nguyệt quyết định sẽ ra ngoài mua một ít đồ vể nấu bữa sáng.Khi nó vừa bước ra khỏi cửa thì nhìn thấy ngôi nhà bên cạnh có vài người ra vào, nó tò mò xem thử hình như có người chuyển đến đây thì phải.Minh Nguyệt nhìn thoáng qua thấy một bóng người cao lớn đang bê những thùng hàng lớn nhỏNó chợt nghĩ: sao bóng dáng người này nhìn quen quen thế nhỉ, hình như đã từng gặp ở đâu rồi.Chợt nhớ ra mình còn phải đi mua đồ để chuẩn bị bữa sáng nên nó nhanh chân chạy đi.Nó đi siêu thị mua rất nhiều thứ, nhiều đến nỗi bây giờ tay nó cầm không nổi.Vừa về đến cổng nhà thì-ÁaaaNó vô tình bị trượt chân làm cho túi đồ trên tay rơi xuống, nó ngã xuống bên đường, cố gắng ngồi dậy để nhặt những quả đang lăn lóc trên mặt đất.Chợt có một bàn tay đưa ra nhặt hết giúp nó: Cậu không sao chứ?Nó ngước mặt lên đầy bất ngờ: Sao lại là cậu? Hôm trước cậu đưa mình về, mình còn chưa hỏi tên cậu nữa, sao cậu lại ở đây?- Có duyên nên mới gặp lại mà.Mình tên là Minh Quân.Cậu không sao chứ, để mình dìu cậu dậy- Cảm ơn cậu nhé.nó ngượng ngùng- Mình mới chuyển đến đây, kia là nhà mình, Minh Quân chỉ vào căn nhà đối diện với nhà nó.- Ôi thật hả? Mình sống bên này.Nó cười tươi như hoa nhìn Minh QuânHắn vừa ra ban công thì thấy nó với người đàn ông hôm trước đang nói chuyện vui vẻ với nhau liền nhanh chân chạy xuống nhà- Nè Minh Nguyệt, mau mau vào nấu bữa sáng đi, tôi đói lắm rồiNó giật mình quay lại nhìn hắn rồi lại quay đi: mình phải về nhà nấu cơm đã- Cậu có tự đi được không? Minh Quân ôn tồn hỏi- Không sao, mình đi được.Khi nào rảnh mình mời cậu ăn cơm.Nó vui vẻ chào tạm biệt người hàng xóm mới rồi quay trở về nhà..

Chương 24: 24: Gặp Lại Người Bạn Mới