Tác giả:

  Chương 1: Với người phụ nữ mình không yêu thì sinh con cái gì “Đình Viễn, cháu và Du Ân đã kết hôn ba năm rồi, nên có một đứa bé rồi đấy.” Từ trong phòng sách truyền đến giọng nói có chút trầm ấm thành khẩn của một ông già. Sau đó lời nói lạnh lùng thờ ơ của người đàn ông vang lên: “Với người phụ nữ mình không yêu thì sinh con cái gì?” Du Ân đang muốn gõ cửa bỗng nhiên dừng lại, khuôn mặt dịu dàng trở nên tái mét. Giọng nói của của người đàn ông lại vang lên một lần nữa, lần này có thêm sự mất kiên nhẫn: “Ông nội, cháu trịnh trọng tuyên bố với ông một lần nữa, cháu và Du Ân chắc chắn sẽ không có con, ông từ bỏ suy nghĩ này đi.” “Cái thằng nhóc thối này!” Ông già tức giận mắng, sau đó một chén trà bị ném xuống đất, kèm theo còn có tiếng bước chân ra ngoài của người đàn ông. Du Ân vội vàng trốn vào sát vách nhà vệ sinh, bởi vì quá thảng thốt, bên hông bị một đống vật nhọn xẹt qua. Cơn đau đớn truyền từ thân thể lan tràn đến trong lòng, cô đau đến mức rơm rớm nước mắt. Vài ngày trước,…

Chương 67

Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi TôiTác giả: Hạ VyTruyện Ngôn Tình  Chương 1: Với người phụ nữ mình không yêu thì sinh con cái gì “Đình Viễn, cháu và Du Ân đã kết hôn ba năm rồi, nên có một đứa bé rồi đấy.” Từ trong phòng sách truyền đến giọng nói có chút trầm ấm thành khẩn của một ông già. Sau đó lời nói lạnh lùng thờ ơ của người đàn ông vang lên: “Với người phụ nữ mình không yêu thì sinh con cái gì?” Du Ân đang muốn gõ cửa bỗng nhiên dừng lại, khuôn mặt dịu dàng trở nên tái mét. Giọng nói của của người đàn ông lại vang lên một lần nữa, lần này có thêm sự mất kiên nhẫn: “Ông nội, cháu trịnh trọng tuyên bố với ông một lần nữa, cháu và Du Ân chắc chắn sẽ không có con, ông từ bỏ suy nghĩ này đi.” “Cái thằng nhóc thối này!” Ông già tức giận mắng, sau đó một chén trà bị ném xuống đất, kèm theo còn có tiếng bước chân ra ngoài của người đàn ông. Du Ân vội vàng trốn vào sát vách nhà vệ sinh, bởi vì quá thảng thốt, bên hông bị một đống vật nhọn xẹt qua. Cơn đau đớn truyền từ thân thể lan tràn đến trong lòng, cô đau đến mức rơm rớm nước mắt. Vài ngày trước,…  Không chờ Phó Đình Viễn trả lời, Chu Mi lại gửi đến: “Ông chủ, sếp Chung vừa mới đến, bây giờ đang ăn cơm với bọn tôi luôn, không ngờ sếp Chung vừa Tô Ngưng lại ở cùng một khu biệt thự.”Lúc Phó Đình Viễn đọc đến câu cuối thì đen mặt, Tô Ngưng mời Chu Mi và Du Ân ăn cơm thì thôi, dù sao thì các cô đều là nữ.Nhưng mắc cái gì mà Chung Văn Thành cũng tới ăn chực vậy?Lúc Chu Mi nghe Tô Ngưng nói chung Văn Thành có tình cảm với Du Ân, cô gái trước giờ vẫn luôn bình tĩnh nay lại kinh ngạc đến nỗi quên cả ăn.Sau khi phục hồi lại tinh thần thì chuyện đầu tiên mà cô ta làm chính là báo lại chuyện này cho Phó Đình Viễn, nhưng cô ta không thấy biểu cảm bình tĩnh của Du Ân, cô hoàn toàn không để chuyện này trong lòng.Thậm chí Du Ân còn nói ngược lại Tô Ngưng: “Đừng có nghe cô ấy nói bậy bạ, cô ấy đang làm mai vô tội vạ thôi.”Du Ân hoàn toàn không viết Chung Văn Thành có ý với mình, một người đàn ông làm nam thần tượng như Chung Văn Thành sao có thể thích một biên kịch nhỏ không có gì đặc biệt như cô?Còn nữa, sau khi chịu đựng những tổn thương mà Phó Đình Viễn gây ra, bây giờ Du Ân chỉ coi những người đàn ông xuất sắc như vậy là cái bóng mờ mờ, theo bản năng mà đứng nhìn từ xa.Tô Ngưng không hài lòng có cách suy nghĩ này của Du Ân: “Tớ nói này Du Ân, cậu đừng có không dám đối mặt như vậy, không phải bất cứ tên đàn ông đẹp trai cũng cặn bã như Phó Đình Viễn đâu.Chu Mi: “…”Ở trước mặt cô ta lại nói xấu ông chủ của cô ta như vậy sao?“Đúng không, Mi Mi.” Tô Ngưng vừa nói vừa hỏi ý kiến của Chu Mi.Chu Mi bị Tô Ngưng gọi là “Mi Mi” thì kinh ngạc không thôi, trong đầu tư dựng nhay ra một gương mặt tuất tú lại bất kham.Cô ta rũ mắt xuống, thì thào: “Hình như có rất nhiều tên đàn ông đẹp trai đều là cặn bã cả.”Người đàn ông kia cũng rất cặn bã, rất bịp bợm, nhưng những cái đó không ngăn được việc cô ta thích anh ta.Bởi vì, cô ta thích mà không thể khống chế nỗi.Cô ta cũng muốn không thích người kia lắm, nhưng không thể tự chủ được.Lúc Chu Mi đang chìm vào trong ký ức và xót xa thì bỗng nhiên có người bấm chuông cửa.Tô Ngưng đứng lên mở cửa, Chung Văn Thành cầm chai rượu đỏ đi đến.Du Ân và Chu Mi rất kinh ngạc, trái lại Tô Ngưng rất bình tĩnh.Chung Văn Thành cười nói: “Vừa mới tan tầm về nhà thì thấy xe của trợ lý Chu đậu ở bên ngoài nhà của Tô Ngưng, tôi đoán các cô đang liên hoan bên đến đưa cho các cô bình rượu.Du Ân và Chu Mi vội đứng lên nói cảm ơn, dường như Chng Văn Thành không có ý muốn ngồi lại ăn cơm, nhưng ông đã mang rượu đến rồi, sao các cô có thể không biết xấu hổ mà mời ông ở lại ăn cơm được. Vì vậy Chung Văn Thành không tiện từ chối bèn ngồi xuống, Tô Ngưng để ông ngồi bên cạnh Du Ân.Chu Mi mượn cớ đi nhà vệ sinh, tranh thủ thời gian báo cho Phó Đình Viễn khung cảnh mập mờ này,Nhưng sau khi báo cáo xong cô ta lại gửi tiếp một câu: “Ông chủ, tôi muốn tập trung ăn cơm, cứ cầm điện thoại gửi tin nhắn mãi cũng không tốt.”Vì vậy Phó Đình Viễn không còn nhận được tin tức gì từ Chu Mi nữa.Ba cô gái và một người đàn ông tuấn tú, bốn người vui vẻ thưởng thức bữa tiệc.Chu Mi lại nói chuyện hơi ít, nhưng cô ta vẫn luôn im lặng quan sát, sau đó phát hiện Chung Văn Thành thật sự rất quan tâm tới Du Ân.Ông sẽ giúp Du ân bóc tôm, múc canh cho cô, còn rót rượu cho cô, thậm chí lúc Du Ân đứng dậy còn săn sóc giúp cô kéo ghế.Chu Mi cảm thấy, nếu như ông chủ vẫn còn tình cảm gì với Du Ân thì Chung Văn Thành sẽ trở thành đối thủ nặng ký.Gía trị nhan sắc hay là khí chất của Chung Văn Thành đều không thua kém gì Phó Đình Viễn, quan trọng nhất là Chung Văn Thành rất tốt với Du Ân, rất chăm sóc.Mà những lúc ông chủ nhà mình và Du Ân ở cạnh nhau chỉ toàn thấy Du Ân tốt với anh, chăm sóc anh, chưa bao giờ anh chủ động quan tâm Du Ân, chứ đừng nói là tốt với Du Ân.Với tư cách là một cô gái, Chu Mi cảm thấy khả năng Du Ân chọn Chung Văn Thành là rất lớn.Bữa cơm này vì suy nghĩ về lập trường của ông chủ nhà mình mà vừa ăn vừa lo lắng không thôi.Lúc bữa tiệc chuẩn bị kết thúc, Du Ân liếc mắt nhìn điện thoại.Trong thông báo có người add friend cô, sau khi cô bấm mở thì thấy ba chữ Phó Đình Viễn lẳng lặng nằm ở khung kết bạn, lập tức nhằn mày.Một năm trước, sau khi ly hôn xong thì cô xóa tất cả địa chỉ liên lạc có liên quan đến Phó Đình Viễn, thậm chí còn đổi một số điện thoại di động mới, cho nên bây giờ tự nhiên Phó Đình Viễn yêu cầu kết bạn với cô là vì sao?

 

Không chờ Phó Đình Viễn trả lời, Chu Mi lại gửi đến: “Ông chủ, sếp Chung vừa mới đến, bây giờ đang ăn cơm với bọn tôi luôn, không ngờ sếp Chung vừa Tô Ngưng lại ở cùng một khu biệt thự.”

Lúc Phó Đình Viễn đọc đến câu cuối thì đen mặt, Tô Ngưng mời Chu Mi và Du Ân ăn cơm thì thôi, dù sao thì các cô đều là nữ.

Nhưng mắc cái gì mà Chung Văn Thành cũng tới ăn chực vậy?

Lúc Chu Mi nghe Tô Ngưng nói chung Văn Thành có tình cảm với Du Ân, cô gái trước giờ vẫn luôn bình tĩnh nay lại kinh ngạc đến nỗi quên cả ăn.

Sau khi phục hồi lại tinh thần thì chuyện đầu tiên mà cô ta làm chính là báo lại chuyện này cho Phó Đình Viễn, nhưng cô ta không thấy biểu cảm bình tĩnh của Du Ân, cô hoàn toàn không để chuyện này trong lòng.

Thậm chí Du Ân còn nói ngược lại Tô Ngưng: “Đừng có nghe cô ấy nói bậy bạ, cô ấy đang làm mai vô tội vạ thôi.”

Du Ân hoàn toàn không viết Chung Văn Thành có ý với mình, một người đàn ông làm nam thần tượng như Chung Văn Thành sao có thể thích một biên kịch nhỏ không có gì đặc biệt như cô?

Còn nữa, sau khi chịu đựng những tổn thương mà Phó Đình Viễn gây ra, bây giờ Du Ân chỉ coi những người đàn ông xuất sắc như vậy là cái bóng mờ mờ, theo bản năng mà đứng nhìn từ xa.

Tô Ngưng không hài lòng có cách suy nghĩ này của Du Ân: “Tớ nói này Du Ân, cậu đừng có không dám đối mặt như vậy, không phải bất cứ tên đàn ông đẹp trai cũng cặn bã như Phó Đình Viễn đâu.

Chu Mi: “…”

Ở trước mặt cô ta lại nói xấu ông chủ của cô ta như vậy sao?

“Đúng không, Mi Mi.” Tô Ngưng vừa nói vừa hỏi ý kiến của Chu Mi.

Chu Mi bị Tô Ngưng gọi là “Mi Mi” thì kinh ngạc không thôi, trong đầu tư dựng nhay ra một gương mặt tuất tú lại bất kham.

Cô ta rũ mắt xuống, thì thào: “Hình như có rất nhiều tên đàn ông đẹp trai đều là cặn bã cả.”

Người đàn ông kia cũng rất cặn bã, rất bịp bợm, nhưng những cái đó không ngăn được việc cô ta thích anh ta.

Bởi vì, cô ta thích mà không thể khống chế nỗi.

Cô ta cũng muốn không thích người kia lắm, nhưng không thể tự chủ được.

Lúc Chu Mi đang chìm vào trong ký ức và xót xa thì bỗng nhiên có người bấm chuông cửa.

Tô Ngưng đứng lên mở cửa, Chung Văn Thành cầm chai rượu đỏ đi đến.

Du Ân và Chu Mi rất kinh ngạc, trái lại Tô Ngưng rất bình tĩnh.

Chung Văn Thành cười nói: “Vừa mới tan tầm về nhà thì thấy xe của trợ lý Chu đậu ở bên ngoài nhà của Tô Ngưng, tôi đoán các cô đang liên hoan bên đến đưa cho các cô bình rượu.

Du Ân và Chu Mi vội đứng lên nói cảm ơn, dường như Chng Văn Thành không có ý muốn ngồi lại ăn cơm, nhưng ông đã mang rượu đến rồi, sao các cô có thể không biết xấu hổ mà mời ông ở lại ăn cơm được. Vì vậy Chung Văn Thành không tiện từ chối bèn ngồi xuống, Tô Ngưng để ông ngồi bên cạnh Du Ân.

Chu Mi mượn cớ đi nhà vệ sinh, tranh thủ thời gian báo cho Phó Đình Viễn khung cảnh mập mờ này,

Nhưng sau khi báo cáo xong cô ta lại gửi tiếp một câu: “Ông chủ, tôi muốn tập trung ăn cơm, cứ cầm điện thoại gửi tin nhắn mãi cũng không tốt.”

Vì vậy Phó Đình Viễn không còn nhận được tin tức gì từ Chu Mi nữa.

Ba cô gái và một người đàn ông tuấn tú, bốn người vui vẻ thưởng thức bữa tiệc.

Chu Mi lại nói chuyện hơi ít, nhưng cô ta vẫn luôn im lặng quan sát, sau đó phát hiện Chung Văn Thành thật sự rất quan tâm tới Du Ân.

Ông sẽ giúp Du ân bóc tôm, múc canh cho cô, còn rót rượu cho cô, thậm chí lúc Du Ân đứng dậy còn săn sóc giúp cô kéo ghế.

Chu Mi cảm thấy, nếu như ông chủ vẫn còn tình cảm gì với Du Ân thì Chung Văn Thành sẽ trở thành đối thủ nặng ký.

Gía trị nhan sắc hay là khí chất của Chung Văn Thành đều không thua kém gì Phó Đình Viễn, quan trọng nhất là Chung Văn Thành rất tốt với Du Ân, rất chăm sóc.

Mà những lúc ông chủ nhà mình và Du Ân ở cạnh nhau chỉ toàn thấy Du Ân tốt với anh, chăm sóc anh, chưa bao giờ anh chủ động quan tâm Du Ân, chứ đừng nói là tốt với Du Ân.

Với tư cách là một cô gái, Chu Mi cảm thấy khả năng Du Ân chọn Chung Văn Thành là rất lớn.

Bữa cơm này vì suy nghĩ về lập trường của ông chủ nhà mình mà vừa ăn vừa lo lắng không thôi.

Lúc bữa tiệc chuẩn bị kết thúc, Du Ân liếc mắt nhìn điện thoại.

Trong thông báo có người add friend cô, sau khi cô bấm mở thì thấy ba chữ Phó Đình Viễn lẳng lặng nằm ở khung kết bạn, lập tức nhằn mày.

Một năm trước, sau khi ly hôn xong thì cô xóa tất cả địa chỉ liên lạc có liên quan đến Phó Đình Viễn, thậm chí còn đổi một số điện thoại di động mới, cho nên bây giờ tự nhiên Phó Đình Viễn yêu cầu kết bạn với cô là vì sao?

Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi TôiTác giả: Hạ VyTruyện Ngôn Tình  Chương 1: Với người phụ nữ mình không yêu thì sinh con cái gì “Đình Viễn, cháu và Du Ân đã kết hôn ba năm rồi, nên có một đứa bé rồi đấy.” Từ trong phòng sách truyền đến giọng nói có chút trầm ấm thành khẩn của một ông già. Sau đó lời nói lạnh lùng thờ ơ của người đàn ông vang lên: “Với người phụ nữ mình không yêu thì sinh con cái gì?” Du Ân đang muốn gõ cửa bỗng nhiên dừng lại, khuôn mặt dịu dàng trở nên tái mét. Giọng nói của của người đàn ông lại vang lên một lần nữa, lần này có thêm sự mất kiên nhẫn: “Ông nội, cháu trịnh trọng tuyên bố với ông một lần nữa, cháu và Du Ân chắc chắn sẽ không có con, ông từ bỏ suy nghĩ này đi.” “Cái thằng nhóc thối này!” Ông già tức giận mắng, sau đó một chén trà bị ném xuống đất, kèm theo còn có tiếng bước chân ra ngoài của người đàn ông. Du Ân vội vàng trốn vào sát vách nhà vệ sinh, bởi vì quá thảng thốt, bên hông bị một đống vật nhọn xẹt qua. Cơn đau đớn truyền từ thân thể lan tràn đến trong lòng, cô đau đến mức rơm rớm nước mắt. Vài ngày trước,…  Không chờ Phó Đình Viễn trả lời, Chu Mi lại gửi đến: “Ông chủ, sếp Chung vừa mới đến, bây giờ đang ăn cơm với bọn tôi luôn, không ngờ sếp Chung vừa Tô Ngưng lại ở cùng một khu biệt thự.”Lúc Phó Đình Viễn đọc đến câu cuối thì đen mặt, Tô Ngưng mời Chu Mi và Du Ân ăn cơm thì thôi, dù sao thì các cô đều là nữ.Nhưng mắc cái gì mà Chung Văn Thành cũng tới ăn chực vậy?Lúc Chu Mi nghe Tô Ngưng nói chung Văn Thành có tình cảm với Du Ân, cô gái trước giờ vẫn luôn bình tĩnh nay lại kinh ngạc đến nỗi quên cả ăn.Sau khi phục hồi lại tinh thần thì chuyện đầu tiên mà cô ta làm chính là báo lại chuyện này cho Phó Đình Viễn, nhưng cô ta không thấy biểu cảm bình tĩnh của Du Ân, cô hoàn toàn không để chuyện này trong lòng.Thậm chí Du Ân còn nói ngược lại Tô Ngưng: “Đừng có nghe cô ấy nói bậy bạ, cô ấy đang làm mai vô tội vạ thôi.”Du Ân hoàn toàn không viết Chung Văn Thành có ý với mình, một người đàn ông làm nam thần tượng như Chung Văn Thành sao có thể thích một biên kịch nhỏ không có gì đặc biệt như cô?Còn nữa, sau khi chịu đựng những tổn thương mà Phó Đình Viễn gây ra, bây giờ Du Ân chỉ coi những người đàn ông xuất sắc như vậy là cái bóng mờ mờ, theo bản năng mà đứng nhìn từ xa.Tô Ngưng không hài lòng có cách suy nghĩ này của Du Ân: “Tớ nói này Du Ân, cậu đừng có không dám đối mặt như vậy, không phải bất cứ tên đàn ông đẹp trai cũng cặn bã như Phó Đình Viễn đâu.Chu Mi: “…”Ở trước mặt cô ta lại nói xấu ông chủ của cô ta như vậy sao?“Đúng không, Mi Mi.” Tô Ngưng vừa nói vừa hỏi ý kiến của Chu Mi.Chu Mi bị Tô Ngưng gọi là “Mi Mi” thì kinh ngạc không thôi, trong đầu tư dựng nhay ra một gương mặt tuất tú lại bất kham.Cô ta rũ mắt xuống, thì thào: “Hình như có rất nhiều tên đàn ông đẹp trai đều là cặn bã cả.”Người đàn ông kia cũng rất cặn bã, rất bịp bợm, nhưng những cái đó không ngăn được việc cô ta thích anh ta.Bởi vì, cô ta thích mà không thể khống chế nỗi.Cô ta cũng muốn không thích người kia lắm, nhưng không thể tự chủ được.Lúc Chu Mi đang chìm vào trong ký ức và xót xa thì bỗng nhiên có người bấm chuông cửa.Tô Ngưng đứng lên mở cửa, Chung Văn Thành cầm chai rượu đỏ đi đến.Du Ân và Chu Mi rất kinh ngạc, trái lại Tô Ngưng rất bình tĩnh.Chung Văn Thành cười nói: “Vừa mới tan tầm về nhà thì thấy xe của trợ lý Chu đậu ở bên ngoài nhà của Tô Ngưng, tôi đoán các cô đang liên hoan bên đến đưa cho các cô bình rượu.Du Ân và Chu Mi vội đứng lên nói cảm ơn, dường như Chng Văn Thành không có ý muốn ngồi lại ăn cơm, nhưng ông đã mang rượu đến rồi, sao các cô có thể không biết xấu hổ mà mời ông ở lại ăn cơm được. Vì vậy Chung Văn Thành không tiện từ chối bèn ngồi xuống, Tô Ngưng để ông ngồi bên cạnh Du Ân.Chu Mi mượn cớ đi nhà vệ sinh, tranh thủ thời gian báo cho Phó Đình Viễn khung cảnh mập mờ này,Nhưng sau khi báo cáo xong cô ta lại gửi tiếp một câu: “Ông chủ, tôi muốn tập trung ăn cơm, cứ cầm điện thoại gửi tin nhắn mãi cũng không tốt.”Vì vậy Phó Đình Viễn không còn nhận được tin tức gì từ Chu Mi nữa.Ba cô gái và một người đàn ông tuấn tú, bốn người vui vẻ thưởng thức bữa tiệc.Chu Mi lại nói chuyện hơi ít, nhưng cô ta vẫn luôn im lặng quan sát, sau đó phát hiện Chung Văn Thành thật sự rất quan tâm tới Du Ân.Ông sẽ giúp Du ân bóc tôm, múc canh cho cô, còn rót rượu cho cô, thậm chí lúc Du Ân đứng dậy còn săn sóc giúp cô kéo ghế.Chu Mi cảm thấy, nếu như ông chủ vẫn còn tình cảm gì với Du Ân thì Chung Văn Thành sẽ trở thành đối thủ nặng ký.Gía trị nhan sắc hay là khí chất của Chung Văn Thành đều không thua kém gì Phó Đình Viễn, quan trọng nhất là Chung Văn Thành rất tốt với Du Ân, rất chăm sóc.Mà những lúc ông chủ nhà mình và Du Ân ở cạnh nhau chỉ toàn thấy Du Ân tốt với anh, chăm sóc anh, chưa bao giờ anh chủ động quan tâm Du Ân, chứ đừng nói là tốt với Du Ân.Với tư cách là một cô gái, Chu Mi cảm thấy khả năng Du Ân chọn Chung Văn Thành là rất lớn.Bữa cơm này vì suy nghĩ về lập trường của ông chủ nhà mình mà vừa ăn vừa lo lắng không thôi.Lúc bữa tiệc chuẩn bị kết thúc, Du Ân liếc mắt nhìn điện thoại.Trong thông báo có người add friend cô, sau khi cô bấm mở thì thấy ba chữ Phó Đình Viễn lẳng lặng nằm ở khung kết bạn, lập tức nhằn mày.Một năm trước, sau khi ly hôn xong thì cô xóa tất cả địa chỉ liên lạc có liên quan đến Phó Đình Viễn, thậm chí còn đổi một số điện thoại di động mới, cho nên bây giờ tự nhiên Phó Đình Viễn yêu cầu kết bạn với cô là vì sao?

Chương 67