Chương 1: Với người phụ nữ mình không yêu thì sinh con cái gì “Đình Viễn, cháu và Du Ân đã kết hôn ba năm rồi, nên có một đứa bé rồi đấy.” Từ trong phòng sách truyền đến giọng nói có chút trầm ấm thành khẩn của một ông già. Sau đó lời nói lạnh lùng thờ ơ của người đàn ông vang lên: “Với người phụ nữ mình không yêu thì sinh con cái gì?” Du Ân đang muốn gõ cửa bỗng nhiên dừng lại, khuôn mặt dịu dàng trở nên tái mét. Giọng nói của của người đàn ông lại vang lên một lần nữa, lần này có thêm sự mất kiên nhẫn: “Ông nội, cháu trịnh trọng tuyên bố với ông một lần nữa, cháu và Du Ân chắc chắn sẽ không có con, ông từ bỏ suy nghĩ này đi.” “Cái thằng nhóc thối này!” Ông già tức giận mắng, sau đó một chén trà bị ném xuống đất, kèm theo còn có tiếng bước chân ra ngoài của người đàn ông. Du Ân vội vàng trốn vào sát vách nhà vệ sinh, bởi vì quá thảng thốt, bên hông bị một đống vật nhọn xẹt qua. Cơn đau đớn truyền từ thân thể lan tràn đến trong lòng, cô đau đến mức rơm rớm nước mắt. Vài ngày trước,…
Chương 185
Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi TôiTác giả: Hạ VyTruyện Ngôn Tình Chương 1: Với người phụ nữ mình không yêu thì sinh con cái gì “Đình Viễn, cháu và Du Ân đã kết hôn ba năm rồi, nên có một đứa bé rồi đấy.” Từ trong phòng sách truyền đến giọng nói có chút trầm ấm thành khẩn của một ông già. Sau đó lời nói lạnh lùng thờ ơ của người đàn ông vang lên: “Với người phụ nữ mình không yêu thì sinh con cái gì?” Du Ân đang muốn gõ cửa bỗng nhiên dừng lại, khuôn mặt dịu dàng trở nên tái mét. Giọng nói của của người đàn ông lại vang lên một lần nữa, lần này có thêm sự mất kiên nhẫn: “Ông nội, cháu trịnh trọng tuyên bố với ông một lần nữa, cháu và Du Ân chắc chắn sẽ không có con, ông từ bỏ suy nghĩ này đi.” “Cái thằng nhóc thối này!” Ông già tức giận mắng, sau đó một chén trà bị ném xuống đất, kèm theo còn có tiếng bước chân ra ngoài của người đàn ông. Du Ân vội vàng trốn vào sát vách nhà vệ sinh, bởi vì quá thảng thốt, bên hông bị một đống vật nhọn xẹt qua. Cơn đau đớn truyền từ thân thể lan tràn đến trong lòng, cô đau đến mức rơm rớm nước mắt. Vài ngày trước,… Du Ân không muốn ở bên cạnh nhìn Phó Đình Viễn nhấp từng ngụm cà phê, loại cảm giác đó khiến cô rất không thoải mái, cứ như thể cô đã quay lại cuộc hôn nhân với anh vậy.Vì vậy, cô tìm cớ nói: “Tôi còn phải nhanh chóng đánh bản thảo, đi làm việc trước đây, anh cứ từ từ uống.”Phó Đình Viễn đương nhiên biết Du Ân muốn né tránh anh, nhưng vì sau khi uống cà phê của cô, anh cảm thấy thông suốt khoan khoái, cho nên anh cũng không để ý vẻ cố ý tránh né của cô.Du Ân trốn trong phòng làm việc, lơ đễnh viết kịch bản, mãi cho tới khi Phó Đình Viễn ở bên ngoài gõ cửa: “Tôi đi đây.”Lúc này Du Ân mới ra tiễn khách: “Đi đường cẩn thận.”Khi đi tới lối vào sảnh, Phó Đình Viễn đột nhiên quay đầu.Đôi mắt đen sâu thẳm nhin cô gái xinh đẹp dịu dàng, gọi tên của cô: “Du Ân”Du Ân bình tĩnh nhìn anh, lại nghe anh trầm giọng nói: “Thực sự … cô rất tốt.”Phó Đình Viễn cũng không biết bằng cách nào mà anh lại đột nhiên nói ra những lời cảm tính như vậy, có lẽ chính tách cà phê của cô đã khiến anh nhớ lại quá khứ.Trước đây, cô không ồn ào không ầm ĩ ở bên cạnh anh.Trước đây, cô không oán không hận yêu anh, đối xử với anh rất tốt.“Cảm ơn.” Sau hơn một năm ly hôn, đổi lại một câu bình luận như vậy của anh, Du Ân không biết là loại cảm xúc gì.Có thể cô và Phó Đình Viễn thực sự là có duyên không phận, nhưng nếu anh nói điều này với cô sớm hơn, cô đã không tuyệt vọng đến mức ly hôn.Sau đó, cô nói chuyện này với Tô Ngưng trong điện thoại, Tô Ngưng kinh ngạc nói: “Anh ta sẽ không hối hận chứ? Nếu không tại sao lại nói cậu rất tốt?”Du Ân kiên quyết phủ nhận lời nói của Tô Ngưng: “Làm sao có thể chứ?”Kiểu người như Phó Đình Viễn, cả cuộc đời này e rằng sẽ không bao giờ hối hận về bất cứ điều gì, mỗi một quyết định của anh đều đã suy nghĩ cặn kẽ.Làm rồi, sẽ không hối hận.“Chắc chắn anh ta đã hối hận, nếu không tại sao lại mang đồ ăn cho cậu, lại còn muốn uống cà phê cậu pha?” Tô Ngưng nói xong lại khịt mũi: “Hối hận. cũng muộn rồi!”Du Ân bật cười, Tô Ngưng tại sao lại tự tin cho rằng Phó Đình Viễn hối hận?Cho dù anh ta không ở cùng Thấm Dao, thì Giang Thành cũng còn rất nhiều thiên kim tiểu thư đợi gả cho anh, anh làm sao có thể hối hận vì đã để mất người vợ cũ như cô.Du Ân tưởng rằng Phí Đình Viễn chỉ mang thức ăn đến cho cô một lần, không ngờ tối hôm sau, anh lại đến.Sau khi mở cửa, Du Ân nhìn thấy người đàn ông đứng bên ngoài, theo bản năng không muốn để anh vào cửa: “Sếp Phó, chân của tôi đã lành rồi, ngài thực sự không cần như vậy.”“Dù sao thì cũng là vì tôi nên cô mới bị thương, phải đợi cô hoàn toàn bình phục tôi mới có thể yên tâm.” Phó Đình Viễn nói câu này sắc mặt không thay đổi, sau đó lảng tránh Du Ân, sải bước vào nhà.Du Ân bất chấp khó khăn chấp nhận việc cho anh ăn cùng một lần nữa, hơn nữa lại pha cho anh một ly cà phê sau khi ăn xong, hai người còn trải qua một buổi tối chung sống hòa thuận.Khi Phó Đình Viên đến vào buổi tối ngày thứ ba, Du Ân không có ở nhà.
Du Ân không muốn ở bên cạnh nhìn Phó Đình Viễn nhấp từng ngụm cà phê, loại cảm giác đó khiến cô rất không thoải mái, cứ như thể cô đã quay lại cuộc hôn nhân với anh vậy.
Vì vậy, cô tìm cớ nói: “Tôi còn phải nhanh chóng đánh bản thảo, đi làm việc trước đây, anh cứ từ từ uống.”
Phó Đình Viễn đương nhiên biết Du Ân muốn né tránh anh, nhưng vì sau khi uống cà phê của cô, anh cảm thấy thông suốt khoan khoái, cho nên anh cũng không để ý vẻ cố ý tránh né của cô.
Du Ân trốn trong phòng làm việc, lơ đễnh viết kịch bản, mãi cho tới khi Phó Đình Viễn ở bên ngoài gõ cửa: “Tôi đi đây.”
Lúc này Du Ân mới ra tiễn khách: “Đi đường cẩn thận.”
Khi đi tới lối vào sảnh, Phó Đình Viễn đột nhiên quay đầu.
Đôi mắt đen sâu thẳm nhin cô gái xinh đẹp dịu dàng, gọi tên của cô: “Du Ân”
Du Ân bình tĩnh nhìn anh, lại nghe anh trầm giọng nói: “Thực sự … cô rất tốt.”
Phó Đình Viễn cũng không biết bằng cách nào mà anh lại đột nhiên nói ra những lời cảm tính như vậy, có lẽ chính tách cà phê của cô đã khiến anh nhớ lại quá khứ.
Trước đây, cô không ồn ào không ầm ĩ ở bên cạnh anh.
Trước đây, cô không oán không hận yêu anh, đối xử với anh rất tốt.
“Cảm ơn.” Sau hơn một năm ly hôn, đổi lại một câu bình luận như vậy của anh, Du Ân không biết là loại cảm xúc gì.
Có thể cô và Phó Đình Viễn thực sự là có duyên không phận, nhưng nếu anh nói điều này với cô sớm hơn, cô đã không tuyệt vọng đến mức ly hôn.
Sau đó, cô nói chuyện này với Tô Ngưng trong điện thoại, Tô Ngưng kinh ngạc nói: “Anh ta sẽ không hối hận chứ? Nếu không tại sao lại nói cậu rất tốt?”
Du Ân kiên quyết phủ nhận lời nói của Tô Ngưng: “Làm sao có thể chứ?”
Kiểu người như Phó Đình Viễn, cả cuộc đời này e rằng sẽ không bao giờ hối hận về bất cứ điều gì, mỗi một quyết định của anh đều đã suy nghĩ cặn kẽ.
Làm rồi, sẽ không hối hận.
“Chắc chắn anh ta đã hối hận, nếu không tại sao lại mang đồ ăn cho cậu, lại còn muốn uống cà phê cậu pha?” Tô Ngưng nói xong lại khịt mũi: “Hối hận. cũng muộn rồi!”
Du Ân bật cười, Tô Ngưng tại sao lại tự tin cho rằng Phó Đình Viễn hối hận?
Cho dù anh ta không ở cùng Thấm Dao, thì Giang Thành cũng còn rất nhiều thiên kim tiểu thư đợi gả cho anh, anh làm sao có thể hối hận vì đã để mất người vợ cũ như cô.
Du Ân tưởng rằng Phí Đình Viễn chỉ mang thức ăn đến cho cô một lần, không ngờ tối hôm sau, anh lại đến.
Sau khi mở cửa, Du Ân nhìn thấy người đàn ông đứng bên ngoài, theo bản năng không muốn để anh vào cửa: “Sếp Phó, chân của tôi đã lành rồi, ngài thực sự không cần như vậy.”
“Dù sao thì cũng là vì tôi nên cô mới bị thương, phải đợi cô hoàn toàn bình phục tôi mới có thể yên tâm.” Phó Đình Viễn nói câu này sắc mặt không thay đổi, sau đó lảng tránh Du Ân, sải bước vào nhà.
Du Ân bất chấp khó khăn chấp nhận việc cho anh ăn cùng một lần nữa, hơn nữa lại pha cho anh một ly cà phê sau khi ăn xong, hai người còn trải qua một buổi tối chung sống hòa thuận.
Khi Phó Đình Viên đến vào buổi tối ngày thứ ba, Du Ân không có ở nhà.
Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi TôiTác giả: Hạ VyTruyện Ngôn Tình Chương 1: Với người phụ nữ mình không yêu thì sinh con cái gì “Đình Viễn, cháu và Du Ân đã kết hôn ba năm rồi, nên có một đứa bé rồi đấy.” Từ trong phòng sách truyền đến giọng nói có chút trầm ấm thành khẩn của một ông già. Sau đó lời nói lạnh lùng thờ ơ của người đàn ông vang lên: “Với người phụ nữ mình không yêu thì sinh con cái gì?” Du Ân đang muốn gõ cửa bỗng nhiên dừng lại, khuôn mặt dịu dàng trở nên tái mét. Giọng nói của của người đàn ông lại vang lên một lần nữa, lần này có thêm sự mất kiên nhẫn: “Ông nội, cháu trịnh trọng tuyên bố với ông một lần nữa, cháu và Du Ân chắc chắn sẽ không có con, ông từ bỏ suy nghĩ này đi.” “Cái thằng nhóc thối này!” Ông già tức giận mắng, sau đó một chén trà bị ném xuống đất, kèm theo còn có tiếng bước chân ra ngoài của người đàn ông. Du Ân vội vàng trốn vào sát vách nhà vệ sinh, bởi vì quá thảng thốt, bên hông bị một đống vật nhọn xẹt qua. Cơn đau đớn truyền từ thân thể lan tràn đến trong lòng, cô đau đến mức rơm rớm nước mắt. Vài ngày trước,… Du Ân không muốn ở bên cạnh nhìn Phó Đình Viễn nhấp từng ngụm cà phê, loại cảm giác đó khiến cô rất không thoải mái, cứ như thể cô đã quay lại cuộc hôn nhân với anh vậy.Vì vậy, cô tìm cớ nói: “Tôi còn phải nhanh chóng đánh bản thảo, đi làm việc trước đây, anh cứ từ từ uống.”Phó Đình Viễn đương nhiên biết Du Ân muốn né tránh anh, nhưng vì sau khi uống cà phê của cô, anh cảm thấy thông suốt khoan khoái, cho nên anh cũng không để ý vẻ cố ý tránh né của cô.Du Ân trốn trong phòng làm việc, lơ đễnh viết kịch bản, mãi cho tới khi Phó Đình Viễn ở bên ngoài gõ cửa: “Tôi đi đây.”Lúc này Du Ân mới ra tiễn khách: “Đi đường cẩn thận.”Khi đi tới lối vào sảnh, Phó Đình Viễn đột nhiên quay đầu.Đôi mắt đen sâu thẳm nhin cô gái xinh đẹp dịu dàng, gọi tên của cô: “Du Ân”Du Ân bình tĩnh nhìn anh, lại nghe anh trầm giọng nói: “Thực sự … cô rất tốt.”Phó Đình Viễn cũng không biết bằng cách nào mà anh lại đột nhiên nói ra những lời cảm tính như vậy, có lẽ chính tách cà phê của cô đã khiến anh nhớ lại quá khứ.Trước đây, cô không ồn ào không ầm ĩ ở bên cạnh anh.Trước đây, cô không oán không hận yêu anh, đối xử với anh rất tốt.“Cảm ơn.” Sau hơn một năm ly hôn, đổi lại một câu bình luận như vậy của anh, Du Ân không biết là loại cảm xúc gì.Có thể cô và Phó Đình Viễn thực sự là có duyên không phận, nhưng nếu anh nói điều này với cô sớm hơn, cô đã không tuyệt vọng đến mức ly hôn.Sau đó, cô nói chuyện này với Tô Ngưng trong điện thoại, Tô Ngưng kinh ngạc nói: “Anh ta sẽ không hối hận chứ? Nếu không tại sao lại nói cậu rất tốt?”Du Ân kiên quyết phủ nhận lời nói của Tô Ngưng: “Làm sao có thể chứ?”Kiểu người như Phó Đình Viễn, cả cuộc đời này e rằng sẽ không bao giờ hối hận về bất cứ điều gì, mỗi một quyết định của anh đều đã suy nghĩ cặn kẽ.Làm rồi, sẽ không hối hận.“Chắc chắn anh ta đã hối hận, nếu không tại sao lại mang đồ ăn cho cậu, lại còn muốn uống cà phê cậu pha?” Tô Ngưng nói xong lại khịt mũi: “Hối hận. cũng muộn rồi!”Du Ân bật cười, Tô Ngưng tại sao lại tự tin cho rằng Phó Đình Viễn hối hận?Cho dù anh ta không ở cùng Thấm Dao, thì Giang Thành cũng còn rất nhiều thiên kim tiểu thư đợi gả cho anh, anh làm sao có thể hối hận vì đã để mất người vợ cũ như cô.Du Ân tưởng rằng Phí Đình Viễn chỉ mang thức ăn đến cho cô một lần, không ngờ tối hôm sau, anh lại đến.Sau khi mở cửa, Du Ân nhìn thấy người đàn ông đứng bên ngoài, theo bản năng không muốn để anh vào cửa: “Sếp Phó, chân của tôi đã lành rồi, ngài thực sự không cần như vậy.”“Dù sao thì cũng là vì tôi nên cô mới bị thương, phải đợi cô hoàn toàn bình phục tôi mới có thể yên tâm.” Phó Đình Viễn nói câu này sắc mặt không thay đổi, sau đó lảng tránh Du Ân, sải bước vào nhà.Du Ân bất chấp khó khăn chấp nhận việc cho anh ăn cùng một lần nữa, hơn nữa lại pha cho anh một ly cà phê sau khi ăn xong, hai người còn trải qua một buổi tối chung sống hòa thuận.Khi Phó Đình Viên đến vào buổi tối ngày thứ ba, Du Ân không có ở nhà.