Tác giả:

  Chương 1: Với người phụ nữ mình không yêu thì sinh con cái gì “Đình Viễn, cháu và Du Ân đã kết hôn ba năm rồi, nên có một đứa bé rồi đấy.” Từ trong phòng sách truyền đến giọng nói có chút trầm ấm thành khẩn của một ông già. Sau đó lời nói lạnh lùng thờ ơ của người đàn ông vang lên: “Với người phụ nữ mình không yêu thì sinh con cái gì?” Du Ân đang muốn gõ cửa bỗng nhiên dừng lại, khuôn mặt dịu dàng trở nên tái mét. Giọng nói của của người đàn ông lại vang lên một lần nữa, lần này có thêm sự mất kiên nhẫn: “Ông nội, cháu trịnh trọng tuyên bố với ông một lần nữa, cháu và Du Ân chắc chắn sẽ không có con, ông từ bỏ suy nghĩ này đi.” “Cái thằng nhóc thối này!” Ông già tức giận mắng, sau đó một chén trà bị ném xuống đất, kèm theo còn có tiếng bước chân ra ngoài của người đàn ông. Du Ân vội vàng trốn vào sát vách nhà vệ sinh, bởi vì quá thảng thốt, bên hông bị một đống vật nhọn xẹt qua. Cơn đau đớn truyền từ thân thể lan tràn đến trong lòng, cô đau đến mức rơm rớm nước mắt. Vài ngày trước,…

Chương 216

Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi TôiTác giả: Hạ VyTruyện Ngôn Tình  Chương 1: Với người phụ nữ mình không yêu thì sinh con cái gì “Đình Viễn, cháu và Du Ân đã kết hôn ba năm rồi, nên có một đứa bé rồi đấy.” Từ trong phòng sách truyền đến giọng nói có chút trầm ấm thành khẩn của một ông già. Sau đó lời nói lạnh lùng thờ ơ của người đàn ông vang lên: “Với người phụ nữ mình không yêu thì sinh con cái gì?” Du Ân đang muốn gõ cửa bỗng nhiên dừng lại, khuôn mặt dịu dàng trở nên tái mét. Giọng nói của của người đàn ông lại vang lên một lần nữa, lần này có thêm sự mất kiên nhẫn: “Ông nội, cháu trịnh trọng tuyên bố với ông một lần nữa, cháu và Du Ân chắc chắn sẽ không có con, ông từ bỏ suy nghĩ này đi.” “Cái thằng nhóc thối này!” Ông già tức giận mắng, sau đó một chén trà bị ném xuống đất, kèm theo còn có tiếng bước chân ra ngoài của người đàn ông. Du Ân vội vàng trốn vào sát vách nhà vệ sinh, bởi vì quá thảng thốt, bên hông bị một đống vật nhọn xẹt qua. Cơn đau đớn truyền từ thân thể lan tràn đến trong lòng, cô đau đến mức rơm rớm nước mắt. Vài ngày trước,… Chương 216Thế nhưng chẳng có ai quan tâm đến Phó Thiến Thiến, cô †a và tên tóc vàng kia cùng đồng bọn của gã ta bị áp giải vào xe cảnh sát.Tên tóc vàng nhữn cả chân gào la với Phó Thiến Thiến: “Cô Phó, dù thế nào cô cũng phải che chở cho chúng tôi.”Tuy rằng bình thường hai người bọn họ không đâu vào đâu, nhưng cùng lắm chỉ làm mấy trò trộm vặt móc túi thôi, cũng từng vào Cục Cảnh sát vì đánh lộn, nhưng được thả ra rất nhanh.Lần này nếu không phải Phó Thiến Thiến trả nhiều tiền, chưa xong chuyện đã trả một khoản kếch xù thì bọn họ.cũng không đến nỗi làm ra chuyện bắt cóc.Hơn nữa Phó Thiến Thiến cũng từng cam đoan với bọn họ rằng nhà họ Phó chắc chắn sẽ giúp bọn họ.Nhưng nhìn thái độ vừa rồi của Phó Đình Viễn, tuyệt đối sẽ không giúp bọn họ, bọn họ không hoảng mới lạ.Một trong số cảnh sát đang áp giải bọn họ khiển trách nói: “Ồn ào cái gì? Gây ra chuyện đến như thế này, chẳng ai bao che được cho các người đâu.”Vừa rồi Phó Đình Viễn luôn cả em gái ruột Phó Thiến Thiến của mình cũng không giúp, sao có thể giúp bọn họ chứ?‘Tên tóc vàng và đồng bọn của gã ta lập tức gào khóc vì hối hận, bọn họ vẫn còn quá ngây thơ, ai mà ngờ Phó Thiến Thiến lại gây ra vụ lớn đến vậy với anh ruột cơ chứ.Viên cảnh sát đó đã đưa Phó Đình Viễn và Du Ân đến bệnh viện gần nhất, sau khi bác sĩ kiểm tra cho Du Ân thì bảo: “Cô này không có gì đáng ngại, có lẽ là hoảng sợ quá mức rồi sau đó cảm xúc suy sụp, nhất thời đại não không cung cấp đủ oxi cho nên ngất xỉu.”Phó Đình Viễn thở phào.Bác sĩ lại bảo: “Nếu đã vừa trải qua chuyện bị bắt cóc thì tư vấn tâm lý cho bệnh nhân sau sự việc rất là quan trọng, với tư cách là người nhà thì anh nhất định phải an ủi đúng lúc, tuyệt đối đừng để lại di chứng hậu sang chấn.”Phó Đình Viễn giật thót.Tính cách của Du Ân cho anh cảm giác cô luôn hiền dịu, vừa rồi khi anh bước vào thì nhìn thấy mặt cô cắt không còn giọt máu, anh hơi lo rằng phải chăng cô thực sự không chịu nổi…Nghĩ đến đây, Phó Đình Viễn lại có xúc động muốn b*p ch*t Phó Thiến Thiến.Nếu nó là con trai thì anh đã tiến đến đánh một trận rồi Chỉ tát nó hai phát, anh cảm thấy chẳng hả giận chút nào.Viên cảnh sát đó rời đi sau khi thấy Du Ân không sao nữa, lúc này Chu Mi và Dịch Thận Chi cũng hối hả chạy đến.Theo lời dặn dò trước đó của Phó Đình Viễn, dọc đường Chu Mi có mua một cái áo nữ cho Du Ân.Du Ân còn đang trong hôn mê, Chu Mi vào phòng bệnh đợi chăm.Dịch Thận Chi và Phó Đình Viễn ra sân ngoài của bệnh viện, Phó Đình Viễn chỉ im lặng hút hết điếu này đến điếu khác, có thể thấy cảm xúc của anh đã tích tụ đến sắp bộc phát.Dịch Thận Chi thấy mà chịu không nổi, lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Chuyện này cậu định làm sao?”Phó Đình Viễn không hề do dự nói: “Làm theo luật.”“Nếu làm theo luật, em gái cậu chắc chắn phải ở trong đó một thời gian.” Dịch Thận Chi cũng không ngờ, Phó Thiến Thiến được nuông chiều đến nỗi coi trời bằng vung thế này.Phó Đình Viễn lạnh lùng nói: “Nó gây tội thì phải chịu.”

Chương 216

Thế nhưng chẳng có ai quan tâm đến Phó Thiến Thiến, cô †a và tên tóc vàng kia cùng đồng bọn của gã ta bị áp giải vào xe cảnh sát.

Tên tóc vàng nhữn cả chân gào la với Phó Thiến Thiến: “Cô Phó, dù thế nào cô cũng phải che chở cho chúng tôi.”

Tuy rằng bình thường hai người bọn họ không đâu vào đâu, nhưng cùng lắm chỉ làm mấy trò trộm vặt móc túi thôi, cũng từng vào Cục Cảnh sát vì đánh lộn, nhưng được thả ra rất nhanh.

Lần này nếu không phải Phó Thiến Thiến trả nhiều tiền, chưa xong chuyện đã trả một khoản kếch xù thì bọn họ.

cũng không đến nỗi làm ra chuyện bắt cóc.

Hơn nữa Phó Thiến Thiến cũng từng cam đoan với bọn họ rằng nhà họ Phó chắc chắn sẽ giúp bọn họ.

Nhưng nhìn thái độ vừa rồi của Phó Đình Viễn, tuyệt đối sẽ không giúp bọn họ, bọn họ không hoảng mới lạ.

Một trong số cảnh sát đang áp giải bọn họ khiển trách nói: “Ồn ào cái gì? Gây ra chuyện đến như thế này, chẳng ai bao che được cho các người đâu.”

Vừa rồi Phó Đình Viễn luôn cả em gái ruột Phó Thiến Thiến của mình cũng không giúp, sao có thể giúp bọn họ chứ?

‘Tên tóc vàng và đồng bọn của gã ta lập tức gào khóc vì hối hận, bọn họ vẫn còn quá ngây thơ, ai mà ngờ Phó Thiến Thiến lại gây ra vụ lớn đến vậy với anh ruột cơ chứ.

Viên cảnh sát đó đã đưa Phó Đình Viễn và Du Ân đến bệnh viện gần nhất, sau khi bác sĩ kiểm tra cho Du Ân thì bảo: “Cô này không có gì đáng ngại, có lẽ là hoảng sợ quá mức rồi sau đó cảm xúc suy sụp, nhất thời đại não không cung cấp đủ oxi cho nên ngất xỉu.”

Phó Đình Viễn thở phào.

Bác sĩ lại bảo: “Nếu đã vừa trải qua chuyện bị bắt cóc thì tư vấn tâm lý cho bệnh nhân sau sự việc rất là quan trọng, với tư cách là người nhà thì anh nhất định phải an ủi đúng lúc, tuyệt đối đừng để lại di chứng hậu sang chấn.”

Phó Đình Viễn giật thót.

Tính cách của Du Ân cho anh cảm giác cô luôn hiền dịu, vừa rồi khi anh bước vào thì nhìn thấy mặt cô cắt không còn giọt máu, anh hơi lo rằng phải chăng cô thực sự không chịu nổi…

Nghĩ đến đây, Phó Đình Viễn lại có xúc động muốn b*p ch*t Phó Thiến Thiến.

Nếu nó là con trai thì anh đã tiến đến đánh một trận rồi Chỉ tát nó hai phát, anh cảm thấy chẳng hả giận chút nào.

Viên cảnh sát đó rời đi sau khi thấy Du Ân không sao nữa, lúc này Chu Mi và Dịch Thận Chi cũng hối hả chạy đến.

Theo lời dặn dò trước đó của Phó Đình Viễn, dọc đường Chu Mi có mua một cái áo nữ cho Du Ân.

Du Ân còn đang trong hôn mê, Chu Mi vào phòng bệnh đợi chăm.

Dịch Thận Chi và Phó Đình Viễn ra sân ngoài của bệnh viện, Phó Đình Viễn chỉ im lặng hút hết điếu này đến điếu khác, có thể thấy cảm xúc của anh đã tích tụ đến sắp bộc phát.

Dịch Thận Chi thấy mà chịu không nổi, lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Chuyện này cậu định làm sao?”

Phó Đình Viễn không hề do dự nói: “Làm theo luật.”

“Nếu làm theo luật, em gái cậu chắc chắn phải ở trong đó một thời gian.” Dịch Thận Chi cũng không ngờ, Phó Thiến Thiến được nuông chiều đến nỗi coi trời bằng vung thế này.

Phó Đình Viễn lạnh lùng nói: “Nó gây tội thì phải chịu.”

Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi TôiTác giả: Hạ VyTruyện Ngôn Tình  Chương 1: Với người phụ nữ mình không yêu thì sinh con cái gì “Đình Viễn, cháu và Du Ân đã kết hôn ba năm rồi, nên có một đứa bé rồi đấy.” Từ trong phòng sách truyền đến giọng nói có chút trầm ấm thành khẩn của một ông già. Sau đó lời nói lạnh lùng thờ ơ của người đàn ông vang lên: “Với người phụ nữ mình không yêu thì sinh con cái gì?” Du Ân đang muốn gõ cửa bỗng nhiên dừng lại, khuôn mặt dịu dàng trở nên tái mét. Giọng nói của của người đàn ông lại vang lên một lần nữa, lần này có thêm sự mất kiên nhẫn: “Ông nội, cháu trịnh trọng tuyên bố với ông một lần nữa, cháu và Du Ân chắc chắn sẽ không có con, ông từ bỏ suy nghĩ này đi.” “Cái thằng nhóc thối này!” Ông già tức giận mắng, sau đó một chén trà bị ném xuống đất, kèm theo còn có tiếng bước chân ra ngoài của người đàn ông. Du Ân vội vàng trốn vào sát vách nhà vệ sinh, bởi vì quá thảng thốt, bên hông bị một đống vật nhọn xẹt qua. Cơn đau đớn truyền từ thân thể lan tràn đến trong lòng, cô đau đến mức rơm rớm nước mắt. Vài ngày trước,… Chương 216Thế nhưng chẳng có ai quan tâm đến Phó Thiến Thiến, cô †a và tên tóc vàng kia cùng đồng bọn của gã ta bị áp giải vào xe cảnh sát.Tên tóc vàng nhữn cả chân gào la với Phó Thiến Thiến: “Cô Phó, dù thế nào cô cũng phải che chở cho chúng tôi.”Tuy rằng bình thường hai người bọn họ không đâu vào đâu, nhưng cùng lắm chỉ làm mấy trò trộm vặt móc túi thôi, cũng từng vào Cục Cảnh sát vì đánh lộn, nhưng được thả ra rất nhanh.Lần này nếu không phải Phó Thiến Thiến trả nhiều tiền, chưa xong chuyện đã trả một khoản kếch xù thì bọn họ.cũng không đến nỗi làm ra chuyện bắt cóc.Hơn nữa Phó Thiến Thiến cũng từng cam đoan với bọn họ rằng nhà họ Phó chắc chắn sẽ giúp bọn họ.Nhưng nhìn thái độ vừa rồi của Phó Đình Viễn, tuyệt đối sẽ không giúp bọn họ, bọn họ không hoảng mới lạ.Một trong số cảnh sát đang áp giải bọn họ khiển trách nói: “Ồn ào cái gì? Gây ra chuyện đến như thế này, chẳng ai bao che được cho các người đâu.”Vừa rồi Phó Đình Viễn luôn cả em gái ruột Phó Thiến Thiến của mình cũng không giúp, sao có thể giúp bọn họ chứ?‘Tên tóc vàng và đồng bọn của gã ta lập tức gào khóc vì hối hận, bọn họ vẫn còn quá ngây thơ, ai mà ngờ Phó Thiến Thiến lại gây ra vụ lớn đến vậy với anh ruột cơ chứ.Viên cảnh sát đó đã đưa Phó Đình Viễn và Du Ân đến bệnh viện gần nhất, sau khi bác sĩ kiểm tra cho Du Ân thì bảo: “Cô này không có gì đáng ngại, có lẽ là hoảng sợ quá mức rồi sau đó cảm xúc suy sụp, nhất thời đại não không cung cấp đủ oxi cho nên ngất xỉu.”Phó Đình Viễn thở phào.Bác sĩ lại bảo: “Nếu đã vừa trải qua chuyện bị bắt cóc thì tư vấn tâm lý cho bệnh nhân sau sự việc rất là quan trọng, với tư cách là người nhà thì anh nhất định phải an ủi đúng lúc, tuyệt đối đừng để lại di chứng hậu sang chấn.”Phó Đình Viễn giật thót.Tính cách của Du Ân cho anh cảm giác cô luôn hiền dịu, vừa rồi khi anh bước vào thì nhìn thấy mặt cô cắt không còn giọt máu, anh hơi lo rằng phải chăng cô thực sự không chịu nổi…Nghĩ đến đây, Phó Đình Viễn lại có xúc động muốn b*p ch*t Phó Thiến Thiến.Nếu nó là con trai thì anh đã tiến đến đánh một trận rồi Chỉ tát nó hai phát, anh cảm thấy chẳng hả giận chút nào.Viên cảnh sát đó rời đi sau khi thấy Du Ân không sao nữa, lúc này Chu Mi và Dịch Thận Chi cũng hối hả chạy đến.Theo lời dặn dò trước đó của Phó Đình Viễn, dọc đường Chu Mi có mua một cái áo nữ cho Du Ân.Du Ân còn đang trong hôn mê, Chu Mi vào phòng bệnh đợi chăm.Dịch Thận Chi và Phó Đình Viễn ra sân ngoài của bệnh viện, Phó Đình Viễn chỉ im lặng hút hết điếu này đến điếu khác, có thể thấy cảm xúc của anh đã tích tụ đến sắp bộc phát.Dịch Thận Chi thấy mà chịu không nổi, lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Chuyện này cậu định làm sao?”Phó Đình Viễn không hề do dự nói: “Làm theo luật.”“Nếu làm theo luật, em gái cậu chắc chắn phải ở trong đó một thời gian.” Dịch Thận Chi cũng không ngờ, Phó Thiến Thiến được nuông chiều đến nỗi coi trời bằng vung thế này.Phó Đình Viễn lạnh lùng nói: “Nó gây tội thì phải chịu.”

Chương 216