Tác giả:

  Chương 1: Với người phụ nữ mình không yêu thì sinh con cái gì “Đình Viễn, cháu và Du Ân đã kết hôn ba năm rồi, nên có một đứa bé rồi đấy.” Từ trong phòng sách truyền đến giọng nói có chút trầm ấm thành khẩn của một ông già. Sau đó lời nói lạnh lùng thờ ơ của người đàn ông vang lên: “Với người phụ nữ mình không yêu thì sinh con cái gì?” Du Ân đang muốn gõ cửa bỗng nhiên dừng lại, khuôn mặt dịu dàng trở nên tái mét. Giọng nói của của người đàn ông lại vang lên một lần nữa, lần này có thêm sự mất kiên nhẫn: “Ông nội, cháu trịnh trọng tuyên bố với ông một lần nữa, cháu và Du Ân chắc chắn sẽ không có con, ông từ bỏ suy nghĩ này đi.” “Cái thằng nhóc thối này!” Ông già tức giận mắng, sau đó một chén trà bị ném xuống đất, kèm theo còn có tiếng bước chân ra ngoài của người đàn ông. Du Ân vội vàng trốn vào sát vách nhà vệ sinh, bởi vì quá thảng thốt, bên hông bị một đống vật nhọn xẹt qua. Cơn đau đớn truyền từ thân thể lan tràn đến trong lòng, cô đau đến mức rơm rớm nước mắt. Vài ngày trước,…

Chương 230

Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi TôiTác giả: Hạ VyTruyện Ngôn Tình  Chương 1: Với người phụ nữ mình không yêu thì sinh con cái gì “Đình Viễn, cháu và Du Ân đã kết hôn ba năm rồi, nên có một đứa bé rồi đấy.” Từ trong phòng sách truyền đến giọng nói có chút trầm ấm thành khẩn của một ông già. Sau đó lời nói lạnh lùng thờ ơ của người đàn ông vang lên: “Với người phụ nữ mình không yêu thì sinh con cái gì?” Du Ân đang muốn gõ cửa bỗng nhiên dừng lại, khuôn mặt dịu dàng trở nên tái mét. Giọng nói của của người đàn ông lại vang lên một lần nữa, lần này có thêm sự mất kiên nhẫn: “Ông nội, cháu trịnh trọng tuyên bố với ông một lần nữa, cháu và Du Ân chắc chắn sẽ không có con, ông từ bỏ suy nghĩ này đi.” “Cái thằng nhóc thối này!” Ông già tức giận mắng, sau đó một chén trà bị ném xuống đất, kèm theo còn có tiếng bước chân ra ngoài của người đàn ông. Du Ân vội vàng trốn vào sát vách nhà vệ sinh, bởi vì quá thảng thốt, bên hông bị một đống vật nhọn xẹt qua. Cơn đau đớn truyền từ thân thể lan tràn đến trong lòng, cô đau đến mức rơm rớm nước mắt. Vài ngày trước,… Chương 230Hứa Hàng gọi điện thoại cho Phó Đình Viễn: “Du Ân tới bệnh viện chúng tôi, sốt cao không hạ, hẳn là chuyện ban ngày đã tạo thành tổn thương quá lớn cho c‹ “Cái gì?” Phó Đình Viễn lập tức đứng dậy, sau đó cầm chìa khoá xe của mình lập tức xông ra ngoài.Ở đầu dây bên kia, Hứa Hàng cản anh: “Cậu không cần tới, Chung Văn Thành đưa cô ấy tới” 1 “Hẳn Chung Văn Thành biết cô ấy gặp chuyện gì, cho nên vội vàng chạy về, anh ta nói lúc anh ta chạy tới chỗ Du Ân, gõ cửa mãi một lúc Du Ân mới đến mở cửa cho anh ta, khi đó cả người cũng đã nóng tới không chịu nổi.”Phó Đình Viễn siết chặt điện thoại của mình, một câu cũng không nói được.Anh biết cảm xúc của cô không ổn, nhưng không nghĩ lại nghiêm trọng như thế.Sau khi cúp điện thoại với Hứa Hàng, anh vẫn cầm chìa khoá không quay đầu lại rời đi.Dịch Thận Chi cản anh: “Không phải đã nói hết rồi sao, bạn trai người ta đang ở đây?”Chồng trước và bạn trai gặp nhau, người lúng túng chính là người chồng trước kia.“Bạn trai thì thế nào? Thăm bệnh khi có bạn trai là phạm pháp?” Phó Đình Viễn ném lại một câu như thế cho Dịch Thận Chỉ rồi tiếp tục rời đi.Dịch Thận Chỉ bất lực đi theo, không phạm pháp nhưng mất mặt.Nhưng bây giờ hiển nhiên là Phó Đình Viễn không để ý tới mặt mũi gì nữa, lên xe chở Dịch Thận Chỉ bay nhanh tới bệnh viện.Du Ân bị đưa vào phòng bệnh, đang truyền từng chút từng chút thuốc hạ sốt.Mặt Chung Văn Thành vô cùng đau lòng ngồi bên mép.giường trông nom cô, sau khi thấy Phó Đình Viễn đi vào.Người từ trước tới giờ luôn tao nhã lịch sự như Chung Văn ‘Thành lại nổi giận, đi lên không chút khách sáo quơ một quyền về phía Phó Đình Viễn.Cả Phó Đình Viễn và Dịch Thận Chi đều không nghĩ rằng Chung Văn Thành sẽ ra tay đánh người, Phó Đình Viễn không kịp trở tay đã bị Chung Văn Thành đấm trúng mặt.Phó Đình Viễn không phải loại để mặc cho người ta đánh mình, cộng với việc anh đang dồn nén sự tức giận với Chung Văn Thành nên sau khi lấy lại tinh thần, anh không hề khách sáo mà phản công bằng một cú đấm, rồi cả hai cứ thế đánh nhau một trận trong phòng bệnh.Cũng may Chung Văn Thành yêu cầu cho Du Ân một căn phòng VIP, chỉ có riêng Du Ân và không gian cũng đủ rộng tãi.Nếu không thì cả hai người, một ảnh đế từng trải và một tổng giám đốc của Phó thị đánh nhau trong phòng bệnh sẽ trở thành đề tài nóng hổi chỉ trong vài phút.Dịch Thận Chi cố gắng can ngăn: “Tôi nói này, hai người bình tĩnh lại đi.”“Lão Phó!”“Chung Văn Thành!”Dịch Thận Chỉ hét lên mấy tiếng, nhưng cả hai đều đang tức.và sự tức giận của họ đối với nhau đã tích tụ đến đỉnh điểm, một khi bùng lên thì khó mà bình tĩnh lại được.Dịch Thận Chi bị nắm đấm làm cho sợ hãi đến mức lùi lại vài bước, anh ta tức giận nên dứt khoát không thèm ngăn cản mà khoanh tay dựa vào bên cạnh nơi gần nhất rồi thờ ơ lạnh nhạt nhìn hai tên mất hết lý trí ẩu đả lẫn nhau.

Chương 230

Hứa Hàng gọi điện thoại cho Phó Đình Viễn: “Du Ân tới bệnh viện chúng tôi, sốt cao không hạ, hẳn là chuyện ban ngày đã tạo thành tổn thương quá lớn cho c‹ “Cái gì?” Phó Đình Viễn lập tức đứng dậy, sau đó cầm chìa khoá xe của mình lập tức xông ra ngoài.

Ở đầu dây bên kia, Hứa Hàng cản anh: “Cậu không cần tới, Chung Văn Thành đưa cô ấy tới” 1 “Hẳn Chung Văn Thành biết cô ấy gặp chuyện gì, cho nên vội vàng chạy về, anh ta nói lúc anh ta chạy tới chỗ Du Ân, gõ cửa mãi một lúc Du Ân mới đến mở cửa cho anh ta, khi đó cả người cũng đã nóng tới không chịu nổi.”

Phó Đình Viễn siết chặt điện thoại của mình, một câu cũng không nói được.

Anh biết cảm xúc của cô không ổn, nhưng không nghĩ lại nghiêm trọng như thế.

Sau khi cúp điện thoại với Hứa Hàng, anh vẫn cầm chìa khoá không quay đầu lại rời đi.

Dịch Thận Chi cản anh: “Không phải đã nói hết rồi sao, bạn trai người ta đang ở đây?”

Chồng trước và bạn trai gặp nhau, người lúng túng chính là người chồng trước kia.

“Bạn trai thì thế nào? Thăm bệnh khi có bạn trai là phạm pháp?” Phó Đình Viễn ném lại một câu như thế cho Dịch Thận Chỉ rồi tiếp tục rời đi.

Dịch Thận Chỉ bất lực đi theo, không phạm pháp nhưng mất mặt.

Nhưng bây giờ hiển nhiên là Phó Đình Viễn không để ý tới mặt mũi gì nữa, lên xe chở Dịch Thận Chỉ bay nhanh tới bệnh viện.

Du Ân bị đưa vào phòng bệnh, đang truyền từng chút từng chút thuốc hạ sốt.

Mặt Chung Văn Thành vô cùng đau lòng ngồi bên mép.

giường trông nom cô, sau khi thấy Phó Đình Viễn đi vào.

Người từ trước tới giờ luôn tao nhã lịch sự như Chung Văn ‘Thành lại nổi giận, đi lên không chút khách sáo quơ một quyền về phía Phó Đình Viễn.

Cả Phó Đình Viễn và Dịch Thận Chi đều không nghĩ rằng Chung Văn Thành sẽ ra tay đánh người, Phó Đình Viễn không kịp trở tay đã bị Chung Văn Thành đấm trúng mặt.

Phó Đình Viễn không phải loại để mặc cho người ta đánh mình, cộng với việc anh đang dồn nén sự tức giận với Chung Văn Thành nên sau khi lấy lại tinh thần, anh không hề khách sáo mà phản công bằng một cú đấm, rồi cả hai cứ thế đánh nhau một trận trong phòng bệnh.

Cũng may Chung Văn Thành yêu cầu cho Du Ân một căn phòng VIP, chỉ có riêng Du Ân và không gian cũng đủ rộng tãi.

Nếu không thì cả hai người, một ảnh đế từng trải và một tổng giám đốc của Phó thị đánh nhau trong phòng bệnh sẽ trở thành đề tài nóng hổi chỉ trong vài phút.

Dịch Thận Chi cố gắng can ngăn: “Tôi nói này, hai người bình tĩnh lại đi.”

“Lão Phó!”

“Chung Văn Thành!”

Dịch Thận Chỉ hét lên mấy tiếng, nhưng cả hai đều đang tức.

và sự tức giận của họ đối với nhau đã tích tụ đến đỉnh điểm, một khi bùng lên thì khó mà bình tĩnh lại được.

Dịch Thận Chi bị nắm đấm làm cho sợ hãi đến mức lùi lại vài bước, anh ta tức giận nên dứt khoát không thèm ngăn cản mà khoanh tay dựa vào bên cạnh nơi gần nhất rồi thờ ơ lạnh nhạt nhìn hai tên mất hết lý trí ẩu đả lẫn nhau.

Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi TôiTác giả: Hạ VyTruyện Ngôn Tình  Chương 1: Với người phụ nữ mình không yêu thì sinh con cái gì “Đình Viễn, cháu và Du Ân đã kết hôn ba năm rồi, nên có một đứa bé rồi đấy.” Từ trong phòng sách truyền đến giọng nói có chút trầm ấm thành khẩn của một ông già. Sau đó lời nói lạnh lùng thờ ơ của người đàn ông vang lên: “Với người phụ nữ mình không yêu thì sinh con cái gì?” Du Ân đang muốn gõ cửa bỗng nhiên dừng lại, khuôn mặt dịu dàng trở nên tái mét. Giọng nói của của người đàn ông lại vang lên một lần nữa, lần này có thêm sự mất kiên nhẫn: “Ông nội, cháu trịnh trọng tuyên bố với ông một lần nữa, cháu và Du Ân chắc chắn sẽ không có con, ông từ bỏ suy nghĩ này đi.” “Cái thằng nhóc thối này!” Ông già tức giận mắng, sau đó một chén trà bị ném xuống đất, kèm theo còn có tiếng bước chân ra ngoài của người đàn ông. Du Ân vội vàng trốn vào sát vách nhà vệ sinh, bởi vì quá thảng thốt, bên hông bị một đống vật nhọn xẹt qua. Cơn đau đớn truyền từ thân thể lan tràn đến trong lòng, cô đau đến mức rơm rớm nước mắt. Vài ngày trước,… Chương 230Hứa Hàng gọi điện thoại cho Phó Đình Viễn: “Du Ân tới bệnh viện chúng tôi, sốt cao không hạ, hẳn là chuyện ban ngày đã tạo thành tổn thương quá lớn cho c‹ “Cái gì?” Phó Đình Viễn lập tức đứng dậy, sau đó cầm chìa khoá xe của mình lập tức xông ra ngoài.Ở đầu dây bên kia, Hứa Hàng cản anh: “Cậu không cần tới, Chung Văn Thành đưa cô ấy tới” 1 “Hẳn Chung Văn Thành biết cô ấy gặp chuyện gì, cho nên vội vàng chạy về, anh ta nói lúc anh ta chạy tới chỗ Du Ân, gõ cửa mãi một lúc Du Ân mới đến mở cửa cho anh ta, khi đó cả người cũng đã nóng tới không chịu nổi.”Phó Đình Viễn siết chặt điện thoại của mình, một câu cũng không nói được.Anh biết cảm xúc của cô không ổn, nhưng không nghĩ lại nghiêm trọng như thế.Sau khi cúp điện thoại với Hứa Hàng, anh vẫn cầm chìa khoá không quay đầu lại rời đi.Dịch Thận Chi cản anh: “Không phải đã nói hết rồi sao, bạn trai người ta đang ở đây?”Chồng trước và bạn trai gặp nhau, người lúng túng chính là người chồng trước kia.“Bạn trai thì thế nào? Thăm bệnh khi có bạn trai là phạm pháp?” Phó Đình Viễn ném lại một câu như thế cho Dịch Thận Chỉ rồi tiếp tục rời đi.Dịch Thận Chỉ bất lực đi theo, không phạm pháp nhưng mất mặt.Nhưng bây giờ hiển nhiên là Phó Đình Viễn không để ý tới mặt mũi gì nữa, lên xe chở Dịch Thận Chỉ bay nhanh tới bệnh viện.Du Ân bị đưa vào phòng bệnh, đang truyền từng chút từng chút thuốc hạ sốt.Mặt Chung Văn Thành vô cùng đau lòng ngồi bên mép.giường trông nom cô, sau khi thấy Phó Đình Viễn đi vào.Người từ trước tới giờ luôn tao nhã lịch sự như Chung Văn ‘Thành lại nổi giận, đi lên không chút khách sáo quơ một quyền về phía Phó Đình Viễn.Cả Phó Đình Viễn và Dịch Thận Chi đều không nghĩ rằng Chung Văn Thành sẽ ra tay đánh người, Phó Đình Viễn không kịp trở tay đã bị Chung Văn Thành đấm trúng mặt.Phó Đình Viễn không phải loại để mặc cho người ta đánh mình, cộng với việc anh đang dồn nén sự tức giận với Chung Văn Thành nên sau khi lấy lại tinh thần, anh không hề khách sáo mà phản công bằng một cú đấm, rồi cả hai cứ thế đánh nhau một trận trong phòng bệnh.Cũng may Chung Văn Thành yêu cầu cho Du Ân một căn phòng VIP, chỉ có riêng Du Ân và không gian cũng đủ rộng tãi.Nếu không thì cả hai người, một ảnh đế từng trải và một tổng giám đốc của Phó thị đánh nhau trong phòng bệnh sẽ trở thành đề tài nóng hổi chỉ trong vài phút.Dịch Thận Chi cố gắng can ngăn: “Tôi nói này, hai người bình tĩnh lại đi.”“Lão Phó!”“Chung Văn Thành!”Dịch Thận Chỉ hét lên mấy tiếng, nhưng cả hai đều đang tức.và sự tức giận của họ đối với nhau đã tích tụ đến đỉnh điểm, một khi bùng lên thì khó mà bình tĩnh lại được.Dịch Thận Chi bị nắm đấm làm cho sợ hãi đến mức lùi lại vài bước, anh ta tức giận nên dứt khoát không thèm ngăn cản mà khoanh tay dựa vào bên cạnh nơi gần nhất rồi thờ ơ lạnh nhạt nhìn hai tên mất hết lý trí ẩu đả lẫn nhau.

Chương 230