Chương 1: Với người phụ nữ mình không yêu thì sinh con cái gì “Đình Viễn, cháu và Du Ân đã kết hôn ba năm rồi, nên có một đứa bé rồi đấy.” Từ trong phòng sách truyền đến giọng nói có chút trầm ấm thành khẩn của một ông già. Sau đó lời nói lạnh lùng thờ ơ của người đàn ông vang lên: “Với người phụ nữ mình không yêu thì sinh con cái gì?” Du Ân đang muốn gõ cửa bỗng nhiên dừng lại, khuôn mặt dịu dàng trở nên tái mét. Giọng nói của của người đàn ông lại vang lên một lần nữa, lần này có thêm sự mất kiên nhẫn: “Ông nội, cháu trịnh trọng tuyên bố với ông một lần nữa, cháu và Du Ân chắc chắn sẽ không có con, ông từ bỏ suy nghĩ này đi.” “Cái thằng nhóc thối này!” Ông già tức giận mắng, sau đó một chén trà bị ném xuống đất, kèm theo còn có tiếng bước chân ra ngoài của người đàn ông. Du Ân vội vàng trốn vào sát vách nhà vệ sinh, bởi vì quá thảng thốt, bên hông bị một đống vật nhọn xẹt qua. Cơn đau đớn truyền từ thân thể lan tràn đến trong lòng, cô đau đến mức rơm rớm nước mắt. Vài ngày trước,…
Chương 233
Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi TôiTác giả: Hạ VyTruyện Ngôn Tình Chương 1: Với người phụ nữ mình không yêu thì sinh con cái gì “Đình Viễn, cháu và Du Ân đã kết hôn ba năm rồi, nên có một đứa bé rồi đấy.” Từ trong phòng sách truyền đến giọng nói có chút trầm ấm thành khẩn của một ông già. Sau đó lời nói lạnh lùng thờ ơ của người đàn ông vang lên: “Với người phụ nữ mình không yêu thì sinh con cái gì?” Du Ân đang muốn gõ cửa bỗng nhiên dừng lại, khuôn mặt dịu dàng trở nên tái mét. Giọng nói của của người đàn ông lại vang lên một lần nữa, lần này có thêm sự mất kiên nhẫn: “Ông nội, cháu trịnh trọng tuyên bố với ông một lần nữa, cháu và Du Ân chắc chắn sẽ không có con, ông từ bỏ suy nghĩ này đi.” “Cái thằng nhóc thối này!” Ông già tức giận mắng, sau đó một chén trà bị ném xuống đất, kèm theo còn có tiếng bước chân ra ngoài của người đàn ông. Du Ân vội vàng trốn vào sát vách nhà vệ sinh, bởi vì quá thảng thốt, bên hông bị một đống vật nhọn xẹt qua. Cơn đau đớn truyền từ thân thể lan tràn đến trong lòng, cô đau đến mức rơm rớm nước mắt. Vài ngày trước,… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 233Chiếc áo sơ mi trắng ban đầu được ủi phẳng phiu giờ bị đứt mất hai cúc, lại còn nhăn nhúm, có thể không khiến người ta suy nghĩ sâu xa ư.Khi Hứa Hàng nhìn thấy bộ dạng này của Phó Đình Viễn thì cũng bị giật mình.Nhưng anh ta hiểu ngay rẵng chắc chắn anh đã đánh nhau với Chung Văn Thành.Anh ta không nói một lời, vội quay người lấy trong tủ của mình ra một bộ quần áo sạch sẽ để Phó Đình Viễn thay.Đây có thể là sự ăn ý giữa hai anh em họ, có nhiều chuyện không cần nói cũng biết đối phương cần gì.Sau khi Phó Đình Viễn thay quần áo xong, Hứa Hàng lại hỏi: “Trán cậu bị sao thế?”Phó Đình Viễn cụp mắt xuống, thản nhiên nói: “Bị mẹ tôi lấy ấm trà đập.”Hứa Hàng thở dài: “Để tôi băng bó lại cho cậu.”Băng gạc được quản gia ở chỗ ông nội băng lại trước đó, bởi vì vừa nãy đánh nhau với Chung Văn Thành mà sắp bị rớt ra.Phó Đình Viễn chạm vào miếng gạc trên trán và kéo nó ra.Hứa Hàng kịp thời mang cồn iốt và băng gạc đã khử trùng đến, lau rửa và băng bó lại cho anh.“Mấy ngày này không được đụng vào nước, tốt nhất không nên động vào thuốc lá và rượu để tránh bị nhiễm trùng.”Hứa Hàng căn dặn.Hứa Hàng: “..”“Ba mươi tuổi, bác sĩ khoa Y khoa Đại học Harvard, đẹp.”Hứa Hàng nhận xét khách quan về nữ bác sĩ tâm lý, nhưng lại nói thêm một câu: “Nhưng nhân phẩm có vấn đề, tôi đề nghị cậu đừng đụng vào.”Dịch Thận Chỉ tò mò: “Nhân phẩm có vấn đề là sao?”Hứa Hàng liếc anh ta rồi hừ giọng: “Lấy tình cảm làm trò đùa.Vẻ mặt của Dịch Thận Chi vô cùng hưng phấn: “Chết tiệt, vậy là quá xứng đôi với tôi rồi, mau giới thiệu cho chúng tôi làm quen đi” Hứa Hàng: “…”Thấy anh ta không nói, Dịch Thận Chỉ đưa tay sờ sờ cằm rồi trầm ngâm hỏi: “Làm sao cậu biết người ta lấy tình cảm ra làm trò đùa? Không phải cậu đã từng bị người ta đá rồi đó chứ?”Hứa Hàng nghiến răng: “Không có.”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 233
Chiếc áo sơ mi trắng ban đầu được ủi phẳng phiu giờ bị đứt mất hai cúc, lại còn nhăn nhúm, có thể không khiến người ta suy nghĩ sâu xa ư.
Khi Hứa Hàng nhìn thấy bộ dạng này của Phó Đình Viễn thì cũng bị giật mình.
Nhưng anh ta hiểu ngay rẵng chắc chắn anh đã đánh nhau với Chung Văn Thành.
Anh ta không nói một lời, vội quay người lấy trong tủ của mình ra một bộ quần áo sạch sẽ để Phó Đình Viễn thay.
Đây có thể là sự ăn ý giữa hai anh em họ, có nhiều chuyện không cần nói cũng biết đối phương cần gì.
Sau khi Phó Đình Viễn thay quần áo xong, Hứa Hàng lại hỏi: “Trán cậu bị sao thế?”
Phó Đình Viễn cụp mắt xuống, thản nhiên nói: “Bị mẹ tôi lấy ấm trà đập.”
Hứa Hàng thở dài: “Để tôi băng bó lại cho cậu.”
Băng gạc được quản gia ở chỗ ông nội băng lại trước đó, bởi vì vừa nãy đánh nhau với Chung Văn Thành mà sắp bị rớt ra.
Phó Đình Viễn chạm vào miếng gạc trên trán và kéo nó ra.
Hứa Hàng kịp thời mang cồn iốt và băng gạc đã khử trùng đến, lau rửa và băng bó lại cho anh.
“Mấy ngày này không được đụng vào nước, tốt nhất không nên động vào thuốc lá và rượu để tránh bị nhiễm trùng.”
Hứa Hàng căn dặn.
Hứa Hàng: “..”
“Ba mươi tuổi, bác sĩ khoa Y khoa Đại học Harvard, đẹp.”
Hứa Hàng nhận xét khách quan về nữ bác sĩ tâm lý, nhưng lại nói thêm một câu: “Nhưng nhân phẩm có vấn đề, tôi đề nghị cậu đừng đụng vào.”
Dịch Thận Chỉ tò mò: “Nhân phẩm có vấn đề là sao?”
Hứa Hàng liếc anh ta rồi hừ giọng: “Lấy tình cảm làm trò đùa.
Vẻ mặt của Dịch Thận Chi vô cùng hưng phấn: “Chết tiệt, vậy là quá xứng đôi với tôi rồi, mau giới thiệu cho chúng tôi làm quen đi” Hứa Hàng: “…”
Thấy anh ta không nói, Dịch Thận Chỉ đưa tay sờ sờ cằm rồi trầm ngâm hỏi: “Làm sao cậu biết người ta lấy tình cảm ra làm trò đùa? Không phải cậu đã từng bị người ta đá rồi đó chứ?”
Hứa Hàng nghiến răng: “Không có.”
Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi TôiTác giả: Hạ VyTruyện Ngôn Tình Chương 1: Với người phụ nữ mình không yêu thì sinh con cái gì “Đình Viễn, cháu và Du Ân đã kết hôn ba năm rồi, nên có một đứa bé rồi đấy.” Từ trong phòng sách truyền đến giọng nói có chút trầm ấm thành khẩn của một ông già. Sau đó lời nói lạnh lùng thờ ơ của người đàn ông vang lên: “Với người phụ nữ mình không yêu thì sinh con cái gì?” Du Ân đang muốn gõ cửa bỗng nhiên dừng lại, khuôn mặt dịu dàng trở nên tái mét. Giọng nói của của người đàn ông lại vang lên một lần nữa, lần này có thêm sự mất kiên nhẫn: “Ông nội, cháu trịnh trọng tuyên bố với ông một lần nữa, cháu và Du Ân chắc chắn sẽ không có con, ông từ bỏ suy nghĩ này đi.” “Cái thằng nhóc thối này!” Ông già tức giận mắng, sau đó một chén trà bị ném xuống đất, kèm theo còn có tiếng bước chân ra ngoài của người đàn ông. Du Ân vội vàng trốn vào sát vách nhà vệ sinh, bởi vì quá thảng thốt, bên hông bị một đống vật nhọn xẹt qua. Cơn đau đớn truyền từ thân thể lan tràn đến trong lòng, cô đau đến mức rơm rớm nước mắt. Vài ngày trước,… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 233Chiếc áo sơ mi trắng ban đầu được ủi phẳng phiu giờ bị đứt mất hai cúc, lại còn nhăn nhúm, có thể không khiến người ta suy nghĩ sâu xa ư.Khi Hứa Hàng nhìn thấy bộ dạng này của Phó Đình Viễn thì cũng bị giật mình.Nhưng anh ta hiểu ngay rẵng chắc chắn anh đã đánh nhau với Chung Văn Thành.Anh ta không nói một lời, vội quay người lấy trong tủ của mình ra một bộ quần áo sạch sẽ để Phó Đình Viễn thay.Đây có thể là sự ăn ý giữa hai anh em họ, có nhiều chuyện không cần nói cũng biết đối phương cần gì.Sau khi Phó Đình Viễn thay quần áo xong, Hứa Hàng lại hỏi: “Trán cậu bị sao thế?”Phó Đình Viễn cụp mắt xuống, thản nhiên nói: “Bị mẹ tôi lấy ấm trà đập.”Hứa Hàng thở dài: “Để tôi băng bó lại cho cậu.”Băng gạc được quản gia ở chỗ ông nội băng lại trước đó, bởi vì vừa nãy đánh nhau với Chung Văn Thành mà sắp bị rớt ra.Phó Đình Viễn chạm vào miếng gạc trên trán và kéo nó ra.Hứa Hàng kịp thời mang cồn iốt và băng gạc đã khử trùng đến, lau rửa và băng bó lại cho anh.“Mấy ngày này không được đụng vào nước, tốt nhất không nên động vào thuốc lá và rượu để tránh bị nhiễm trùng.”Hứa Hàng căn dặn.Hứa Hàng: “..”“Ba mươi tuổi, bác sĩ khoa Y khoa Đại học Harvard, đẹp.”Hứa Hàng nhận xét khách quan về nữ bác sĩ tâm lý, nhưng lại nói thêm một câu: “Nhưng nhân phẩm có vấn đề, tôi đề nghị cậu đừng đụng vào.”Dịch Thận Chỉ tò mò: “Nhân phẩm có vấn đề là sao?”Hứa Hàng liếc anh ta rồi hừ giọng: “Lấy tình cảm làm trò đùa.Vẻ mặt của Dịch Thận Chi vô cùng hưng phấn: “Chết tiệt, vậy là quá xứng đôi với tôi rồi, mau giới thiệu cho chúng tôi làm quen đi” Hứa Hàng: “…”Thấy anh ta không nói, Dịch Thận Chỉ đưa tay sờ sờ cằm rồi trầm ngâm hỏi: “Làm sao cậu biết người ta lấy tình cảm ra làm trò đùa? Không phải cậu đã từng bị người ta đá rồi đó chứ?”Hứa Hàng nghiến răng: “Không có.”