Tác giả:

"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel.

Chương 1139

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. “Ông không muốn biết tôi đang cười cái gì sao?”, người ăn mày già cười hỏi.  “Không muốn!”, người đàn ông nhắm mắt lại, trực tiếp từ chối.  Người ăn mày già khóe miệng co giật: “Lão già, ông thật là nhẫn tâm, có liên quan tới đồ đệ tốt của ông đó”.  Soát!  Đôi mắt của người đàn ông mở ra ngay lập tức, giây tiếp theo liền xuất hiện trước mặt người ông lão ăn mày.  “Tiền bối Ma Y, làm ơn cho tôi biết!"  Gương mặt người đàn ông lúc này tràn đầy vẻ nịnh nọt, tuy đã tầm bảy mươi tuổi nhưng lại gọi ông lão ăn mày trước mắt là tiền bối, nếu có ai đó ở đây nhất định sẽ kinh ngạc tới rớt cằm.  “Khụ, mấy ngày nay vai trái hơi khó chịu...", ông lão ăn mày lắc vai nói.  “Tôi bóp cho ông!”  “Khụ, bên phải cũng không thoải mái!”  “Không sao, tôi bóp bên phải!"  “Khụ khụ...hai chân cũng có chút khó chịu…”  Người đàn ông: “...”  Núi Côn Luân, ngọn núi thần đầu tiên của Hoa Hạ, còn được gọi là chủ của vạn núi, quanh năm được bao phủ bởi tuyết, thuộc về   Tuy nhiên, có một phần của tòa nhà Quỳnh Thai đứng sừng sững ở đây, trong một đại điện được thiết kế rộng lớn quanh quẩn trong khói mờ của lư hương, ba ông già với mái tóc bạc trắng đang ngồi thiền  Một ông lão trong số đó đang vung một cặp mai rùa, sắc mặt của ông ta đột nhiên thay đổi, đủ các loại thần sắc hiện lên trên khuôn mặt ông ta.  Khi tất cả trở lại bình tĩnh, ông lão nghiêm nghị nói: "Tập hợp tất cả các trưởng lão, đã đến lúc Côn Luân chúng ta xuất thế rồi!”  ...  Trong hang núi, khí thế trên người Diệp Hạo vẫn không ngừng dâng lên, dung hợp với Linh Hồ Uyển Nhi, khi sự hòa trộn đạt đến cực điểm, một chiếc gông cùm trong cơ thể anh dường như được mở ra.  Cương khí ban đầu tràn ra khỏi đan điền quanh quẩn bên ngoài cơ thể đột nhiên bạo động và bắt đầu tỏa ra xung quanh, Linh Hồ Uyển Nhi theo sát sau đó, xuất hiện một hiện tượng kỳ dị.  Hai người Âu Dương Ngọc Quân rõ ràng cũng cảm nhận được loại dao động này, hai người họ nhìn nhau, đều thấy sự rung động trong mắt đối phương.  “Hóa kình tiểu tông sư?”, Long Linh hỏi.  “Có lẽ vậy, nếu như đại ca không phải bị thương quá nặng trên du thuyền thì chắc sớm đã đột phá rồi, nhưng động tĩnh đột phá có chút lớn…”  “Có lẽ là tích lũy sâu dày rồi bộc phát một lần chăng…”, Long Linh kinh ngạc tán thán.  Bên kia, màn cướp đoạt cổ phật đã đến hồi kết thúc, 10800 cây trâm kia thực sự phát huy tác dụng, cổ phật đã bị Âu Dương Vân Lăng nắm trong tay.  Lương Hồng và người phụ nữ kia chặn đường phía sau lại cho hắn ta, vừa chiến đấu vừa tháo chạy, ba người nhanh chóng lui ra ngoài.  Đây là một con đường tương đối bí mật, bọn họ đã khảo sát trước đó, dường như từng người đi vào đều có lộ tuyến không giống nhau bởi hang đá này thực sự quá lớn.  Hắc Thiên lúc này bị thương nặng, sườn trái bị chém gãy, lần này đúng là trộm gà không được còn mất nắm thóc, gã ta tức tới gào thét liên tục.   

“Ông không muốn biết tôi đang cười cái gì sao?”, người ăn mày già cười hỏi.  

“Không muốn!”, người đàn ông nhắm mắt lại, trực tiếp từ chối.  

Người ăn mày già khóe miệng co giật: “Lão già, ông thật là nhẫn tâm, có liên quan tới đồ đệ tốt của ông đó”.  

Soát!  

Đôi mắt của người đàn ông mở ra ngay lập tức, giây tiếp theo liền xuất hiện trước mặt người ông lão ăn mày.  

“Tiền bối Ma Y, làm ơn cho tôi biết!"  

Gương mặt người đàn ông lúc này tràn đầy vẻ nịnh nọt, tuy đã tầm bảy mươi tuổi nhưng lại gọi ông lão ăn mày trước mắt là tiền bối, nếu có ai đó ở đây nhất định sẽ kinh ngạc tới rớt cằm.  

“Khụ, mấy ngày nay vai trái hơi khó chịu...", ông lão ăn mày lắc vai nói.  

“Tôi bóp cho ông!”  

“Khụ, bên phải cũng không thoải mái!”  

“Không sao, tôi bóp bên phải!"  

“Khụ khụ...hai chân cũng có chút khó chịu…”  

Người đàn ông: “...”  

Núi Côn Luân, ngọn núi thần đầu tiên của Hoa Hạ, còn được gọi là chủ của vạn núi, quanh năm được bao phủ bởi tuyết, thuộc về   

Tuy nhiên, có một phần của tòa nhà Quỳnh Thai đứng sừng sững ở đây, trong một đại điện được thiết kế rộng lớn quanh quẩn trong khói mờ của lư hương, ba ông già với mái tóc bạc trắng đang ngồi thiền  

Một ông lão trong số đó đang vung một cặp mai rùa, sắc mặt của ông ta đột nhiên thay đổi, đủ các loại thần sắc hiện lên trên khuôn mặt ông ta.  

Khi tất cả trở lại bình tĩnh, ông lão nghiêm nghị nói: "Tập hợp tất cả các trưởng lão, đã đến lúc Côn Luân chúng ta xuất thế rồi!”  

...  

Trong hang núi, khí thế trên người Diệp Hạo vẫn không ngừng dâng lên, dung hợp với Linh Hồ Uyển Nhi, khi sự hòa trộn đạt đến cực điểm, một chiếc gông cùm trong cơ thể anh dường như được mở ra.  

Cương khí ban đầu tràn ra khỏi đan điền quanh quẩn bên ngoài cơ thể đột nhiên bạo động và bắt đầu tỏa ra xung quanh, Linh Hồ Uyển Nhi theo sát sau đó, xuất hiện một hiện tượng kỳ dị.  

Hai người Âu Dương Ngọc Quân rõ ràng cũng cảm nhận được loại dao động này, hai người họ nhìn nhau, đều thấy sự rung động trong mắt đối phương.  

“Hóa kình tiểu tông sư?”, Long Linh hỏi.  

“Có lẽ vậy, nếu như đại ca không phải bị thương quá nặng trên du thuyền thì chắc sớm đã đột phá rồi, nhưng động tĩnh đột phá có chút lớn…”  

“Có lẽ là tích lũy sâu dày rồi bộc phát một lần chăng…”, Long Linh kinh ngạc tán thán.  

Bên kia, màn cướp đoạt cổ phật đã đến hồi kết thúc, 10800 cây trâm kia thực sự phát huy tác dụng, cổ phật đã bị Âu Dương Vân Lăng nắm trong tay.  

Lương Hồng và người phụ nữ kia chặn đường phía sau lại cho hắn ta, vừa chiến đấu vừa tháo chạy, ba người nhanh chóng lui ra ngoài.  

Đây là một con đường tương đối bí mật, bọn họ đã khảo sát trước đó, dường như từng người đi vào đều có lộ tuyến không giống nhau bởi hang đá này thực sự quá lớn.  

Hắc Thiên lúc này bị thương nặng, sườn trái bị chém gãy, lần này đúng là trộm gà không được còn mất nắm thóc, gã ta tức tới gào thét liên tục.   

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. “Ông không muốn biết tôi đang cười cái gì sao?”, người ăn mày già cười hỏi.  “Không muốn!”, người đàn ông nhắm mắt lại, trực tiếp từ chối.  Người ăn mày già khóe miệng co giật: “Lão già, ông thật là nhẫn tâm, có liên quan tới đồ đệ tốt của ông đó”.  Soát!  Đôi mắt của người đàn ông mở ra ngay lập tức, giây tiếp theo liền xuất hiện trước mặt người ông lão ăn mày.  “Tiền bối Ma Y, làm ơn cho tôi biết!"  Gương mặt người đàn ông lúc này tràn đầy vẻ nịnh nọt, tuy đã tầm bảy mươi tuổi nhưng lại gọi ông lão ăn mày trước mắt là tiền bối, nếu có ai đó ở đây nhất định sẽ kinh ngạc tới rớt cằm.  “Khụ, mấy ngày nay vai trái hơi khó chịu...", ông lão ăn mày lắc vai nói.  “Tôi bóp cho ông!”  “Khụ, bên phải cũng không thoải mái!”  “Không sao, tôi bóp bên phải!"  “Khụ khụ...hai chân cũng có chút khó chịu…”  Người đàn ông: “...”  Núi Côn Luân, ngọn núi thần đầu tiên của Hoa Hạ, còn được gọi là chủ của vạn núi, quanh năm được bao phủ bởi tuyết, thuộc về   Tuy nhiên, có một phần của tòa nhà Quỳnh Thai đứng sừng sững ở đây, trong một đại điện được thiết kế rộng lớn quanh quẩn trong khói mờ của lư hương, ba ông già với mái tóc bạc trắng đang ngồi thiền  Một ông lão trong số đó đang vung một cặp mai rùa, sắc mặt của ông ta đột nhiên thay đổi, đủ các loại thần sắc hiện lên trên khuôn mặt ông ta.  Khi tất cả trở lại bình tĩnh, ông lão nghiêm nghị nói: "Tập hợp tất cả các trưởng lão, đã đến lúc Côn Luân chúng ta xuất thế rồi!”  ...  Trong hang núi, khí thế trên người Diệp Hạo vẫn không ngừng dâng lên, dung hợp với Linh Hồ Uyển Nhi, khi sự hòa trộn đạt đến cực điểm, một chiếc gông cùm trong cơ thể anh dường như được mở ra.  Cương khí ban đầu tràn ra khỏi đan điền quanh quẩn bên ngoài cơ thể đột nhiên bạo động và bắt đầu tỏa ra xung quanh, Linh Hồ Uyển Nhi theo sát sau đó, xuất hiện một hiện tượng kỳ dị.  Hai người Âu Dương Ngọc Quân rõ ràng cũng cảm nhận được loại dao động này, hai người họ nhìn nhau, đều thấy sự rung động trong mắt đối phương.  “Hóa kình tiểu tông sư?”, Long Linh hỏi.  “Có lẽ vậy, nếu như đại ca không phải bị thương quá nặng trên du thuyền thì chắc sớm đã đột phá rồi, nhưng động tĩnh đột phá có chút lớn…”  “Có lẽ là tích lũy sâu dày rồi bộc phát một lần chăng…”, Long Linh kinh ngạc tán thán.  Bên kia, màn cướp đoạt cổ phật đã đến hồi kết thúc, 10800 cây trâm kia thực sự phát huy tác dụng, cổ phật đã bị Âu Dương Vân Lăng nắm trong tay.  Lương Hồng và người phụ nữ kia chặn đường phía sau lại cho hắn ta, vừa chiến đấu vừa tháo chạy, ba người nhanh chóng lui ra ngoài.  Đây là một con đường tương đối bí mật, bọn họ đã khảo sát trước đó, dường như từng người đi vào đều có lộ tuyến không giống nhau bởi hang đá này thực sự quá lớn.  Hắc Thiên lúc này bị thương nặng, sườn trái bị chém gãy, lần này đúng là trộm gà không được còn mất nắm thóc, gã ta tức tới gào thét liên tục.   

Chương 1139