Chương 1: Với người phụ nữ mình không yêu thì sinh con cái gì “Đình Viễn, cháu và Du Ân đã kết hôn ba năm rồi, nên có một đứa bé rồi đấy.” Từ trong phòng sách truyền đến giọng nói có chút trầm ấm thành khẩn của một ông già. Sau đó lời nói lạnh lùng thờ ơ của người đàn ông vang lên: “Với người phụ nữ mình không yêu thì sinh con cái gì?” Du Ân đang muốn gõ cửa bỗng nhiên dừng lại, khuôn mặt dịu dàng trở nên tái mét. Giọng nói của của người đàn ông lại vang lên một lần nữa, lần này có thêm sự mất kiên nhẫn: “Ông nội, cháu trịnh trọng tuyên bố với ông một lần nữa, cháu và Du Ân chắc chắn sẽ không có con, ông từ bỏ suy nghĩ này đi.” “Cái thằng nhóc thối này!” Ông già tức giận mắng, sau đó một chén trà bị ném xuống đất, kèm theo còn có tiếng bước chân ra ngoài của người đàn ông. Du Ân vội vàng trốn vào sát vách nhà vệ sinh, bởi vì quá thảng thốt, bên hông bị một đống vật nhọn xẹt qua. Cơn đau đớn truyền từ thân thể lan tràn đến trong lòng, cô đau đến mức rơm rớm nước mắt. Vài ngày trước,…
Chương 278
Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi TôiTác giả: Hạ VyTruyện Ngôn Tình Chương 1: Với người phụ nữ mình không yêu thì sinh con cái gì “Đình Viễn, cháu và Du Ân đã kết hôn ba năm rồi, nên có một đứa bé rồi đấy.” Từ trong phòng sách truyền đến giọng nói có chút trầm ấm thành khẩn của một ông già. Sau đó lời nói lạnh lùng thờ ơ của người đàn ông vang lên: “Với người phụ nữ mình không yêu thì sinh con cái gì?” Du Ân đang muốn gõ cửa bỗng nhiên dừng lại, khuôn mặt dịu dàng trở nên tái mét. Giọng nói của của người đàn ông lại vang lên một lần nữa, lần này có thêm sự mất kiên nhẫn: “Ông nội, cháu trịnh trọng tuyên bố với ông một lần nữa, cháu và Du Ân chắc chắn sẽ không có con, ông từ bỏ suy nghĩ này đi.” “Cái thằng nhóc thối này!” Ông già tức giận mắng, sau đó một chén trà bị ném xuống đất, kèm theo còn có tiếng bước chân ra ngoài của người đàn ông. Du Ân vội vàng trốn vào sát vách nhà vệ sinh, bởi vì quá thảng thốt, bên hông bị một đống vật nhọn xẹt qua. Cơn đau đớn truyền từ thân thể lan tràn đến trong lòng, cô đau đến mức rơm rớm nước mắt. Vài ngày trước,… Phó Giang cũng coi như là người có chừng mực, biết bây giờ Du Ân đã không còn quan hệ gì với nhà họ Phó bọn họ, nên hai người không thể dùng thân phận ba mẹ chồng để quở trách Du Ân được nữa. Tất nhiên Du Ân có thể nhìn ra sự tức giận của Đồng Văn Huệ, nhưng cô chẳng muốn bận tâm, rồi làm như không có chuyện gì đi tới ngồi xuống đối diện bọn họ, lạnh nhạt hỏi: “Hôm nay hai người tới đây tìm tôi là có chuyện gì vậy?”. Phó Giang trả lời, giọng điệu cũng coi như hiền lành: “Là thế này, tôi cũng biết rõ những chuyện mà Thiên Thiên đã làm, quả thật con bé có hơi quá đáng.” Du Ân mím môi không nói gì, chỉ im lặng đợi Phó Giang nói tiếp. Phó Giang lại nói: “Chúng tôi nghĩ, dù gì hai đứa cũng từng là chị em dâu. Liệu cô có thể nể mặt tình cảm trước kia mà cho con bé một cơ hội để sửa đổi hay không?” Dứt lời, Phó Giang lặng lẽ nhìn cô. Mặc dù trong suốt quá trình Phó Giang đều nhìn Du Ân như đang thương lượng, nhưng cảm giác áp bức và hàm ý thoáng cảnh cáo trong mắt ông ta lại khiến người khác thấy mà sợ. Du Ân bình tĩnh nhìn vào mắt Phó Giang mấy giây, rồi bỗng cười khẽ. Cô vốn nghĩ rằng, nếu thái độ của Phó Giang và Đồng Văn Huệ có thể thành khẩn hơn một tý, thì cô có thể cân nhắc chuyện có nên tiếp tục kiện Phó Thiến Thiên hay không, nhưng rõ ràng bây giờ Phó Giang và Đồng Văn Huệ đang định ép cô phải thỏa hiệp. Thái độ cao cao tại thượng này giống hệt Thẩm Thanh Sơn và Thẩm Dao, hai nhà này không hổ là người suýt trở thành thông gia với nhau. Du Ân cười xong thì hờ hững hỏi ngược lại Phó Giang: “Vậy lúc Phó Thiến Thiến làm chuyện này với tôi, liệu cô ta có bao giờ nghĩ đến tình cảm chị em dâu của chúng tôi không?” Phó Giang bị cô làm cho nghẹn họng đến mức không nói nên lời, Du Ấn tiếp tục chế nhạo: “Ông đừng nói chuyện tình cảm trước kia với tôi, bởi vì từ tận đáy lòng Phó Thiên Thiên chưa từng coi tôi là chị dâu, mà hai người cũng chưa bao giờ thật lòng xem tôi là con dâu của nhà họ Phó mấy người.” Sắc mặt và giọng nói của Du Ân đều rất nghiêm túc, nói từng chữ rất rõ ràng. Vẻ mặt Phó Giang hơi không nên được giận, trong ấn tượng của ông ta, Du Ân là người kiếm lời, hiền như bụt, dè dặt và nội tâm, từ khi nào cô lại trở nên nhanh mồm nhanh miệng, tràn đầy khí chất như vậy? Đổng Văn Huệ tức đến mức chỉ thẳng vào mặt Du Ân mắng: “Cô đừng có mà cho thể diện lại không cần, bây giờ chúng tôi đang thương lượng với cô, cô có tin chúng tôi sẽ tìm người khiến cô không thể hiện được hay không?” “Nếu đã như vậy thì hai người cứ đi tìm người ngăn cản tôi kiện đi.” Du Ân không hề bị lay động: “Pháp luật nghiêm minh, tôi không tin hai người có thể một tay che trời.” Đổng Văn Huệ tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, Phó Giang giữ Đồng Văn Huệ đang mất kiểm soát lại, rồi nhìn cô gái vẫn luôn bình tĩnh ở phía đối diện, giọng điệu nghiêm nghị nói: “Du Ân, chúng tôi không hề có ý nói đùa với cô, chắc cô cũng biết ở Giang Thành cô chẳng có quyền thế gì cả, nên cô không đấu lại chúng tôi đâu.” Du Ân trả lời không hề bị lay động: “Tôi cũng không có nói đùa với hai người.” “Du Ân!” Đồng Văn Huệ bật dậy khỏi ghế sofa, bà ta thật sự không thể chịu đựng được nữa. Lúc Phó Giang nói tới tìm Du Ân để nói chuyện, bà ta đã không đồng ý rồi, bởi vì trước đó bà ta đã lĩnh giáo qua rồi, bây giờ Du Ân cứ như biến thành một người khác, vô cùng nóng nảy, vừa chạm vào đã phát nổ, chẳng hề nể nang mặt mũi. Theo Đổng Văn Huệ thấy, bà ta hoàn toàn không nên đến gặp Du Ân, mà cứ tìm thẳng người đối phó với Du Ân là được. Đổng Văn Huệ vừa quát xong thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Sau đó là giọng nói sốt sắng của Phó Đình Viễn: “Du Ân, mở cửa.” Du Ân chưa kịp phản ứng lại thì Đồng Văn Huệ đã gào lên trước: “Cô không được phép mở cửa!” Nếu Phó Đình Viễn đi vào, chắc chắn gia đình ba người bọn họ sẽ cãi nhau lần nữa, bởi vì đứa con trai kia của bà ta không biết đã uống nhầm thuốc gì, không ngờ anh lại nói rằng mình đã yêu Du Ân.
Phó Giang cũng coi như là người có chừng mực, biết bây giờ Du Ân đã không còn quan hệ gì với nhà họ Phó bọn họ, nên hai người không thể dùng thân phận ba mẹ chồng để quở trách Du Ân được nữa.
Tất nhiên Du Ân có thể nhìn ra sự tức giận của Đồng Văn Huệ, nhưng cô chẳng muốn bận tâm, rồi làm như không có chuyện gì đi tới ngồi xuống đối diện bọn họ, lạnh nhạt hỏi: “Hôm nay hai người tới đây tìm tôi là có chuyện gì
vậy?”.
Phó Giang trả lời, giọng điệu cũng coi như hiền lành: “Là thế này, tôi cũng biết rõ những chuyện mà Thiên Thiên đã làm, quả thật con bé có hơi quá đáng.”
Du Ân mím môi không nói gì, chỉ im lặng đợi Phó Giang nói tiếp.
Phó Giang lại nói: “Chúng tôi nghĩ, dù gì hai đứa cũng từng là chị em dâu. Liệu cô có thể nể mặt tình cảm trước kia mà cho con bé một cơ hội để sửa đổi hay không?”
Dứt lời, Phó Giang lặng lẽ nhìn cô. Mặc dù trong suốt quá trình Phó Giang đều nhìn Du Ân như đang thương lượng, nhưng cảm giác áp bức và hàm ý thoáng cảnh cáo trong mắt ông ta lại khiến người khác thấy mà sợ.
Du Ân bình tĩnh nhìn vào mắt Phó Giang mấy giây, rồi bỗng cười khẽ.
Cô vốn nghĩ rằng, nếu thái độ của Phó Giang và Đồng Văn Huệ có thể thành khẩn hơn một tý, thì cô có thể cân nhắc chuyện có nên tiếp tục kiện Phó Thiến Thiên hay không, nhưng rõ ràng bây giờ Phó Giang và Đồng Văn Huệ đang định ép cô phải thỏa hiệp.
Thái độ cao cao tại thượng này giống hệt Thẩm Thanh Sơn và Thẩm Dao, hai nhà này không hổ là người suýt trở thành thông gia với nhau.
Du Ân cười xong thì hờ hững hỏi ngược lại Phó Giang: “Vậy lúc Phó Thiến Thiến làm chuyện này với tôi, liệu cô ta có bao giờ nghĩ đến tình cảm chị em dâu của chúng tôi không?”
Phó Giang bị cô làm cho nghẹn họng đến mức không nói nên lời, Du Ấn tiếp tục chế nhạo: “Ông đừng nói chuyện tình cảm trước kia với tôi, bởi vì từ tận đáy lòng Phó Thiên Thiên chưa từng coi tôi là chị dâu, mà hai người cũng chưa bao giờ thật lòng xem tôi là con dâu của nhà họ Phó mấy người.”
Sắc mặt và giọng nói của Du Ân đều rất nghiêm túc, nói từng chữ rất rõ ràng.
Vẻ mặt Phó Giang hơi không nên được giận, trong ấn tượng của ông ta, Du Ân là người kiếm lời, hiền như bụt, dè dặt và nội tâm, từ khi nào cô lại trở nên nhanh mồm nhanh miệng, tràn đầy khí chất như vậy?
Đổng Văn Huệ tức đến mức chỉ thẳng vào mặt Du Ân mắng: “Cô đừng có mà cho thể diện lại không cần, bây giờ chúng tôi đang thương lượng với cô, cô có tin chúng tôi sẽ tìm người khiến cô không thể hiện được hay không?”
“Nếu đã như vậy thì hai người cứ đi tìm người ngăn cản tôi kiện đi.” Du Ân không hề bị lay động: “Pháp luật nghiêm minh, tôi không tin hai người có thể một tay che trời.”
Đổng Văn Huệ tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, Phó Giang giữ Đồng Văn Huệ đang mất kiểm soát lại, rồi nhìn cô gái vẫn luôn bình tĩnh ở phía đối diện, giọng điệu nghiêm nghị nói: “Du Ân, chúng tôi không hề có ý nói đùa với cô, chắc cô cũng biết ở Giang Thành cô chẳng có quyền thế gì cả, nên cô không đấu lại chúng tôi đâu.”
Du Ân trả lời không hề bị lay động: “Tôi cũng không có nói đùa với hai người.”
“Du Ân!” Đồng Văn Huệ bật dậy khỏi ghế sofa, bà ta thật sự không thể chịu đựng được nữa.
Lúc Phó Giang nói tới tìm Du Ân để nói chuyện, bà ta đã không đồng ý rồi, bởi vì trước đó bà ta đã lĩnh giáo qua rồi, bây giờ Du Ân cứ như biến thành một người khác, vô cùng nóng nảy, vừa chạm vào đã phát nổ, chẳng hề nể nang mặt mũi.
Theo Đổng Văn Huệ thấy, bà ta hoàn toàn không nên đến gặp Du Ân, mà cứ tìm thẳng người đối phó với Du Ân là được.
Đổng Văn Huệ vừa quát xong thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Sau đó là giọng nói sốt sắng của Phó Đình Viễn: “Du Ân, mở cửa.”
Du Ân chưa kịp phản ứng lại thì Đồng Văn Huệ đã gào lên trước: “Cô không được phép mở cửa!”
Nếu Phó Đình Viễn đi vào, chắc chắn gia đình ba người bọn họ sẽ cãi nhau lần nữa, bởi vì đứa con trai kia của bà ta không biết đã uống nhầm thuốc gì, không ngờ anh lại nói rằng mình đã yêu Du Ân.
Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi TôiTác giả: Hạ VyTruyện Ngôn Tình Chương 1: Với người phụ nữ mình không yêu thì sinh con cái gì “Đình Viễn, cháu và Du Ân đã kết hôn ba năm rồi, nên có một đứa bé rồi đấy.” Từ trong phòng sách truyền đến giọng nói có chút trầm ấm thành khẩn của một ông già. Sau đó lời nói lạnh lùng thờ ơ của người đàn ông vang lên: “Với người phụ nữ mình không yêu thì sinh con cái gì?” Du Ân đang muốn gõ cửa bỗng nhiên dừng lại, khuôn mặt dịu dàng trở nên tái mét. Giọng nói của của người đàn ông lại vang lên một lần nữa, lần này có thêm sự mất kiên nhẫn: “Ông nội, cháu trịnh trọng tuyên bố với ông một lần nữa, cháu và Du Ân chắc chắn sẽ không có con, ông từ bỏ suy nghĩ này đi.” “Cái thằng nhóc thối này!” Ông già tức giận mắng, sau đó một chén trà bị ném xuống đất, kèm theo còn có tiếng bước chân ra ngoài của người đàn ông. Du Ân vội vàng trốn vào sát vách nhà vệ sinh, bởi vì quá thảng thốt, bên hông bị một đống vật nhọn xẹt qua. Cơn đau đớn truyền từ thân thể lan tràn đến trong lòng, cô đau đến mức rơm rớm nước mắt. Vài ngày trước,… Phó Giang cũng coi như là người có chừng mực, biết bây giờ Du Ân đã không còn quan hệ gì với nhà họ Phó bọn họ, nên hai người không thể dùng thân phận ba mẹ chồng để quở trách Du Ân được nữa. Tất nhiên Du Ân có thể nhìn ra sự tức giận của Đồng Văn Huệ, nhưng cô chẳng muốn bận tâm, rồi làm như không có chuyện gì đi tới ngồi xuống đối diện bọn họ, lạnh nhạt hỏi: “Hôm nay hai người tới đây tìm tôi là có chuyện gì vậy?”. Phó Giang trả lời, giọng điệu cũng coi như hiền lành: “Là thế này, tôi cũng biết rõ những chuyện mà Thiên Thiên đã làm, quả thật con bé có hơi quá đáng.” Du Ân mím môi không nói gì, chỉ im lặng đợi Phó Giang nói tiếp. Phó Giang lại nói: “Chúng tôi nghĩ, dù gì hai đứa cũng từng là chị em dâu. Liệu cô có thể nể mặt tình cảm trước kia mà cho con bé một cơ hội để sửa đổi hay không?” Dứt lời, Phó Giang lặng lẽ nhìn cô. Mặc dù trong suốt quá trình Phó Giang đều nhìn Du Ân như đang thương lượng, nhưng cảm giác áp bức và hàm ý thoáng cảnh cáo trong mắt ông ta lại khiến người khác thấy mà sợ. Du Ân bình tĩnh nhìn vào mắt Phó Giang mấy giây, rồi bỗng cười khẽ. Cô vốn nghĩ rằng, nếu thái độ của Phó Giang và Đồng Văn Huệ có thể thành khẩn hơn một tý, thì cô có thể cân nhắc chuyện có nên tiếp tục kiện Phó Thiến Thiên hay không, nhưng rõ ràng bây giờ Phó Giang và Đồng Văn Huệ đang định ép cô phải thỏa hiệp. Thái độ cao cao tại thượng này giống hệt Thẩm Thanh Sơn và Thẩm Dao, hai nhà này không hổ là người suýt trở thành thông gia với nhau. Du Ân cười xong thì hờ hững hỏi ngược lại Phó Giang: “Vậy lúc Phó Thiến Thiến làm chuyện này với tôi, liệu cô ta có bao giờ nghĩ đến tình cảm chị em dâu của chúng tôi không?” Phó Giang bị cô làm cho nghẹn họng đến mức không nói nên lời, Du Ấn tiếp tục chế nhạo: “Ông đừng nói chuyện tình cảm trước kia với tôi, bởi vì từ tận đáy lòng Phó Thiên Thiên chưa từng coi tôi là chị dâu, mà hai người cũng chưa bao giờ thật lòng xem tôi là con dâu của nhà họ Phó mấy người.” Sắc mặt và giọng nói của Du Ân đều rất nghiêm túc, nói từng chữ rất rõ ràng. Vẻ mặt Phó Giang hơi không nên được giận, trong ấn tượng của ông ta, Du Ân là người kiếm lời, hiền như bụt, dè dặt và nội tâm, từ khi nào cô lại trở nên nhanh mồm nhanh miệng, tràn đầy khí chất như vậy? Đổng Văn Huệ tức đến mức chỉ thẳng vào mặt Du Ân mắng: “Cô đừng có mà cho thể diện lại không cần, bây giờ chúng tôi đang thương lượng với cô, cô có tin chúng tôi sẽ tìm người khiến cô không thể hiện được hay không?” “Nếu đã như vậy thì hai người cứ đi tìm người ngăn cản tôi kiện đi.” Du Ân không hề bị lay động: “Pháp luật nghiêm minh, tôi không tin hai người có thể một tay che trời.” Đổng Văn Huệ tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, Phó Giang giữ Đồng Văn Huệ đang mất kiểm soát lại, rồi nhìn cô gái vẫn luôn bình tĩnh ở phía đối diện, giọng điệu nghiêm nghị nói: “Du Ân, chúng tôi không hề có ý nói đùa với cô, chắc cô cũng biết ở Giang Thành cô chẳng có quyền thế gì cả, nên cô không đấu lại chúng tôi đâu.” Du Ân trả lời không hề bị lay động: “Tôi cũng không có nói đùa với hai người.” “Du Ân!” Đồng Văn Huệ bật dậy khỏi ghế sofa, bà ta thật sự không thể chịu đựng được nữa. Lúc Phó Giang nói tới tìm Du Ân để nói chuyện, bà ta đã không đồng ý rồi, bởi vì trước đó bà ta đã lĩnh giáo qua rồi, bây giờ Du Ân cứ như biến thành một người khác, vô cùng nóng nảy, vừa chạm vào đã phát nổ, chẳng hề nể nang mặt mũi. Theo Đổng Văn Huệ thấy, bà ta hoàn toàn không nên đến gặp Du Ân, mà cứ tìm thẳng người đối phó với Du Ân là được. Đổng Văn Huệ vừa quát xong thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Sau đó là giọng nói sốt sắng của Phó Đình Viễn: “Du Ân, mở cửa.” Du Ân chưa kịp phản ứng lại thì Đồng Văn Huệ đã gào lên trước: “Cô không được phép mở cửa!” Nếu Phó Đình Viễn đi vào, chắc chắn gia đình ba người bọn họ sẽ cãi nhau lần nữa, bởi vì đứa con trai kia của bà ta không biết đã uống nhầm thuốc gì, không ngờ anh lại nói rằng mình đã yêu Du Ân.