Tác giả:

  Chương 1: Với người phụ nữ mình không yêu thì sinh con cái gì “Đình Viễn, cháu và Du Ân đã kết hôn ba năm rồi, nên có một đứa bé rồi đấy.” Từ trong phòng sách truyền đến giọng nói có chút trầm ấm thành khẩn của một ông già. Sau đó lời nói lạnh lùng thờ ơ của người đàn ông vang lên: “Với người phụ nữ mình không yêu thì sinh con cái gì?” Du Ân đang muốn gõ cửa bỗng nhiên dừng lại, khuôn mặt dịu dàng trở nên tái mét. Giọng nói của của người đàn ông lại vang lên một lần nữa, lần này có thêm sự mất kiên nhẫn: “Ông nội, cháu trịnh trọng tuyên bố với ông một lần nữa, cháu và Du Ân chắc chắn sẽ không có con, ông từ bỏ suy nghĩ này đi.” “Cái thằng nhóc thối này!” Ông già tức giận mắng, sau đó một chén trà bị ném xuống đất, kèm theo còn có tiếng bước chân ra ngoài của người đàn ông. Du Ân vội vàng trốn vào sát vách nhà vệ sinh, bởi vì quá thảng thốt, bên hông bị một đống vật nhọn xẹt qua. Cơn đau đớn truyền từ thân thể lan tràn đến trong lòng, cô đau đến mức rơm rớm nước mắt. Vài ngày trước,…

Chương 345

Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi TôiTác giả: Hạ VyTruyện Ngôn Tình  Chương 1: Với người phụ nữ mình không yêu thì sinh con cái gì “Đình Viễn, cháu và Du Ân đã kết hôn ba năm rồi, nên có một đứa bé rồi đấy.” Từ trong phòng sách truyền đến giọng nói có chút trầm ấm thành khẩn của một ông già. Sau đó lời nói lạnh lùng thờ ơ của người đàn ông vang lên: “Với người phụ nữ mình không yêu thì sinh con cái gì?” Du Ân đang muốn gõ cửa bỗng nhiên dừng lại, khuôn mặt dịu dàng trở nên tái mét. Giọng nói của của người đàn ông lại vang lên một lần nữa, lần này có thêm sự mất kiên nhẫn: “Ông nội, cháu trịnh trọng tuyên bố với ông một lần nữa, cháu và Du Ân chắc chắn sẽ không có con, ông từ bỏ suy nghĩ này đi.” “Cái thằng nhóc thối này!” Ông già tức giận mắng, sau đó một chén trà bị ném xuống đất, kèm theo còn có tiếng bước chân ra ngoài của người đàn ông. Du Ân vội vàng trốn vào sát vách nhà vệ sinh, bởi vì quá thảng thốt, bên hông bị một đống vật nhọn xẹt qua. Cơn đau đớn truyền từ thân thể lan tràn đến trong lòng, cô đau đến mức rơm rớm nước mắt. Vài ngày trước,… Chương 345Trước đây cô chưa bao giờ cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, dù mẹ kế đối xử với cô cũng khá tốt nhưng Du Thế Quần và Du Tùng thì không hề đáng tin. : Có một người chồng và con trai như vậy, cuộc sống của mẹ kế thực sự không dễ dàng, ngày nào cũng đều có những trận cãi vã không dứt.Nhưng hôm nay ở đây, ngồi quây quần với hai người xa lạ, cô lại cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình.Sau bữa trưa, Diệp Văn đỡ Thư Ninh về phòng chợp mắt, còn Du Ân đến phòng làm việc của Diệp Văn để đọc sách.Trên lầu, trong phòng ngủ của Diệp Văn và Thư Ninh.Thư Ninh ôm lấy Diệp Văn khóc đến mức không ngừng được, mắt Diệp Văn đỏ hoe, ôm chặt Thư Ninh không nói tiếng nào.Một lúc lâu sau, Thư Ninh vừa khóc vừa nói với Diệp Văn: “Hối hận lớn nhất của đời tôi là không sinh được con cho.ông, nhưng giờ có con bé ở bên cạnh ông, tôi chết cũng không hối tiếc.”Diệp Văn đau lòng nói: “Đừng nói những điều ngớ ngẩn như vậy, sức khỏe của bà rất tốt.”Thư Ninh thở dài: “Quá giống nhau, không cần xét nghiệm DNA thì tôi cũng biết con bé là con của ông và người đó.”Diệp Văn ôm chặt bà ấy rồi: “Tôi cũng không ngờ lại trùng hợp tới như vậy, càng không ngờ năm đó bà ấy lại để lại cho tôi một đứa con gái.”Nhớ tới người con gái mà ông ấy yêu sâu đậm khi còn trẻ, Diệp Văn cảm thấy thanh xuân thật tươi đẹp.Khi còn học ở Giang Thành, ông ấy gặp gỡ người con gái đầu tiên khiến ông ấy động lòng, hai người ở bên nhau, hẹn sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn.Nhưng khoảng thời gian tươi đẹp đó không kéo dài, sau này ba ông ấy kinh doanh không thuận lợi, bị người ta hãm hại, ông ấy bị gọi về Bắc Kinh, sau này người nhà lại gây khó dễ đủ đường, ông ấy không có cách nào liên hệ với cô gái kia, cũng không dám liên hệ.Bởi vì lúc đó ông ấy còn chẳng biết nhà mình có ổn định được hay không thì sao dám làm khổ người con gái mà mình yêu thương? Lỡ như làm liên lụy tới cô ấy thì không phải là ông đang hại người ta sao?Vài năm sau, khi ba ông ấy được giải oan, ông ấy quay lại Giang Thành tìm người con gái mình yêu nhưng không tìm được nữa, giữa biển người rộng lớn, ông ấy đã đánh mất người con gái mình yêu.Chính vì vậy, cuốn sách mới của ông ấy mới có tên “Anh Muốn Tìm Em, đây là điều tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời của Diệp Văn.Chỉ là ông ấy không ngờ vì cuốn sách này mà ông ấy biết Du Ân, khi nhìn thấy Du Ân, Diệp Văn vô cùng sửng sốt, vì cô giống hệt cô gái đó, giống y như đúc.Sau khi Du Ân và Phó Đình Viễn rời đi, ông ấy cử người điều tra thân thế của Du Ân, sau khi biết cô không phải là con gái ruột của Du Thế Quần, ông ấy đã biết cô chính là con gái của mình.Nhưng nghe tin mẹ ruột của cô sau khi sinh ra cô không lâu thì qua đời, ông đau buồn nhiều ngày.Ông dùng cả nửa đời người để tìm kiếm một người con gái, nhưng hóa ra cô gái đó đã sớm không còn trên đời, tim ông như bị khoét đi một lỗ.Cho nên Diệp Văn mới muốn nhận Du Ân là con gái nuôi của mình, không chỉ vì ông ấy thích tính cách của Du Ân, mà còn vì cô rất có thể là con gái của ông ấy.Hiện tại chỉ cần đi xét nghiệm ADN là có thể biết được sự thật.Nhưng Diệp Văn không có ý định nói cho Du Ân biết, ông ấy sợ Du Ân sẽ không thể chấp nhận được chuyện này, nên ông ấy mới muốn lấy thân phận con gái nuôi để bồi dưỡng tình cảm trước.Có lẽ đây cũng là định mệnh giữa họ.

Chương 345

Trước đây cô chưa bao giờ cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, dù mẹ kế đối xử với cô cũng khá tốt nhưng Du Thế Quần và Du Tùng thì không hề đáng tin. : Có một người chồng và con trai như vậy, cuộc sống của mẹ kế thực sự không dễ dàng, ngày nào cũng đều có những trận cãi vã không dứt.

Nhưng hôm nay ở đây, ngồi quây quần với hai người xa lạ, cô lại cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình.

Sau bữa trưa, Diệp Văn đỡ Thư Ninh về phòng chợp mắt, còn Du Ân đến phòng làm việc của Diệp Văn để đọc sách.

Trên lầu, trong phòng ngủ của Diệp Văn và Thư Ninh.

Thư Ninh ôm lấy Diệp Văn khóc đến mức không ngừng được, mắt Diệp Văn đỏ hoe, ôm chặt Thư Ninh không nói tiếng nào.

Một lúc lâu sau, Thư Ninh vừa khóc vừa nói với Diệp Văn: “Hối hận lớn nhất của đời tôi là không sinh được con cho.

ông, nhưng giờ có con bé ở bên cạnh ông, tôi chết cũng không hối tiếc.”

Diệp Văn đau lòng nói: “Đừng nói những điều ngớ ngẩn như vậy, sức khỏe của bà rất tốt.”

Thư Ninh thở dài: “Quá giống nhau, không cần xét nghiệm DNA thì tôi cũng biết con bé là con của ông và người đó.”

Diệp Văn ôm chặt bà ấy rồi: “Tôi cũng không ngờ lại trùng hợp tới như vậy, càng không ngờ năm đó bà ấy lại để lại cho tôi một đứa con gái.”

Nhớ tới người con gái mà ông ấy yêu sâu đậm khi còn trẻ, Diệp Văn cảm thấy thanh xuân thật tươi đẹp.

Khi còn học ở Giang Thành, ông ấy gặp gỡ người con gái đầu tiên khiến ông ấy động lòng, hai người ở bên nhau, hẹn sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn.

Nhưng khoảng thời gian tươi đẹp đó không kéo dài, sau này ba ông ấy kinh doanh không thuận lợi, bị người ta hãm hại, ông ấy bị gọi về Bắc Kinh, sau này người nhà lại gây khó dễ đủ đường, ông ấy không có cách nào liên hệ với cô gái kia, cũng không dám liên hệ.

Bởi vì lúc đó ông ấy còn chẳng biết nhà mình có ổn định được hay không thì sao dám làm khổ người con gái mà mình yêu thương? Lỡ như làm liên lụy tới cô ấy thì không phải là ông đang hại người ta sao?

Vài năm sau, khi ba ông ấy được giải oan, ông ấy quay lại Giang Thành tìm người con gái mình yêu nhưng không tìm được nữa, giữa biển người rộng lớn, ông ấy đã đánh mất người con gái mình yêu.

Chính vì vậy, cuốn sách mới của ông ấy mới có tên “Anh Muốn Tìm Em, đây là điều tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời của Diệp Văn.

Chỉ là ông ấy không ngờ vì cuốn sách này mà ông ấy biết Du Ân, khi nhìn thấy Du Ân, Diệp Văn vô cùng sửng sốt, vì cô giống hệt cô gái đó, giống y như đúc.

Sau khi Du Ân và Phó Đình Viễn rời đi, ông ấy cử người điều tra thân thế của Du Ân, sau khi biết cô không phải là con gái ruột của Du Thế Quần, ông ấy đã biết cô chính là con gái của mình.

Nhưng nghe tin mẹ ruột của cô sau khi sinh ra cô không lâu thì qua đời, ông đau buồn nhiều ngày.

Ông dùng cả nửa đời người để tìm kiếm một người con gái, nhưng hóa ra cô gái đó đã sớm không còn trên đời, tim ông như bị khoét đi một lỗ.

Cho nên Diệp Văn mới muốn nhận Du Ân là con gái nuôi của mình, không chỉ vì ông ấy thích tính cách của Du Ân, mà còn vì cô rất có thể là con gái của ông ấy.

Hiện tại chỉ cần đi xét nghiệm ADN là có thể biết được sự thật.

Nhưng Diệp Văn không có ý định nói cho Du Ân biết, ông ấy sợ Du Ân sẽ không thể chấp nhận được chuyện này, nên ông ấy mới muốn lấy thân phận con gái nuôi để bồi dưỡng tình cảm trước.

Có lẽ đây cũng là định mệnh giữa họ.

Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi TôiTác giả: Hạ VyTruyện Ngôn Tình  Chương 1: Với người phụ nữ mình không yêu thì sinh con cái gì “Đình Viễn, cháu và Du Ân đã kết hôn ba năm rồi, nên có một đứa bé rồi đấy.” Từ trong phòng sách truyền đến giọng nói có chút trầm ấm thành khẩn của một ông già. Sau đó lời nói lạnh lùng thờ ơ của người đàn ông vang lên: “Với người phụ nữ mình không yêu thì sinh con cái gì?” Du Ân đang muốn gõ cửa bỗng nhiên dừng lại, khuôn mặt dịu dàng trở nên tái mét. Giọng nói của của người đàn ông lại vang lên một lần nữa, lần này có thêm sự mất kiên nhẫn: “Ông nội, cháu trịnh trọng tuyên bố với ông một lần nữa, cháu và Du Ân chắc chắn sẽ không có con, ông từ bỏ suy nghĩ này đi.” “Cái thằng nhóc thối này!” Ông già tức giận mắng, sau đó một chén trà bị ném xuống đất, kèm theo còn có tiếng bước chân ra ngoài của người đàn ông. Du Ân vội vàng trốn vào sát vách nhà vệ sinh, bởi vì quá thảng thốt, bên hông bị một đống vật nhọn xẹt qua. Cơn đau đớn truyền từ thân thể lan tràn đến trong lòng, cô đau đến mức rơm rớm nước mắt. Vài ngày trước,… Chương 345Trước đây cô chưa bao giờ cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, dù mẹ kế đối xử với cô cũng khá tốt nhưng Du Thế Quần và Du Tùng thì không hề đáng tin. : Có một người chồng và con trai như vậy, cuộc sống của mẹ kế thực sự không dễ dàng, ngày nào cũng đều có những trận cãi vã không dứt.Nhưng hôm nay ở đây, ngồi quây quần với hai người xa lạ, cô lại cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình.Sau bữa trưa, Diệp Văn đỡ Thư Ninh về phòng chợp mắt, còn Du Ân đến phòng làm việc của Diệp Văn để đọc sách.Trên lầu, trong phòng ngủ của Diệp Văn và Thư Ninh.Thư Ninh ôm lấy Diệp Văn khóc đến mức không ngừng được, mắt Diệp Văn đỏ hoe, ôm chặt Thư Ninh không nói tiếng nào.Một lúc lâu sau, Thư Ninh vừa khóc vừa nói với Diệp Văn: “Hối hận lớn nhất của đời tôi là không sinh được con cho.ông, nhưng giờ có con bé ở bên cạnh ông, tôi chết cũng không hối tiếc.”Diệp Văn đau lòng nói: “Đừng nói những điều ngớ ngẩn như vậy, sức khỏe của bà rất tốt.”Thư Ninh thở dài: “Quá giống nhau, không cần xét nghiệm DNA thì tôi cũng biết con bé là con của ông và người đó.”Diệp Văn ôm chặt bà ấy rồi: “Tôi cũng không ngờ lại trùng hợp tới như vậy, càng không ngờ năm đó bà ấy lại để lại cho tôi một đứa con gái.”Nhớ tới người con gái mà ông ấy yêu sâu đậm khi còn trẻ, Diệp Văn cảm thấy thanh xuân thật tươi đẹp.Khi còn học ở Giang Thành, ông ấy gặp gỡ người con gái đầu tiên khiến ông ấy động lòng, hai người ở bên nhau, hẹn sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn.Nhưng khoảng thời gian tươi đẹp đó không kéo dài, sau này ba ông ấy kinh doanh không thuận lợi, bị người ta hãm hại, ông ấy bị gọi về Bắc Kinh, sau này người nhà lại gây khó dễ đủ đường, ông ấy không có cách nào liên hệ với cô gái kia, cũng không dám liên hệ.Bởi vì lúc đó ông ấy còn chẳng biết nhà mình có ổn định được hay không thì sao dám làm khổ người con gái mà mình yêu thương? Lỡ như làm liên lụy tới cô ấy thì không phải là ông đang hại người ta sao?Vài năm sau, khi ba ông ấy được giải oan, ông ấy quay lại Giang Thành tìm người con gái mình yêu nhưng không tìm được nữa, giữa biển người rộng lớn, ông ấy đã đánh mất người con gái mình yêu.Chính vì vậy, cuốn sách mới của ông ấy mới có tên “Anh Muốn Tìm Em, đây là điều tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời của Diệp Văn.Chỉ là ông ấy không ngờ vì cuốn sách này mà ông ấy biết Du Ân, khi nhìn thấy Du Ân, Diệp Văn vô cùng sửng sốt, vì cô giống hệt cô gái đó, giống y như đúc.Sau khi Du Ân và Phó Đình Viễn rời đi, ông ấy cử người điều tra thân thế của Du Ân, sau khi biết cô không phải là con gái ruột của Du Thế Quần, ông ấy đã biết cô chính là con gái của mình.Nhưng nghe tin mẹ ruột của cô sau khi sinh ra cô không lâu thì qua đời, ông đau buồn nhiều ngày.Ông dùng cả nửa đời người để tìm kiếm một người con gái, nhưng hóa ra cô gái đó đã sớm không còn trên đời, tim ông như bị khoét đi một lỗ.Cho nên Diệp Văn mới muốn nhận Du Ân là con gái nuôi của mình, không chỉ vì ông ấy thích tính cách của Du Ân, mà còn vì cô rất có thể là con gái của ông ấy.Hiện tại chỉ cần đi xét nghiệm ADN là có thể biết được sự thật.Nhưng Diệp Văn không có ý định nói cho Du Ân biết, ông ấy sợ Du Ân sẽ không thể chấp nhận được chuyện này, nên ông ấy mới muốn lấy thân phận con gái nuôi để bồi dưỡng tình cảm trước.Có lẽ đây cũng là định mệnh giữa họ.

Chương 345