Tác giả:

  Chương 1: Với người phụ nữ mình không yêu thì sinh con cái gì “Đình Viễn, cháu và Du Ân đã kết hôn ba năm rồi, nên có một đứa bé rồi đấy.” Từ trong phòng sách truyền đến giọng nói có chút trầm ấm thành khẩn của một ông già. Sau đó lời nói lạnh lùng thờ ơ của người đàn ông vang lên: “Với người phụ nữ mình không yêu thì sinh con cái gì?” Du Ân đang muốn gõ cửa bỗng nhiên dừng lại, khuôn mặt dịu dàng trở nên tái mét. Giọng nói của của người đàn ông lại vang lên một lần nữa, lần này có thêm sự mất kiên nhẫn: “Ông nội, cháu trịnh trọng tuyên bố với ông một lần nữa, cháu và Du Ân chắc chắn sẽ không có con, ông từ bỏ suy nghĩ này đi.” “Cái thằng nhóc thối này!” Ông già tức giận mắng, sau đó một chén trà bị ném xuống đất, kèm theo còn có tiếng bước chân ra ngoài của người đàn ông. Du Ân vội vàng trốn vào sát vách nhà vệ sinh, bởi vì quá thảng thốt, bên hông bị một đống vật nhọn xẹt qua. Cơn đau đớn truyền từ thân thể lan tràn đến trong lòng, cô đau đến mức rơm rớm nước mắt. Vài ngày trước,…

Chương 487

Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi TôiTác giả: Hạ VyTruyện Ngôn Tình  Chương 1: Với người phụ nữ mình không yêu thì sinh con cái gì “Đình Viễn, cháu và Du Ân đã kết hôn ba năm rồi, nên có một đứa bé rồi đấy.” Từ trong phòng sách truyền đến giọng nói có chút trầm ấm thành khẩn của một ông già. Sau đó lời nói lạnh lùng thờ ơ của người đàn ông vang lên: “Với người phụ nữ mình không yêu thì sinh con cái gì?” Du Ân đang muốn gõ cửa bỗng nhiên dừng lại, khuôn mặt dịu dàng trở nên tái mét. Giọng nói của của người đàn ông lại vang lên một lần nữa, lần này có thêm sự mất kiên nhẫn: “Ông nội, cháu trịnh trọng tuyên bố với ông một lần nữa, cháu và Du Ân chắc chắn sẽ không có con, ông từ bỏ suy nghĩ này đi.” “Cái thằng nhóc thối này!” Ông già tức giận mắng, sau đó một chén trà bị ném xuống đất, kèm theo còn có tiếng bước chân ra ngoài của người đàn ông. Du Ân vội vàng trốn vào sát vách nhà vệ sinh, bởi vì quá thảng thốt, bên hông bị một đống vật nhọn xẹt qua. Cơn đau đớn truyền từ thân thể lan tràn đến trong lòng, cô đau đến mức rơm rớm nước mắt. Vài ngày trước,… Chương 487Du Ân cười nị là tự tại nhất.“Thôi đi, tớ ở nhà chạy bản thảo của tớ mới ‘Tô Ngưng bất mãn nói: “Nói vậy mà cậu cũng không mời tớ đi ra ngoài uống ly trà chiều đắt tiền, để tớ chụp vài tấm ảnh rồi đăng lên vòng bạn bè ra vẻ chút nữa.”Du Ân tức giận nói: “Tới nhà của tớ, tớ tự mình pha một ly cà phê cho cậu, thế còn không thơm à?”‘Tô Ngưng cười lớn: “Đúng, đúng, rất thơm. Kỹ năng pha cà phê của cậu so với những nhân viên pha cà phê bên ngoài tốt hơn rất nhiều.”“Đúng rồi, lần sau mời tớ uống cà phê, tớ muốn dùng chiếc cốc mà Phó Đình Viễn đã bỏ rất nhiều tiền để chế tạo cho cậu. Để tớ xem chiếc cốc đắt tiền như vậy có thơm hơn hẳn hay không.”Du Ân không biết nên cười hay nên khóc: “Cậu cứ lắm mồm suốt ngày đi.”Nói về chiếc cốc mà Phó Đình Viễn đưa cho cô, cô chưa bao giờ sử dụng.Bây giờ cô cũng không thể tưởng tượng bằng cách nào Phó Đình Viễn lại tìm được người làm ra một chiếc giống hệt như vậy. Quả nhiên tiền có thể sai ma khiến quỷ mà!‘Tô Ngưng duỗi lưng nói: “Được rồi, được rồi, cậu mau đi viết bản thảo đi. Tớ đi tập thể dục đây. “Truyền Kỳ Dung Phi”sắp khai máy rồi, tớ phải giữ vững hình tượng của mình.”“Đi đi đi đi, đến lúc đó diễn vai Vương phi cho thật xinh đẹp” Du Ân đã xem bức ảnh tạo hình Vương phi của Tô Ngưng, đó hoàn toàn chính là nhân vật trong cảm nhận của cô.Phó Đình Viễn không có ở đây, Du Ân cảm thấy cuộc sống của mình thật yên tĩnh.Ở nhà viết lách, lúc nghỉ ngơi thì trêu chọc con mèo, pha một tách cà phê, nấu chút đồ ăn, buổi tối gọi điện thoại cho ông cụ, lại trò chuyện với Diệp Văn trên cuộc gọi video một lúc, một ngày đã trôi qua.Sáng hôm sau, khi Du Ân vẫn đang làm tổ trong chăn bông, điện thoại đột nhiên vang lên âm thanh của cuộc gọi video.Du Ân mơ màng cầm lấy nhìn thì thấy, hóa ra là Phó Đình Viễn âm hồn không tan đang gọi.Cô chỉ biết thở dài cảm khái mình đã có một ngày bình yên, ngay cả ngủ cũng rất ngon giấc, không ngờ anh lại bắt đầu rồi.Du Ân chẳng còn chút buồn ngủ nào, nhưng cô vẫn chọn ngắt cuộc gọi video.‘Thứ nhất, cô không muốn nhìn thấy Phó Đình Viễn chút nào. Thứ hai, bây giờ cô chưa thức dậy nên không thích hợp để gọi video với một người đàn ông.Sau khi cúp máy, cô nhắn tin cho anh: “Có chuyện gì không?”Phó Đình Viễn trả lời: “Tôi muốn gặp Tiểu Tiểu.”Du Ân làm tổ ở trên giường đảo mắt một vòng đầy xem thường. Anh cho rằng cô không biết anh có ý gì à?Anh muốn xem Tiểu Tiểu qua video, cố tình muốn nhìn cô.Cô chẳng thèm nhìn anh đâu, cũng chẳng muốn bị anh nhìn.Vì vậy, cô cố ý xuống lầu quay một đoạn video của Tiểu Tiểu gửi cho Phó Đình Viễn, sau đó còn gửi rất nhiều bức ảnh của Tiểu Tiểu mà cô vừa mới chụp ngày hôm qua.Không phải anh muốn nhìn Tiểu Tiểu sao? Chừng này đủ cho anh nhìn rồi nhỉ?Bên kia, Phó Đình Viễn cực kỳ tức giận vì hành vi của cô.Anh ngồi máy bay hơn mười tiếng mới đến New Zealand, vào khách sạn nghỉ ngơi một lúc, chẳng bao lâu mà đã nhớ cô đến phát điên.

Chương 487

Du Ân cười nị là tự tại nhất.

“Thôi đi, tớ ở nhà chạy bản thảo của tớ mới ‘Tô Ngưng bất mãn nói: “Nói vậy mà cậu cũng không mời tớ đi ra ngoài uống ly trà chiều đắt tiền, để tớ chụp vài tấm ảnh rồi đăng lên vòng bạn bè ra vẻ chút nữa.”

Du Ân tức giận nói: “Tới nhà của tớ, tớ tự mình pha một ly cà phê cho cậu, thế còn không thơm à?”

‘Tô Ngưng cười lớn: “Đúng, đúng, rất thơm. Kỹ năng pha cà phê của cậu so với những nhân viên pha cà phê bên ngoài tốt hơn rất nhiều.”

“Đúng rồi, lần sau mời tớ uống cà phê, tớ muốn dùng chiếc cốc mà Phó Đình Viễn đã bỏ rất nhiều tiền để chế tạo cho cậu. Để tớ xem chiếc cốc đắt tiền như vậy có thơm hơn hẳn hay không.”

Du Ân không biết nên cười hay nên khóc: “Cậu cứ lắm mồm suốt ngày đi.”

Nói về chiếc cốc mà Phó Đình Viễn đưa cho cô, cô chưa bao giờ sử dụng.

Bây giờ cô cũng không thể tưởng tượng bằng cách nào Phó Đình Viễn lại tìm được người làm ra một chiếc giống hệt như vậy. Quả nhiên tiền có thể sai ma khiến quỷ mà!

‘Tô Ngưng duỗi lưng nói: “Được rồi, được rồi, cậu mau đi viết bản thảo đi. Tớ đi tập thể dục đây. “Truyền Kỳ Dung Phi”

sắp khai máy rồi, tớ phải giữ vững hình tượng của mình.”

“Đi đi đi đi, đến lúc đó diễn vai Vương phi cho thật xinh đẹp” Du Ân đã xem bức ảnh tạo hình Vương phi của Tô Ngưng, đó hoàn toàn chính là nhân vật trong cảm nhận của cô.

Phó Đình Viễn không có ở đây, Du Ân cảm thấy cuộc sống của mình thật yên tĩnh.

Ở nhà viết lách, lúc nghỉ ngơi thì trêu chọc con mèo, pha một tách cà phê, nấu chút đồ ăn, buổi tối gọi điện thoại cho ông cụ, lại trò chuyện với Diệp Văn trên cuộc gọi video một lúc, một ngày đã trôi qua.

Sáng hôm sau, khi Du Ân vẫn đang làm tổ trong chăn bông, điện thoại đột nhiên vang lên âm thanh của cuộc gọi video.

Du Ân mơ màng cầm lấy nhìn thì thấy, hóa ra là Phó Đình Viễn âm hồn không tan đang gọi.

Cô chỉ biết thở dài cảm khái mình đã có một ngày bình yên, ngay cả ngủ cũng rất ngon giấc, không ngờ anh lại bắt đầu rồi.

Du Ân chẳng còn chút buồn ngủ nào, nhưng cô vẫn chọn ngắt cuộc gọi video.

‘Thứ nhất, cô không muốn nhìn thấy Phó Đình Viễn chút nào. Thứ hai, bây giờ cô chưa thức dậy nên không thích hợp để gọi video với một người đàn ông.

Sau khi cúp máy, cô nhắn tin cho anh: “Có chuyện gì không?”

Phó Đình Viễn trả lời: “Tôi muốn gặp Tiểu Tiểu.”

Du Ân làm tổ ở trên giường đảo mắt một vòng đầy xem thường. Anh cho rằng cô không biết anh có ý gì à?

Anh muốn xem Tiểu Tiểu qua video, cố tình muốn nhìn cô.

Cô chẳng thèm nhìn anh đâu, cũng chẳng muốn bị anh nhìn.

Vì vậy, cô cố ý xuống lầu quay một đoạn video của Tiểu Tiểu gửi cho Phó Đình Viễn, sau đó còn gửi rất nhiều bức ảnh của Tiểu Tiểu mà cô vừa mới chụp ngày hôm qua.

Không phải anh muốn nhìn Tiểu Tiểu sao? Chừng này đủ cho anh nhìn rồi nhỉ?

Bên kia, Phó Đình Viễn cực kỳ tức giận vì hành vi của cô.

Anh ngồi máy bay hơn mười tiếng mới đến New Zealand, vào khách sạn nghỉ ngơi một lúc, chẳng bao lâu mà đã nhớ cô đến phát điên.

Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi TôiTác giả: Hạ VyTruyện Ngôn Tình  Chương 1: Với người phụ nữ mình không yêu thì sinh con cái gì “Đình Viễn, cháu và Du Ân đã kết hôn ba năm rồi, nên có một đứa bé rồi đấy.” Từ trong phòng sách truyền đến giọng nói có chút trầm ấm thành khẩn của một ông già. Sau đó lời nói lạnh lùng thờ ơ của người đàn ông vang lên: “Với người phụ nữ mình không yêu thì sinh con cái gì?” Du Ân đang muốn gõ cửa bỗng nhiên dừng lại, khuôn mặt dịu dàng trở nên tái mét. Giọng nói của của người đàn ông lại vang lên một lần nữa, lần này có thêm sự mất kiên nhẫn: “Ông nội, cháu trịnh trọng tuyên bố với ông một lần nữa, cháu và Du Ân chắc chắn sẽ không có con, ông từ bỏ suy nghĩ này đi.” “Cái thằng nhóc thối này!” Ông già tức giận mắng, sau đó một chén trà bị ném xuống đất, kèm theo còn có tiếng bước chân ra ngoài của người đàn ông. Du Ân vội vàng trốn vào sát vách nhà vệ sinh, bởi vì quá thảng thốt, bên hông bị một đống vật nhọn xẹt qua. Cơn đau đớn truyền từ thân thể lan tràn đến trong lòng, cô đau đến mức rơm rớm nước mắt. Vài ngày trước,… Chương 487Du Ân cười nị là tự tại nhất.“Thôi đi, tớ ở nhà chạy bản thảo của tớ mới ‘Tô Ngưng bất mãn nói: “Nói vậy mà cậu cũng không mời tớ đi ra ngoài uống ly trà chiều đắt tiền, để tớ chụp vài tấm ảnh rồi đăng lên vòng bạn bè ra vẻ chút nữa.”Du Ân tức giận nói: “Tới nhà của tớ, tớ tự mình pha một ly cà phê cho cậu, thế còn không thơm à?”‘Tô Ngưng cười lớn: “Đúng, đúng, rất thơm. Kỹ năng pha cà phê của cậu so với những nhân viên pha cà phê bên ngoài tốt hơn rất nhiều.”“Đúng rồi, lần sau mời tớ uống cà phê, tớ muốn dùng chiếc cốc mà Phó Đình Viễn đã bỏ rất nhiều tiền để chế tạo cho cậu. Để tớ xem chiếc cốc đắt tiền như vậy có thơm hơn hẳn hay không.”Du Ân không biết nên cười hay nên khóc: “Cậu cứ lắm mồm suốt ngày đi.”Nói về chiếc cốc mà Phó Đình Viễn đưa cho cô, cô chưa bao giờ sử dụng.Bây giờ cô cũng không thể tưởng tượng bằng cách nào Phó Đình Viễn lại tìm được người làm ra một chiếc giống hệt như vậy. Quả nhiên tiền có thể sai ma khiến quỷ mà!‘Tô Ngưng duỗi lưng nói: “Được rồi, được rồi, cậu mau đi viết bản thảo đi. Tớ đi tập thể dục đây. “Truyền Kỳ Dung Phi”sắp khai máy rồi, tớ phải giữ vững hình tượng của mình.”“Đi đi đi đi, đến lúc đó diễn vai Vương phi cho thật xinh đẹp” Du Ân đã xem bức ảnh tạo hình Vương phi của Tô Ngưng, đó hoàn toàn chính là nhân vật trong cảm nhận của cô.Phó Đình Viễn không có ở đây, Du Ân cảm thấy cuộc sống của mình thật yên tĩnh.Ở nhà viết lách, lúc nghỉ ngơi thì trêu chọc con mèo, pha một tách cà phê, nấu chút đồ ăn, buổi tối gọi điện thoại cho ông cụ, lại trò chuyện với Diệp Văn trên cuộc gọi video một lúc, một ngày đã trôi qua.Sáng hôm sau, khi Du Ân vẫn đang làm tổ trong chăn bông, điện thoại đột nhiên vang lên âm thanh của cuộc gọi video.Du Ân mơ màng cầm lấy nhìn thì thấy, hóa ra là Phó Đình Viễn âm hồn không tan đang gọi.Cô chỉ biết thở dài cảm khái mình đã có một ngày bình yên, ngay cả ngủ cũng rất ngon giấc, không ngờ anh lại bắt đầu rồi.Du Ân chẳng còn chút buồn ngủ nào, nhưng cô vẫn chọn ngắt cuộc gọi video.‘Thứ nhất, cô không muốn nhìn thấy Phó Đình Viễn chút nào. Thứ hai, bây giờ cô chưa thức dậy nên không thích hợp để gọi video với một người đàn ông.Sau khi cúp máy, cô nhắn tin cho anh: “Có chuyện gì không?”Phó Đình Viễn trả lời: “Tôi muốn gặp Tiểu Tiểu.”Du Ân làm tổ ở trên giường đảo mắt một vòng đầy xem thường. Anh cho rằng cô không biết anh có ý gì à?Anh muốn xem Tiểu Tiểu qua video, cố tình muốn nhìn cô.Cô chẳng thèm nhìn anh đâu, cũng chẳng muốn bị anh nhìn.Vì vậy, cô cố ý xuống lầu quay một đoạn video của Tiểu Tiểu gửi cho Phó Đình Viễn, sau đó còn gửi rất nhiều bức ảnh của Tiểu Tiểu mà cô vừa mới chụp ngày hôm qua.Không phải anh muốn nhìn Tiểu Tiểu sao? Chừng này đủ cho anh nhìn rồi nhỉ?Bên kia, Phó Đình Viễn cực kỳ tức giận vì hành vi của cô.Anh ngồi máy bay hơn mười tiếng mới đến New Zealand, vào khách sạn nghỉ ngơi một lúc, chẳng bao lâu mà đã nhớ cô đến phát điên.

Chương 487