Chương 1: Với người phụ nữ mình không yêu thì sinh con cái gì “Đình Viễn, cháu và Du Ân đã kết hôn ba năm rồi, nên có một đứa bé rồi đấy.” Từ trong phòng sách truyền đến giọng nói có chút trầm ấm thành khẩn của một ông già. Sau đó lời nói lạnh lùng thờ ơ của người đàn ông vang lên: “Với người phụ nữ mình không yêu thì sinh con cái gì?” Du Ân đang muốn gõ cửa bỗng nhiên dừng lại, khuôn mặt dịu dàng trở nên tái mét. Giọng nói của của người đàn ông lại vang lên một lần nữa, lần này có thêm sự mất kiên nhẫn: “Ông nội, cháu trịnh trọng tuyên bố với ông một lần nữa, cháu và Du Ân chắc chắn sẽ không có con, ông từ bỏ suy nghĩ này đi.” “Cái thằng nhóc thối này!” Ông già tức giận mắng, sau đó một chén trà bị ném xuống đất, kèm theo còn có tiếng bước chân ra ngoài của người đàn ông. Du Ân vội vàng trốn vào sát vách nhà vệ sinh, bởi vì quá thảng thốt, bên hông bị một đống vật nhọn xẹt qua. Cơn đau đớn truyền từ thân thể lan tràn đến trong lòng, cô đau đến mức rơm rớm nước mắt. Vài ngày trước,…
Chương 557
Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi TôiTác giả: Hạ VyTruyện Ngôn Tình Chương 1: Với người phụ nữ mình không yêu thì sinh con cái gì “Đình Viễn, cháu và Du Ân đã kết hôn ba năm rồi, nên có một đứa bé rồi đấy.” Từ trong phòng sách truyền đến giọng nói có chút trầm ấm thành khẩn của một ông già. Sau đó lời nói lạnh lùng thờ ơ của người đàn ông vang lên: “Với người phụ nữ mình không yêu thì sinh con cái gì?” Du Ân đang muốn gõ cửa bỗng nhiên dừng lại, khuôn mặt dịu dàng trở nên tái mét. Giọng nói của của người đàn ông lại vang lên một lần nữa, lần này có thêm sự mất kiên nhẫn: “Ông nội, cháu trịnh trọng tuyên bố với ông một lần nữa, cháu và Du Ân chắc chắn sẽ không có con, ông từ bỏ suy nghĩ này đi.” “Cái thằng nhóc thối này!” Ông già tức giận mắng, sau đó một chén trà bị ném xuống đất, kèm theo còn có tiếng bước chân ra ngoài của người đàn ông. Du Ân vội vàng trốn vào sát vách nhà vệ sinh, bởi vì quá thảng thốt, bên hông bị một đống vật nhọn xẹt qua. Cơn đau đớn truyền từ thân thể lan tràn đến trong lòng, cô đau đến mức rơm rớm nước mắt. Vài ngày trước,… Chương 557Lần này Du Ân không còn bị mê hoặc nữa, từ chối mà không cần suy nghĩ: “Không thể.”Đùa gì chứ, cô dẫn hai người đàn ông sáng chói lòi lọi đi chơi, vậy chẳng phải là muốn lên hot search ngay lập tức à?Hơn nữa, cả ba người cùng đi chơi với nhau thì sẽ như thế nào?Thật ra, trước đây khi Du Ân tổ chức sinh nhật cho Phó Đình Viễn, Phó Đình Viễn cũng rất cảm động, và anh cũng nghĩ đến việc hỏi cô sinh nhật khi nào để anh tặng cô một món quà.Nhưng sau đó, những suy nghĩ đó đã bị xóa sạch bởi lòng kiêu hãnh chết tiệt của anh, anh nghĩ rằng anh chủ động hỏi sinh nhật cô thì sẽ như thể anh rất quan tâm đến cô, nên anh đã mặc kệ.Khi một chủ đề như vậy được đề cập vào lúc này, Phó Đình Viễn nhận ra rằng trước đây anh đã ngu ngốc như thế nào.Nếu trước đây anh bỏ đi chút kiêu ngạo chết tiệt của mình, thì anh sẽ không rơi vào tình cảnh theo đuổi lại vợ mình như thế này.Du Ân nhìn vào ánh mắt chân thành của Phó Đình Viễn mà không biết nói gì, nên chỉ nói “ồ” rồi quay đi chỗ khác.Cô từ từ cảm nhận được sự chân thành trong những điều anh nói.Phó Đình Viễn định ôm Du Ân và tiến lại gần, thì điện thoại di động của Du Ân lại reo, Phó Đình Viễn buồn bực tự hỏi sao cô là một nhà biên kịch làm việc ở nhà mà lại bận rộn hơn CEO như anh chứ.Mỗi khi anh muốn làm gì đó, cuộc gọi này hay cuộc gọi kia đều làm gián đoạn.Du Ân đẩy Phó Đình Viễn ra và bước tới lấy điện thoại di động, nhưng thay vì cầm lên nghe ngay lập tức, cô hơi cau mày.Phó Đình Viễn bước tới và nhìn thoáng qua, anh thấy số điện thoại hiển thị trên điện thoại của cô rất quen thuộc, mặc dù Du Ân không ghi tên, nhưng anh biết đó là số điện thoại của Thẩm Dao.Du Ân cũng nhận ra, Thẩm Dao hay dùng số này để gọi cho cô.Phó Đình Viễn dứt khoát cầm lấy điện thoại di động của cô, cúp cuộc gọi: “Đừng để ý đến cô ta.”Du Ân ghét bỏ liếc nhìn anh, cho rằng anh là kẻ tọc mạch.Cô chưa định trả lời cuộc gọi, nhưng cô cũng muốn xem Thẩm Dao có thể quậy kiểu gì nữa.Phó Đình Viễn bị chán ghét: “…”Anh giúp cô cúp điện thoại của Thẩm Dao cũng sai sao?Sao anh cảm thấy bây giờ anh làm gì trước mặt cô cũng là sai hết vậy?Vừa lúc Thẩm Dao lại không buông tha mà gọi lại, Du Ân liền nghe máy.Thẩm Dao cười nói qua điện thoại: “Du Ân, đã lâu không gặp.”Tất nhiên, nụ cười này của Thẩm Dao vừa nghe là thấy rất giả tạo.Du Ân không chút do dự mà thảo mai lại: “Cô Thẩm, đã lâu không gặp.”Thẩm Dao ở đầu dây bên kia nói: “Là như vầy, bây giờ cô không phải là cô chủ nhà họ Diệp sao? Tôi có mấy người chị em tốt nhờ tôi giúp họ hẹn gặp cô và muốn làm quen với cô.”Không khó để nghe thấy Thẩm Dao nghiến răng nghiến lợi khi nói những lời này, nhất là khi nói Du Ân là cô chủ nhà họ Diệp, cô ta như thể hận không thể cắn chết cô vậy.Du Ân tiếp tục nhẹ giọng trả lời: “Thật sao?”
Chương 557
Lần này Du Ân không còn bị mê hoặc nữa, từ chối mà không cần suy nghĩ: “Không thể.”
Đùa gì chứ, cô dẫn hai người đàn ông sáng chói lòi lọi đi chơi, vậy chẳng phải là muốn lên hot search ngay lập tức à?
Hơn nữa, cả ba người cùng đi chơi với nhau thì sẽ như thế nào?
Thật ra, trước đây khi Du Ân tổ chức sinh nhật cho Phó Đình Viễn, Phó Đình Viễn cũng rất cảm động, và anh cũng nghĩ đến việc hỏi cô sinh nhật khi nào để anh tặng cô một món quà.
Nhưng sau đó, những suy nghĩ đó đã bị xóa sạch bởi lòng kiêu hãnh chết tiệt của anh, anh nghĩ rằng anh chủ động hỏi sinh nhật cô thì sẽ như thể anh rất quan tâm đến cô, nên anh đã mặc kệ.
Khi một chủ đề như vậy được đề cập vào lúc này, Phó Đình Viễn nhận ra rằng trước đây anh đã ngu ngốc như thế nào.
Nếu trước đây anh bỏ đi chút kiêu ngạo chết tiệt của mình, thì anh sẽ không rơi vào tình cảnh theo đuổi lại vợ mình như thế này.
Du Ân nhìn vào ánh mắt chân thành của Phó Đình Viễn mà không biết nói gì, nên chỉ nói “ồ” rồi quay đi chỗ khác.
Cô từ từ cảm nhận được sự chân thành trong những điều anh nói.
Phó Đình Viễn định ôm Du Ân và tiến lại gần, thì điện thoại di động của Du Ân lại reo, Phó Đình Viễn buồn bực tự hỏi sao cô là một nhà biên kịch làm việc ở nhà mà lại bận rộn hơn CEO như anh chứ.
Mỗi khi anh muốn làm gì đó, cuộc gọi này hay cuộc gọi kia đều làm gián đoạn.
Du Ân đẩy Phó Đình Viễn ra và bước tới lấy điện thoại di động, nhưng thay vì cầm lên nghe ngay lập tức, cô hơi cau mày.
Phó Đình Viễn bước tới và nhìn thoáng qua, anh thấy số điện thoại hiển thị trên điện thoại của cô rất quen thuộc, mặc dù Du Ân không ghi tên, nhưng anh biết đó là số điện thoại của Thẩm Dao.
Du Ân cũng nhận ra, Thẩm Dao hay dùng số này để gọi cho cô.
Phó Đình Viễn dứt khoát cầm lấy điện thoại di động của cô, cúp cuộc gọi: “Đừng để ý đến cô ta.”
Du Ân ghét bỏ liếc nhìn anh, cho rằng anh là kẻ tọc mạch.
Cô chưa định trả lời cuộc gọi, nhưng cô cũng muốn xem Thẩm Dao có thể quậy kiểu gì nữa.
Phó Đình Viễn bị chán ghét: “…”
Anh giúp cô cúp điện thoại của Thẩm Dao cũng sai sao?
Sao anh cảm thấy bây giờ anh làm gì trước mặt cô cũng là sai hết vậy?
Vừa lúc Thẩm Dao lại không buông tha mà gọi lại, Du Ân liền nghe máy.
Thẩm Dao cười nói qua điện thoại: “Du Ân, đã lâu không gặp.”
Tất nhiên, nụ cười này của Thẩm Dao vừa nghe là thấy rất giả tạo.
Du Ân không chút do dự mà thảo mai lại: “Cô Thẩm, đã lâu không gặp.”
Thẩm Dao ở đầu dây bên kia nói: “Là như vầy, bây giờ cô không phải là cô chủ nhà họ Diệp sao? Tôi có mấy người chị em tốt nhờ tôi giúp họ hẹn gặp cô và muốn làm quen với cô.”
Không khó để nghe thấy Thẩm Dao nghiến răng nghiến lợi khi nói những lời này, nhất là khi nói Du Ân là cô chủ nhà họ Diệp, cô ta như thể hận không thể cắn chết cô vậy.
Du Ân tiếp tục nhẹ giọng trả lời: “Thật sao?”
Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi TôiTác giả: Hạ VyTruyện Ngôn Tình Chương 1: Với người phụ nữ mình không yêu thì sinh con cái gì “Đình Viễn, cháu và Du Ân đã kết hôn ba năm rồi, nên có một đứa bé rồi đấy.” Từ trong phòng sách truyền đến giọng nói có chút trầm ấm thành khẩn của một ông già. Sau đó lời nói lạnh lùng thờ ơ của người đàn ông vang lên: “Với người phụ nữ mình không yêu thì sinh con cái gì?” Du Ân đang muốn gõ cửa bỗng nhiên dừng lại, khuôn mặt dịu dàng trở nên tái mét. Giọng nói của của người đàn ông lại vang lên một lần nữa, lần này có thêm sự mất kiên nhẫn: “Ông nội, cháu trịnh trọng tuyên bố với ông một lần nữa, cháu và Du Ân chắc chắn sẽ không có con, ông từ bỏ suy nghĩ này đi.” “Cái thằng nhóc thối này!” Ông già tức giận mắng, sau đó một chén trà bị ném xuống đất, kèm theo còn có tiếng bước chân ra ngoài của người đàn ông. Du Ân vội vàng trốn vào sát vách nhà vệ sinh, bởi vì quá thảng thốt, bên hông bị một đống vật nhọn xẹt qua. Cơn đau đớn truyền từ thân thể lan tràn đến trong lòng, cô đau đến mức rơm rớm nước mắt. Vài ngày trước,… Chương 557Lần này Du Ân không còn bị mê hoặc nữa, từ chối mà không cần suy nghĩ: “Không thể.”Đùa gì chứ, cô dẫn hai người đàn ông sáng chói lòi lọi đi chơi, vậy chẳng phải là muốn lên hot search ngay lập tức à?Hơn nữa, cả ba người cùng đi chơi với nhau thì sẽ như thế nào?Thật ra, trước đây khi Du Ân tổ chức sinh nhật cho Phó Đình Viễn, Phó Đình Viễn cũng rất cảm động, và anh cũng nghĩ đến việc hỏi cô sinh nhật khi nào để anh tặng cô một món quà.Nhưng sau đó, những suy nghĩ đó đã bị xóa sạch bởi lòng kiêu hãnh chết tiệt của anh, anh nghĩ rằng anh chủ động hỏi sinh nhật cô thì sẽ như thể anh rất quan tâm đến cô, nên anh đã mặc kệ.Khi một chủ đề như vậy được đề cập vào lúc này, Phó Đình Viễn nhận ra rằng trước đây anh đã ngu ngốc như thế nào.Nếu trước đây anh bỏ đi chút kiêu ngạo chết tiệt của mình, thì anh sẽ không rơi vào tình cảnh theo đuổi lại vợ mình như thế này.Du Ân nhìn vào ánh mắt chân thành của Phó Đình Viễn mà không biết nói gì, nên chỉ nói “ồ” rồi quay đi chỗ khác.Cô từ từ cảm nhận được sự chân thành trong những điều anh nói.Phó Đình Viễn định ôm Du Ân và tiến lại gần, thì điện thoại di động của Du Ân lại reo, Phó Đình Viễn buồn bực tự hỏi sao cô là một nhà biên kịch làm việc ở nhà mà lại bận rộn hơn CEO như anh chứ.Mỗi khi anh muốn làm gì đó, cuộc gọi này hay cuộc gọi kia đều làm gián đoạn.Du Ân đẩy Phó Đình Viễn ra và bước tới lấy điện thoại di động, nhưng thay vì cầm lên nghe ngay lập tức, cô hơi cau mày.Phó Đình Viễn bước tới và nhìn thoáng qua, anh thấy số điện thoại hiển thị trên điện thoại của cô rất quen thuộc, mặc dù Du Ân không ghi tên, nhưng anh biết đó là số điện thoại của Thẩm Dao.Du Ân cũng nhận ra, Thẩm Dao hay dùng số này để gọi cho cô.Phó Đình Viễn dứt khoát cầm lấy điện thoại di động của cô, cúp cuộc gọi: “Đừng để ý đến cô ta.”Du Ân ghét bỏ liếc nhìn anh, cho rằng anh là kẻ tọc mạch.Cô chưa định trả lời cuộc gọi, nhưng cô cũng muốn xem Thẩm Dao có thể quậy kiểu gì nữa.Phó Đình Viễn bị chán ghét: “…”Anh giúp cô cúp điện thoại của Thẩm Dao cũng sai sao?Sao anh cảm thấy bây giờ anh làm gì trước mặt cô cũng là sai hết vậy?Vừa lúc Thẩm Dao lại không buông tha mà gọi lại, Du Ân liền nghe máy.Thẩm Dao cười nói qua điện thoại: “Du Ân, đã lâu không gặp.”Tất nhiên, nụ cười này của Thẩm Dao vừa nghe là thấy rất giả tạo.Du Ân không chút do dự mà thảo mai lại: “Cô Thẩm, đã lâu không gặp.”Thẩm Dao ở đầu dây bên kia nói: “Là như vầy, bây giờ cô không phải là cô chủ nhà họ Diệp sao? Tôi có mấy người chị em tốt nhờ tôi giúp họ hẹn gặp cô và muốn làm quen với cô.”Không khó để nghe thấy Thẩm Dao nghiến răng nghiến lợi khi nói những lời này, nhất là khi nói Du Ân là cô chủ nhà họ Diệp, cô ta như thể hận không thể cắn chết cô vậy.Du Ân tiếp tục nhẹ giọng trả lời: “Thật sao?”