Tác giả:

"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel.

Chương 1188

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhưng vẫn không chịu nhớ kỹ, anh thật sự cảm thấy khó hiểu vì sao ả vẫn còn sống đến tận bây giờ mà không bị đánh chết.  “Tiểu Tuyết, Uyển Nhi, chúng ta đi ăn cơm…”  Diệp Phàm nói, anh không có hứng thú với đám bại tướng này, nói chuyện với bọn chúng một câu cũng là đang lãng phí thời gian của anh.  “Diệp Phàm, anh không được đi, anh đã đánh hai sư huynh của tôi thì phải giải thích rõ ràng”.  Lâm Vân phẫn nộ, ả cũng biết mình lắm mồm, nhất định sẽ bị đánh nhưng vẫn không nhịn được.  Diệp Phàm sầm mặt, Linh Hồ Uyển Nhi bật cười, nụ cười vô cùng lạnh lẽo.  Cô ta cười nhìn Lâm Vân: “Nói thật, phụ nữ ngu si tôi gặp nhiều rồi, nhưng ngu như cô thì là lần đầu tiên thấy”.  Bốp!  Vừa dứt lời, Linh Hồ Uyển Nhi đã vung tay cho ả một phát tát.  Khóe miệng Lâm Vân rách ra, máu chảy xuống.  Bốp, bốp, bốp…  Ả còn chưa kịp hoàn hồn thì Linh Hồ Uyển Nhi đã vả thêm mấy phát khiến ả kêu lên liên tục, không thể tránh được.  Đỗ Trạch, Chung Dật Phi đứng bên cạnh không dám nói gì, người phụ nữ này quá đáng sợ, bọn chúng không muốn bị đánh.  “A”.  Lâm Vân đột nhiên hét lên, đầu lệch sang một bên mà ngất đi, ngã vật ra đất, thậm chí không ai thèm đỡ ả.  Lần này không ai dám cản đường nữa. Linh Hồ Uyển Nhi đi trước, Hàn Tuyết đẩy xe lăn mà Diệp Phàm đang ngồi đi về phía phòng VIP.  Phía xa có một đám người vây quanh hóng chuyện.  Chung Dật Phi, Đỗ Trạch nghiến răng, cho đến khi Diệp Phàm rời đi mới dám động đậy.  “Thật nhục nhã…”, Đỗ Trạch gằn giọng.  “Không được, tôi không nhịn được nữa, tôi muốn ông tôi giết hắn!”, Chung Dật Phi nghiến răng, mắt đỏ cả lên.  Ông gã ta thành thạo cả võ cả y, là tộc trưởng nhà họ Chung, được gọi là Chung Thánh Thủ.  Ở võ đường cũng là một trưởng lão có uy tín, thực lực vô cùng mạnh.  Gã ta không chịu được cảm giác bị sỉ nhục, gã ta muốn báo thù.  “Anh Lâm, vừa rồi anh sao vậy?”, Đỗ Trạch sầm mặt, vừa rồi đều là người của Lăng Tiêu Sơn bọn chúng ra tay với Diệp Phàm.  Lâm Phàm một câu cũng không nói. Đường Kỳ Tài cùng mấy chục đệ tử võ đường đều chết trong tay Diệp Phàm.  Thậm chí ngay cả cái chết của sư phụ Đường Kỳ Tài – trưởng lão của võ đường cũng được cho là có liên quan đến anh.  

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhưng vẫn không chịu nhớ kỹ, anh thật sự cảm thấy khó hiểu vì sao ả vẫn còn sống đến tận bây giờ mà không bị đánh chết.  “Tiểu Tuyết, Uyển Nhi, chúng ta đi ăn cơm…”  Diệp Phàm nói, anh không có hứng thú với đám bại tướng này, nói chuyện với bọn chúng một câu cũng là đang lãng phí thời gian của anh.  “Diệp Phàm, anh không được đi, anh đã đánh hai sư huynh của tôi thì phải giải thích rõ ràng”.  Lâm Vân phẫn nộ, ả cũng biết mình lắm mồm, nhất định sẽ bị đánh nhưng vẫn không nhịn được.  Diệp Phàm sầm mặt, Linh Hồ Uyển Nhi bật cười, nụ cười vô cùng lạnh lẽo.  Cô ta cười nhìn Lâm Vân: “Nói thật, phụ nữ ngu si tôi gặp nhiều rồi, nhưng ngu như cô thì là lần đầu tiên thấy”.  Bốp!  Vừa dứt lời, Linh Hồ Uyển Nhi đã vung tay cho ả một phát tát.  Khóe miệng Lâm Vân rách ra, máu chảy xuống.  Bốp, bốp, bốp…  Ả còn chưa kịp hoàn hồn thì Linh Hồ Uyển Nhi đã vả thêm mấy phát khiến ả kêu lên liên tục, không thể tránh được.  Đỗ Trạch, Chung Dật Phi đứng bên cạnh không dám nói gì, người phụ nữ này quá đáng sợ, bọn chúng không muốn bị đánh.  “A”.  Lâm Vân đột nhiên hét lên, đầu lệch sang một bên mà ngất đi, ngã vật ra đất, thậm chí không ai thèm đỡ ả.  Lần này không ai dám cản đường nữa. Linh Hồ Uyển Nhi đi trước, Hàn Tuyết đẩy xe lăn mà Diệp Phàm đang ngồi đi về phía phòng VIP.  Phía xa có một đám người vây quanh hóng chuyện.  Chung Dật Phi, Đỗ Trạch nghiến răng, cho đến khi Diệp Phàm rời đi mới dám động đậy.  “Thật nhục nhã…”, Đỗ Trạch gằn giọng.  “Không được, tôi không nhịn được nữa, tôi muốn ông tôi giết hắn!”, Chung Dật Phi nghiến răng, mắt đỏ cả lên.  Ông gã ta thành thạo cả võ cả y, là tộc trưởng nhà họ Chung, được gọi là Chung Thánh Thủ.  Ở võ đường cũng là một trưởng lão có uy tín, thực lực vô cùng mạnh.  Gã ta không chịu được cảm giác bị sỉ nhục, gã ta muốn báo thù.  “Anh Lâm, vừa rồi anh sao vậy?”, Đỗ Trạch sầm mặt, vừa rồi đều là người của Lăng Tiêu Sơn bọn chúng ra tay với Diệp Phàm.  Lâm Phàm một câu cũng không nói. Đường Kỳ Tài cùng mấy chục đệ tử võ đường đều chết trong tay Diệp Phàm.  Thậm chí ngay cả cái chết của sư phụ Đường Kỳ Tài – trưởng lão của võ đường cũng được cho là có liên quan đến anh.  

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhưng vẫn không chịu nhớ kỹ, anh thật sự cảm thấy khó hiểu vì sao ả vẫn còn sống đến tận bây giờ mà không bị đánh chết.  “Tiểu Tuyết, Uyển Nhi, chúng ta đi ăn cơm…”  Diệp Phàm nói, anh không có hứng thú với đám bại tướng này, nói chuyện với bọn chúng một câu cũng là đang lãng phí thời gian của anh.  “Diệp Phàm, anh không được đi, anh đã đánh hai sư huynh của tôi thì phải giải thích rõ ràng”.  Lâm Vân phẫn nộ, ả cũng biết mình lắm mồm, nhất định sẽ bị đánh nhưng vẫn không nhịn được.  Diệp Phàm sầm mặt, Linh Hồ Uyển Nhi bật cười, nụ cười vô cùng lạnh lẽo.  Cô ta cười nhìn Lâm Vân: “Nói thật, phụ nữ ngu si tôi gặp nhiều rồi, nhưng ngu như cô thì là lần đầu tiên thấy”.  Bốp!  Vừa dứt lời, Linh Hồ Uyển Nhi đã vung tay cho ả một phát tát.  Khóe miệng Lâm Vân rách ra, máu chảy xuống.  Bốp, bốp, bốp…  Ả còn chưa kịp hoàn hồn thì Linh Hồ Uyển Nhi đã vả thêm mấy phát khiến ả kêu lên liên tục, không thể tránh được.  Đỗ Trạch, Chung Dật Phi đứng bên cạnh không dám nói gì, người phụ nữ này quá đáng sợ, bọn chúng không muốn bị đánh.  “A”.  Lâm Vân đột nhiên hét lên, đầu lệch sang một bên mà ngất đi, ngã vật ra đất, thậm chí không ai thèm đỡ ả.  Lần này không ai dám cản đường nữa. Linh Hồ Uyển Nhi đi trước, Hàn Tuyết đẩy xe lăn mà Diệp Phàm đang ngồi đi về phía phòng VIP.  Phía xa có một đám người vây quanh hóng chuyện.  Chung Dật Phi, Đỗ Trạch nghiến răng, cho đến khi Diệp Phàm rời đi mới dám động đậy.  “Thật nhục nhã…”, Đỗ Trạch gằn giọng.  “Không được, tôi không nhịn được nữa, tôi muốn ông tôi giết hắn!”, Chung Dật Phi nghiến răng, mắt đỏ cả lên.  Ông gã ta thành thạo cả võ cả y, là tộc trưởng nhà họ Chung, được gọi là Chung Thánh Thủ.  Ở võ đường cũng là một trưởng lão có uy tín, thực lực vô cùng mạnh.  Gã ta không chịu được cảm giác bị sỉ nhục, gã ta muốn báo thù.  “Anh Lâm, vừa rồi anh sao vậy?”, Đỗ Trạch sầm mặt, vừa rồi đều là người của Lăng Tiêu Sơn bọn chúng ra tay với Diệp Phàm.  Lâm Phàm một câu cũng không nói. Đường Kỳ Tài cùng mấy chục đệ tử võ đường đều chết trong tay Diệp Phàm.  Thậm chí ngay cả cái chết của sư phụ Đường Kỳ Tài – trưởng lão của võ đường cũng được cho là có liên quan đến anh.  

Chương 1188