Không phải nói cùng vị quân tẩu cùng Lâm Kiến Quốc trở về ném hai “quả bom” sao, một cái là di ngôn của Trần Ái Trạch, một cái khác thì lại có liên quan đến thân thế của Dương Dương.Thân thế của Dương Dương hình như có vấn đề, hình như thằng bé không phải con của Lâm Kiến Quốc, hơn nữa Trần Ái Trạch cũng là vì Dương Dương nên mới chết.Nguyên chủ nghe xong việc này thì chịu đả kích không nhỏ, nghẹn ở trong lòng lâu rồi, lại khó có được vị bạn tốt Từ Lệ Anh này, liền đem chuyện này nói cho Từ Lệ Anh, để Từ Lệ Anh giúp chính mình phân tích xem Dương Dương rốt cuộc là con ai, chị Ái Trạch của cô thế nào mà chếtCó thể nói, bi kịch của nguyên chủ và Trần gia là từ lúc này mà ấp ủ manh nha.Cũng may Trần ** *n không phải nguyên chủ, sẽ không vì chuyện Dương Dương là con ai hay nguyên nhân cái chết của Trần Ái Trạch là gì mà rối rắm giống như nguyên chủ.“Lệ Anh, về sau cậu đừng lại nói những lời này nữa. Dương Dương hiện tại còn nhỏ, nghe không hiểu. Nhưng đến khi nó lớn lên hiểu chuyện, không…
Chương 39: 39: Chương 351
Nữ Phụ Ở Thập Niên 70Tác giả: Lâm Lăng ThấtTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngKhông phải nói cùng vị quân tẩu cùng Lâm Kiến Quốc trở về ném hai “quả bom” sao, một cái là di ngôn của Trần Ái Trạch, một cái khác thì lại có liên quan đến thân thế của Dương Dương.Thân thế của Dương Dương hình như có vấn đề, hình như thằng bé không phải con của Lâm Kiến Quốc, hơn nữa Trần Ái Trạch cũng là vì Dương Dương nên mới chết.Nguyên chủ nghe xong việc này thì chịu đả kích không nhỏ, nghẹn ở trong lòng lâu rồi, lại khó có được vị bạn tốt Từ Lệ Anh này, liền đem chuyện này nói cho Từ Lệ Anh, để Từ Lệ Anh giúp chính mình phân tích xem Dương Dương rốt cuộc là con ai, chị Ái Trạch của cô thế nào mà chếtCó thể nói, bi kịch của nguyên chủ và Trần gia là từ lúc này mà ấp ủ manh nha.Cũng may Trần ** *n không phải nguyên chủ, sẽ không vì chuyện Dương Dương là con ai hay nguyên nhân cái chết của Trần Ái Trạch là gì mà rối rắm giống như nguyên chủ.“Lệ Anh, về sau cậu đừng lại nói những lời này nữa. Dương Dương hiện tại còn nhỏ, nghe không hiểu. Nhưng đến khi nó lớn lên hiểu chuyện, không… Lúc con gái tung tăng nhảy nhót làm loạn thì chọc người hãi hùng khiếp vía, nhưng khi nó sinh bệnh ương ương dở dở nằm trên giường, lại không khỏi làm người đau lòng.Biết làm sao được? Con gái là từ bụng bà ra, mẹ Trần chỉ có thể tận tâm mà hầu hạ, chăm sóc.Một khắc Trần ** *n hạ sốt kia, mẹ Trần ôm lấy con gái mà khóc.Con gái bà như vậy, lần sau nó gây chuyện, bà còn có thể quản, còn dám đánh nó sao? Bà sợ mình không xuống tay được, lại sợ con gái bị đánh, sinh bệnh nặng như bây giờ.Nhưng kỳ quái là, sau lần phát sốt đó, không cần ba Trần mẹ Trần lại dặn dò nhắc nhở, Trần ** *n cũng không dám bén mảng đến gần những “đầu trâu mặt ngựa” đó nữa.Thái độ của con gái bà cũng giống như mọi người, đều trốn tránh xa lánh họ.Đến tận đây, mẹ Trần mới xem như có thể thở ra một hơi khe khẽ.Lúc này Trần mẹ còn chưa có ý định để Trần ** *n tìm một đối tượng kết hôn là quân nhân đâu.Bà vẫn không quên trong số những người bị nhốt ở chuồng bò - cả ngày bị hồng tiểu binh đánh đập thương tích đầy mình - chẳng những có quân nhân, mà còn là quân nhân từng mang danh anh hùng kháng chiến cơ đấy.Chỉ là ba năm sau phát sinh một chuyện, làm mẹ Trần sinh ra ý niệm này.Trần ** *n học tốt, cũng rất thích học.Mẹ Trần đời này tuy rằng chỉ mang thai một lần, lại một thai sinh được hai đứa nhỏ là Trần Bảo Quốc và Trần ** *n, nhưng bà vẫn luôn cảm thấy, bà chỉ sinh được hai đứa con thì đã làm sao, người khác sinh nhiều như vậy, còn không tốt bằng hai đứa nhỏ nhà bà đâu nhé.Từ bé, Trần Bảo Quốc đã được khen là lanh lẹ, Trần ** *n thì ai cũng bảo là xinh xắn đáng yêu.Con gái bà lớn lên càng ưu tú, cái gì cũng làm tốt.Nhà người khác dù có năm, mười đứa con gái, đều thấp thấp không bằng một đứa con gái nhà bà.Không thấy con gái bà dù không đi học, tùy tùy tiện tiện đọc qua cuốn sách, liền đem lời của chủ tịch Mao nhớ đến thuộc làu, chữ gì cũng đọc hiểu, lại còn viết ra được nữa chứ.Cụ thể mà nói thì chuyện đó phát sinh năm Trần ** *n mười bốn tuổi.Lãm đạo phía trên về thăm, nói là muốn tìm hiểu các phương diện cuộc sống của nhóm thanh niên tri thức.Muốn kiểm tra xem các thanh niên tri thức ở đây có mang tư tưởng cách mạng đúng đắn không, hay lại nhiểm tư tưởng lệch lạc của giai cấp tư sản.Bọn họ càng không cho phép các thành phần tẩu tư phái hay đặc vụ của địch trà trộn giữa quần chúng nhân dân lao động.Tóm lại mà nói là rất nghiêm trọng.Không bao lâu, một nữ thanh niên tri thức xinh đẹp bị lãnh đạo mang đi hỏi chuyện, trở về liền nhảy sông tự sát.Tiếp theo, lại có thêm một nữ thanh niên trí thức thắt cổ tự tử, may mắn là lúc chỉ còn một hơi cuối cùng, bị người phát hiện được, cấp cứu kịp thời.Nữ thanh niên trí thức khi được cứu sống thì vẫn một hai đòi chết, thiếu chút nữa cùng với người cứu mạng cô đồng quy vu tận.Một đống người khuyên can nửa ngày, khuyên thế nào không rõ, nữ thanh niên trí thức kia ở thời điểm cảm xúc kích động đã vô tình gào lên rằng bản thân cô đã mang thai hai tháng rồi..
Lúc con gái tung tăng nhảy nhót làm loạn thì chọc người hãi hùng khiếp vía, nhưng khi nó sinh bệnh ương ương dở dở nằm trên giường, lại không khỏi làm người đau lòng.Biết làm sao được? Con gái là từ bụng bà ra, mẹ Trần chỉ có thể tận tâm mà hầu hạ, chăm sóc.
Một khắc Trần ** *n hạ sốt kia, mẹ Trần ôm lấy con gái mà khóc.
Con gái bà như vậy, lần sau nó gây chuyện, bà còn có thể quản, còn dám đánh nó sao? Bà sợ mình không xuống tay được, lại sợ con gái bị đánh, sinh bệnh nặng như bây giờ.Nhưng kỳ quái là, sau lần phát sốt đó, không cần ba Trần mẹ Trần lại dặn dò nhắc nhở, Trần ** *n cũng không dám bén mảng đến gần những “đầu trâu mặt ngựa” đó nữa.
Thái độ của con gái bà cũng giống như mọi người, đều trốn tránh xa lánh họ.Đến tận đây, mẹ Trần mới xem như có thể thở ra một hơi khe khẽ.Lúc này Trần mẹ còn chưa có ý định để Trần ** *n tìm một đối tượng kết hôn là quân nhân đâu.
Bà vẫn không quên trong số những người bị nhốt ở chuồng bò - cả ngày bị hồng tiểu binh đánh đập thương tích đầy mình - chẳng những có quân nhân, mà còn là quân nhân từng mang danh anh hùng kháng chiến cơ đấy.Chỉ là ba năm sau phát sinh một chuyện, làm mẹ Trần sinh ra ý niệm này.Trần ** *n học tốt, cũng rất thích học.Mẹ Trần đời này tuy rằng chỉ mang thai một lần, lại một thai sinh được hai đứa nhỏ là Trần Bảo Quốc và Trần ** *n, nhưng bà vẫn luôn cảm thấy, bà chỉ sinh được hai đứa con thì đã làm sao, người khác sinh nhiều như vậy, còn không tốt bằng hai đứa nhỏ nhà bà đâu nhé.
Từ bé, Trần Bảo Quốc đã được khen là lanh lẹ, Trần ** *n thì ai cũng bảo là xinh xắn đáng yêu.Con gái bà lớn lên càng ưu tú, cái gì cũng làm tốt.
Nhà người khác dù có năm, mười đứa con gái, đều thấp thấp không bằng một đứa con gái nhà bà.
Không thấy con gái bà dù không đi học, tùy tùy tiện tiện đọc qua cuốn sách, liền đem lời của chủ tịch Mao nhớ đến thuộc làu, chữ gì cũng đọc hiểu, lại còn viết ra được nữa chứ.Cụ thể mà nói thì chuyện đó phát sinh năm Trần ** *n mười bốn tuổi.Lãm đạo phía trên về thăm, nói là muốn tìm hiểu các phương diện cuộc sống của nhóm thanh niên tri thức.
Muốn kiểm tra xem các thanh niên tri thức ở đây có mang tư tưởng cách mạng đúng đắn không, hay lại nhiểm tư tưởng lệch lạc của giai cấp tư sản.
Bọn họ càng không cho phép các thành phần tẩu tư phái hay đặc vụ của địch trà trộn giữa quần chúng nhân dân lao động.
Tóm lại mà nói là rất nghiêm trọng.Không bao lâu, một nữ thanh niên tri thức xinh đẹp bị lãnh đạo mang đi hỏi chuyện, trở về liền nhảy sông tự sát.
Tiếp theo, lại có thêm một nữ thanh niên trí thức thắt cổ tự tử, may mắn là lúc chỉ còn một hơi cuối cùng, bị người phát hiện được, cấp cứu kịp thời.Nữ thanh niên trí thức khi được cứu sống thì vẫn một hai đòi chết, thiếu chút nữa cùng với người cứu mạng cô đồng quy vu tận.
Một đống người khuyên can nửa ngày, khuyên thế nào không rõ, nữ thanh niên trí thức kia ở thời điểm cảm xúc kích động đã vô tình gào lên rằng bản thân cô đã mang thai hai tháng rồi..
Nữ Phụ Ở Thập Niên 70Tác giả: Lâm Lăng ThấtTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngKhông phải nói cùng vị quân tẩu cùng Lâm Kiến Quốc trở về ném hai “quả bom” sao, một cái là di ngôn của Trần Ái Trạch, một cái khác thì lại có liên quan đến thân thế của Dương Dương.Thân thế của Dương Dương hình như có vấn đề, hình như thằng bé không phải con của Lâm Kiến Quốc, hơn nữa Trần Ái Trạch cũng là vì Dương Dương nên mới chết.Nguyên chủ nghe xong việc này thì chịu đả kích không nhỏ, nghẹn ở trong lòng lâu rồi, lại khó có được vị bạn tốt Từ Lệ Anh này, liền đem chuyện này nói cho Từ Lệ Anh, để Từ Lệ Anh giúp chính mình phân tích xem Dương Dương rốt cuộc là con ai, chị Ái Trạch của cô thế nào mà chếtCó thể nói, bi kịch của nguyên chủ và Trần gia là từ lúc này mà ấp ủ manh nha.Cũng may Trần ** *n không phải nguyên chủ, sẽ không vì chuyện Dương Dương là con ai hay nguyên nhân cái chết của Trần Ái Trạch là gì mà rối rắm giống như nguyên chủ.“Lệ Anh, về sau cậu đừng lại nói những lời này nữa. Dương Dương hiện tại còn nhỏ, nghe không hiểu. Nhưng đến khi nó lớn lên hiểu chuyện, không… Lúc con gái tung tăng nhảy nhót làm loạn thì chọc người hãi hùng khiếp vía, nhưng khi nó sinh bệnh ương ương dở dở nằm trên giường, lại không khỏi làm người đau lòng.Biết làm sao được? Con gái là từ bụng bà ra, mẹ Trần chỉ có thể tận tâm mà hầu hạ, chăm sóc.Một khắc Trần ** *n hạ sốt kia, mẹ Trần ôm lấy con gái mà khóc.Con gái bà như vậy, lần sau nó gây chuyện, bà còn có thể quản, còn dám đánh nó sao? Bà sợ mình không xuống tay được, lại sợ con gái bị đánh, sinh bệnh nặng như bây giờ.Nhưng kỳ quái là, sau lần phát sốt đó, không cần ba Trần mẹ Trần lại dặn dò nhắc nhở, Trần ** *n cũng không dám bén mảng đến gần những “đầu trâu mặt ngựa” đó nữa.Thái độ của con gái bà cũng giống như mọi người, đều trốn tránh xa lánh họ.Đến tận đây, mẹ Trần mới xem như có thể thở ra một hơi khe khẽ.Lúc này Trần mẹ còn chưa có ý định để Trần ** *n tìm một đối tượng kết hôn là quân nhân đâu.Bà vẫn không quên trong số những người bị nhốt ở chuồng bò - cả ngày bị hồng tiểu binh đánh đập thương tích đầy mình - chẳng những có quân nhân, mà còn là quân nhân từng mang danh anh hùng kháng chiến cơ đấy.Chỉ là ba năm sau phát sinh một chuyện, làm mẹ Trần sinh ra ý niệm này.Trần ** *n học tốt, cũng rất thích học.Mẹ Trần đời này tuy rằng chỉ mang thai một lần, lại một thai sinh được hai đứa nhỏ là Trần Bảo Quốc và Trần ** *n, nhưng bà vẫn luôn cảm thấy, bà chỉ sinh được hai đứa con thì đã làm sao, người khác sinh nhiều như vậy, còn không tốt bằng hai đứa nhỏ nhà bà đâu nhé.Từ bé, Trần Bảo Quốc đã được khen là lanh lẹ, Trần ** *n thì ai cũng bảo là xinh xắn đáng yêu.Con gái bà lớn lên càng ưu tú, cái gì cũng làm tốt.Nhà người khác dù có năm, mười đứa con gái, đều thấp thấp không bằng một đứa con gái nhà bà.Không thấy con gái bà dù không đi học, tùy tùy tiện tiện đọc qua cuốn sách, liền đem lời của chủ tịch Mao nhớ đến thuộc làu, chữ gì cũng đọc hiểu, lại còn viết ra được nữa chứ.Cụ thể mà nói thì chuyện đó phát sinh năm Trần ** *n mười bốn tuổi.Lãm đạo phía trên về thăm, nói là muốn tìm hiểu các phương diện cuộc sống của nhóm thanh niên tri thức.Muốn kiểm tra xem các thanh niên tri thức ở đây có mang tư tưởng cách mạng đúng đắn không, hay lại nhiểm tư tưởng lệch lạc của giai cấp tư sản.Bọn họ càng không cho phép các thành phần tẩu tư phái hay đặc vụ của địch trà trộn giữa quần chúng nhân dân lao động.Tóm lại mà nói là rất nghiêm trọng.Không bao lâu, một nữ thanh niên tri thức xinh đẹp bị lãnh đạo mang đi hỏi chuyện, trở về liền nhảy sông tự sát.Tiếp theo, lại có thêm một nữ thanh niên trí thức thắt cổ tự tử, may mắn là lúc chỉ còn một hơi cuối cùng, bị người phát hiện được, cấp cứu kịp thời.Nữ thanh niên trí thức khi được cứu sống thì vẫn một hai đòi chết, thiếu chút nữa cùng với người cứu mạng cô đồng quy vu tận.Một đống người khuyên can nửa ngày, khuyên thế nào không rõ, nữ thanh niên trí thức kia ở thời điểm cảm xúc kích động đã vô tình gào lên rằng bản thân cô đã mang thai hai tháng rồi..