"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel.
Chương 1240
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Giết tao thì được, giết người bên cạnh tao, tụi mày đều đáng chết!" "Mày cũng đáng chết, Lăng Tiêu Sơn của tao không phải ai cũng có thể tùy ý bắt nạt!” Đỗ Trạch hai mắt đỏ bừng, tự tay chặt đầu sư huynh của mình, Diệp Phàm nổi điên rồi, làm sao hắn không nổi điên chứ. Trong tích tắc bọn họ lại lao vào tàn sát nhau, đao quang kiếm ảnh, vũ khí lạnh chiến đầu vô cùng hung hiểm. Phù phù! Diệp Phàm lại bị thương, hai tia máu văng ra. Nếu trên người không bị thương, Đỗ Trạch và Lâm Phàm trong mắt anh chẳng là gì cả. Võ đường, hình ảnh ở đây là do Lâm Vân gửi tới, Lương Hồng không giúp đỡ, ả chỉ có thể để cường giả của Võ đường tới. Trần Hùng đợi ở trong Võ đường không ra ngoài, nhìn thấy bức ảnh do Lâm Vân gửi tới, liền vội vã đi gặp các trưởng lão của Võ đường để báo sự việc cho bọn họ. “Đồ khốn kiếp, Diệp Phàm này thực sự là muốn tìm chết, lập tức triệu tập người tới cùng ta đi giết hắn!”. Trưởng lão này tên là Từ Chính, được Lăng Tiêu Sơn phái đến làm trưởng lão của Võ Đường. Trong lớp lãnh đạo của Võ đường, Lăng Tiêu Sơn một nửa, người của Võ đường địa phương một nửa. Ba chiếc xe khởi hành từ Võ đường hướng về phía bệnh viện Nhân dân số một. "Diệp Phàm, tao đã gọi viện binh của Võ đường tới, mày cứ chờ chết đi." Trên hành lang, Lâm Vân nhìn thấy tin nhắn của Trần Hùng trả lời mình, đột nhiên tự tin tăng lên trở lại. Trưởng lão Từ Chính đích thân dẫn người tới đây, Diệp Phàm dù có nổi điên thêm nữa cũng khó lòng thoát được! Lâm Vân hét lên giống như một bà điên, Diệp Phàm chỉ là dùng ánh mắt cực kỳ lạnh lùng liếc nhìn ả một cái, liền không hề chú ý, chỉ tập trung về phía bọn Lâm Phàm đang chiến đấu trước mắt. Nhưng cái liếc mắt này đã khiến Lâm Vân run rẩy, sự sợ hãi lại hiện lên trong lòng ả lần nữa. “Ngu xuẩn!”, Lương Hồng ở bên nhẹ nói. Người ta giết cô, lúc này không tìm đường chạy trốn mà còn mở miệng đi uy hiếp. Gã ta chắc chắn rằng cho dù Diệp Phàm chết đi, thì ít nhất cũng muốn lấy mạng Lâm Vân rồi mới đi. Hàn Tuyết đứng ở cuối cùng, vô cùng đau lòng và lo lắng, cả người Diệp Phàm toàn là máu, nhưng cô lại không có cách nào cả. Linh Hồ Uyển Nhi lại càng trở nên dũng cảm hơn, không bị động như lúc nãy, người đàn ông mặc áo đen chiến đấu với cô ta đang có sắc mặt vô cùng âm trầm. "Cô đang coi tôi là đá mài đao..." Người mặc đồ đen giận dữ hét lên, hắn ta có thể cảm nhận được thực lực của Linh Hồ Uyển Nhi đã có sự cải thiện rõ rệt. "Chúc mừng, đoán đúng rồi..." Linh Hồ Uyển Nhi luôn luôn củng cố thực lực bản thân, làm quen với sức mạnh của tiểu tông sư, mà cách tốt nhất chính là chiến đấu hoặc là nói là chiến đấu sinh tử. Cuộc nói chuyện giữa hai người bị Lương Hồng và người phụ nữ cầm roi chín đoạn nghe thấy. “Sư huynh, chúng ta có cần ra tay không?”. Người phụ nữ cầm roi chín đoạn nói.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Giết tao thì được, giết người bên cạnh tao, tụi mày đều đáng chết!"
"Mày cũng đáng chết, Lăng Tiêu Sơn của tao không phải ai cũng có thể tùy ý bắt nạt!”
Đỗ Trạch hai mắt đỏ bừng, tự tay chặt đầu sư huynh của mình, Diệp Phàm nổi điên rồi, làm sao hắn không nổi điên chứ.
Trong tích tắc bọn họ lại lao vào tàn sát nhau, đao quang kiếm ảnh, vũ khí lạnh chiến đầu vô cùng hung hiểm.
Phù phù!
Diệp Phàm lại bị thương, hai tia máu văng ra.
Nếu trên người không bị thương, Đỗ Trạch và Lâm Phàm trong mắt anh chẳng là gì cả.
Võ đường, hình ảnh ở đây là do Lâm Vân gửi tới, Lương Hồng không giúp đỡ, ả chỉ có thể để cường giả của Võ đường tới.
Trần Hùng đợi ở trong Võ đường không ra ngoài, nhìn thấy bức ảnh do Lâm Vân gửi tới, liền vội vã đi gặp các trưởng lão của Võ đường để báo sự việc cho bọn họ.
“Đồ khốn kiếp, Diệp Phàm này thực sự là muốn tìm chết, lập tức triệu tập người tới cùng ta đi giết hắn!”. Trưởng lão này tên là Từ Chính, được Lăng Tiêu Sơn phái đến làm trưởng lão của Võ Đường.
Trong lớp lãnh đạo của Võ đường, Lăng Tiêu Sơn một nửa, người của Võ đường địa phương một nửa.
Ba chiếc xe khởi hành từ Võ đường hướng về phía bệnh viện Nhân dân số một.
"Diệp Phàm, tao đã gọi viện binh của Võ đường tới, mày cứ chờ chết đi."
Trên hành lang, Lâm Vân nhìn thấy tin nhắn của Trần Hùng trả lời mình, đột nhiên tự tin tăng lên trở lại.
Trưởng lão Từ Chính đích thân dẫn người tới đây, Diệp Phàm dù có nổi điên thêm nữa cũng khó lòng thoát được!
Lâm Vân hét lên giống như một bà điên, Diệp Phàm chỉ là dùng ánh mắt cực kỳ lạnh lùng liếc nhìn ả một cái, liền không hề chú ý, chỉ tập trung về phía bọn Lâm Phàm đang chiến đấu trước mắt.
Nhưng cái liếc mắt này đã khiến Lâm Vân run rẩy, sự sợ hãi lại hiện lên trong lòng ả lần nữa.
“Ngu xuẩn!”, Lương Hồng ở bên nhẹ nói.
Người ta giết cô, lúc này không tìm đường chạy trốn mà còn mở miệng đi uy hiếp.
Gã ta chắc chắn rằng cho dù Diệp Phàm chết đi, thì ít nhất cũng muốn lấy mạng Lâm Vân rồi mới đi.
Hàn Tuyết đứng ở cuối cùng, vô cùng đau lòng và lo lắng, cả người Diệp Phàm toàn là máu, nhưng cô lại không có cách nào cả.
Linh Hồ Uyển Nhi lại càng trở nên dũng cảm hơn, không bị động như lúc nãy, người đàn ông mặc áo đen chiến đấu với cô ta đang có sắc mặt vô cùng âm trầm.
"Cô đang coi tôi là đá mài đao..."
Người mặc đồ đen giận dữ hét lên, hắn ta có thể cảm nhận được thực lực của Linh Hồ Uyển Nhi đã có sự cải thiện rõ rệt.
"Chúc mừng, đoán đúng rồi..."
Linh Hồ Uyển Nhi luôn luôn củng cố thực lực bản thân, làm quen với sức mạnh của tiểu tông sư, mà cách tốt nhất chính là chiến đấu hoặc là nói là chiến đấu sinh tử.
Cuộc nói chuyện giữa hai người bị Lương Hồng và người phụ nữ cầm roi chín đoạn nghe thấy.
“Sư huynh, chúng ta có cần ra tay không?”. Người phụ nữ cầm roi chín đoạn nói.
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Giết tao thì được, giết người bên cạnh tao, tụi mày đều đáng chết!" "Mày cũng đáng chết, Lăng Tiêu Sơn của tao không phải ai cũng có thể tùy ý bắt nạt!” Đỗ Trạch hai mắt đỏ bừng, tự tay chặt đầu sư huynh của mình, Diệp Phàm nổi điên rồi, làm sao hắn không nổi điên chứ. Trong tích tắc bọn họ lại lao vào tàn sát nhau, đao quang kiếm ảnh, vũ khí lạnh chiến đầu vô cùng hung hiểm. Phù phù! Diệp Phàm lại bị thương, hai tia máu văng ra. Nếu trên người không bị thương, Đỗ Trạch và Lâm Phàm trong mắt anh chẳng là gì cả. Võ đường, hình ảnh ở đây là do Lâm Vân gửi tới, Lương Hồng không giúp đỡ, ả chỉ có thể để cường giả của Võ đường tới. Trần Hùng đợi ở trong Võ đường không ra ngoài, nhìn thấy bức ảnh do Lâm Vân gửi tới, liền vội vã đi gặp các trưởng lão của Võ đường để báo sự việc cho bọn họ. “Đồ khốn kiếp, Diệp Phàm này thực sự là muốn tìm chết, lập tức triệu tập người tới cùng ta đi giết hắn!”. Trưởng lão này tên là Từ Chính, được Lăng Tiêu Sơn phái đến làm trưởng lão của Võ Đường. Trong lớp lãnh đạo của Võ đường, Lăng Tiêu Sơn một nửa, người của Võ đường địa phương một nửa. Ba chiếc xe khởi hành từ Võ đường hướng về phía bệnh viện Nhân dân số một. "Diệp Phàm, tao đã gọi viện binh của Võ đường tới, mày cứ chờ chết đi." Trên hành lang, Lâm Vân nhìn thấy tin nhắn của Trần Hùng trả lời mình, đột nhiên tự tin tăng lên trở lại. Trưởng lão Từ Chính đích thân dẫn người tới đây, Diệp Phàm dù có nổi điên thêm nữa cũng khó lòng thoát được! Lâm Vân hét lên giống như một bà điên, Diệp Phàm chỉ là dùng ánh mắt cực kỳ lạnh lùng liếc nhìn ả một cái, liền không hề chú ý, chỉ tập trung về phía bọn Lâm Phàm đang chiến đấu trước mắt. Nhưng cái liếc mắt này đã khiến Lâm Vân run rẩy, sự sợ hãi lại hiện lên trong lòng ả lần nữa. “Ngu xuẩn!”, Lương Hồng ở bên nhẹ nói. Người ta giết cô, lúc này không tìm đường chạy trốn mà còn mở miệng đi uy hiếp. Gã ta chắc chắn rằng cho dù Diệp Phàm chết đi, thì ít nhất cũng muốn lấy mạng Lâm Vân rồi mới đi. Hàn Tuyết đứng ở cuối cùng, vô cùng đau lòng và lo lắng, cả người Diệp Phàm toàn là máu, nhưng cô lại không có cách nào cả. Linh Hồ Uyển Nhi lại càng trở nên dũng cảm hơn, không bị động như lúc nãy, người đàn ông mặc áo đen chiến đấu với cô ta đang có sắc mặt vô cùng âm trầm. "Cô đang coi tôi là đá mài đao..." Người mặc đồ đen giận dữ hét lên, hắn ta có thể cảm nhận được thực lực của Linh Hồ Uyển Nhi đã có sự cải thiện rõ rệt. "Chúc mừng, đoán đúng rồi..." Linh Hồ Uyển Nhi luôn luôn củng cố thực lực bản thân, làm quen với sức mạnh của tiểu tông sư, mà cách tốt nhất chính là chiến đấu hoặc là nói là chiến đấu sinh tử. Cuộc nói chuyện giữa hai người bị Lương Hồng và người phụ nữ cầm roi chín đoạn nghe thấy. “Sư huynh, chúng ta có cần ra tay không?”. Người phụ nữ cầm roi chín đoạn nói.