Tác giả:

"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel.

Chương 1261

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. Ông ta cầm củ nhân sâm lên nhìn, giọng không giấu được sự kinh ngạc.  Trên màu vàng của củ nhân sâm, còn có thêm cả những đường vân màu tím, giống như ráng mây.  Sau khi quan sát một hồi, ông ta thở dài: “Đúng là sâm Tử Uẩn Long Hoàng, ít nhất cũng phải có ba trăm tuổi, nếu như không đào lên chắc sắp thành tinh, đáng tiếc...”  Thành tinh?  Diệp Phàm có chút nghi hoặc, không phải sau khi thành lập nước, không cho phép thành tinh sao?  “Ông nói thế là sao, lẽ nào nó còn có thể biến thành sinh mạng sống được sao?”  Diệp Phàm nghi hoặc: “Đừng nói với tôi là nhân sâm trong truyền thuyết biết chạy là thật đấy nhá”.  “Ha ha, tôi đâu có nói như vậy, chỉ có cậu bảo nó biết chạy”.  Người đàn ông tóc trắng cười một tràng, rồi đặt củ nhân sâm vào trong hộp gỗ: “Cậu cũng biết, để lấy được tinh hoa từ trong củ sâm này ra cần phải có sức mạnh như thế nào không?”  “Cũng phải đạt tới cảnh giới tông sư!”, Diệp Phàm nói, điều này là Hoa Vũ Dung nói cho anh biết.  Người đàn ông tóc trắng lắc đầu: “Cậu nói không sai, nhưng ở chỗ tôi không có ai như thế”.  Diệp Phàm tỏ ra không tin: “Ông đừng bắt nạt tôi còn trẻ, ông ít nhất cũng phải gần tới tông sư rồi, tôi có thể cảm nhận được tôi không phải là đối thủ của ông, nếu ông có ra tay giết tôi thì chẳng khác nào giết một con muỗi”.  Giết một con muỗi?  Người đàn ông tóc trắng cười ha hả: “Cậu tâng bốc tôi như thế, khiến tôi không chấp nhận được”.  “Hi hi, tôi nói thật mà, sức mạnh của ông nhất định kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu, có sức mạnh vô biên...”, Diệp Phàm ra sức tâng bốc, anh nói tới mức khiến người phụ nữ đứng bên cạnh cũng phải che miệng cười.  Người đàn ông tóc trắng này mạnh như thế nào, Diệp Phàm đương nhiên cũng không rõ, nhưng nhất định là mạnh hơn anh rất nhiều.  Hồi trước người đàn ông tóc trắng này đã giết chết tiểu tông sử của Tịch Quốc trong nháy mắt, sức mạnh như vậy đến giờ anh vẫn chưa có.  Hơn nữa, bây giờ anh đã đột phá lên tiểu tông sư, thế mà đứng ở gần ông ta như vậy, nhưng vẫn không cảm nhận được ra bất kỳ nguồn sức mạnh nào.  Cái này là gì chứ?  Trở về nguyên trạng!  “Được rồi, đứng đùa cậu ấy nữa, tối khuya vậy rồi còn tới tìm ông, nhất định là có chuyện rất quan trọng”, người phụ nữ đứng bên cạnh nói giúp Diệp Phàm vài câu.  Người đàn ông tóc trắng lắc đầu, không cười: “Được rồi, tôi giúp cậu hoá giải, nhưng để hấp thụ nó cần một khoảng thời gian, ít nhất trong hai ba ngày tới cậu không được rời khỏi đây, cậu có chắc là sẽ dùng sâm Tử Uẩn Long Hoàng chứ?”  “Ông già, ông nói thế là sao?”, Diệp Phàm cau mày, cảm thấy trong lời ông ta còn có ý khác.  “Không có ý gì, vì tôi có cái khác giúp cậu hồi phục, nhưng hiệu quả của nó không bằng sâm Long Hoàng, song chỉ cần tới sáng mai là cậu có thể trở về được rồi”, người đàn ông tóc trắng nói.  Diệp Phàm cau mày suy nghĩ, ông ta nhất định đã nhìn ra được điều gì rồi, biết anh không có nhiều thời gian. 

Ông ta cầm củ nhân sâm lên nhìn, giọng không giấu được sự kinh ngạc.  

Trên màu vàng của củ nhân sâm, còn có thêm cả những đường vân màu tím, giống như ráng mây.  

Sau khi quan sát một hồi, ông ta thở dài: “Đúng là sâm Tử Uẩn Long Hoàng, ít nhất cũng phải có ba trăm tuổi, nếu như không đào lên chắc sắp thành tinh, đáng tiếc...”  

Thành tinh?  

Diệp Phàm có chút nghi hoặc, không phải sau khi thành lập nước, không cho phép thành tinh sao?  

“Ông nói thế là sao, lẽ nào nó còn có thể biến thành sinh mạng sống được sao?”  

Diệp Phàm nghi hoặc: “Đừng nói với tôi là nhân sâm trong truyền thuyết biết chạy là thật đấy nhá”.  

“Ha ha, tôi đâu có nói như vậy, chỉ có cậu bảo nó biết chạy”.  

Người đàn ông tóc trắng cười một tràng, rồi đặt củ nhân sâm vào trong hộp gỗ: “Cậu cũng biết, để lấy được tinh hoa từ trong củ sâm này ra cần phải có sức mạnh như thế nào không?”  

“Cũng phải đạt tới cảnh giới tông sư!”, Diệp Phàm nói, điều này là Hoa Vũ Dung nói cho anh biết.  

Người đàn ông tóc trắng lắc đầu: “Cậu nói không sai, nhưng ở chỗ tôi không có ai như thế”.  

Diệp Phàm tỏ ra không tin: “Ông đừng bắt nạt tôi còn trẻ, ông ít nhất cũng phải gần tới tông sư rồi, tôi có thể cảm nhận được tôi không phải là đối thủ của ông, nếu ông có ra tay giết tôi thì chẳng khác nào giết một con muỗi”.  

Giết một con muỗi?  

Người đàn ông tóc trắng cười ha hả: “Cậu tâng bốc tôi như thế, khiến tôi không chấp nhận được”.  

“Hi hi, tôi nói thật mà, sức mạnh của ông nhất định kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu, có sức mạnh vô biên...”, Diệp Phàm ra sức tâng bốc, anh nói tới mức khiến người phụ nữ đứng bên cạnh cũng phải che miệng cười.  

Người đàn ông tóc trắng này mạnh như thế nào, Diệp Phàm đương nhiên cũng không rõ, nhưng nhất định là mạnh hơn anh rất nhiều.  

Hồi trước người đàn ông tóc trắng này đã giết chết tiểu tông sử của Tịch Quốc trong nháy mắt, sức mạnh như vậy đến giờ anh vẫn chưa có.  

Hơn nữa, bây giờ anh đã đột phá lên tiểu tông sư, thế mà đứng ở gần ông ta như vậy, nhưng vẫn không cảm nhận được ra bất kỳ nguồn sức mạnh nào.  

Cái này là gì chứ?  

Trở về nguyên trạng!  

“Được rồi, đứng đùa cậu ấy nữa, tối khuya vậy rồi còn tới tìm ông, nhất định là có chuyện rất quan trọng”, người phụ nữ đứng bên cạnh nói giúp Diệp Phàm vài câu.  

Người đàn ông tóc trắng lắc đầu, không cười: “Được rồi, tôi giúp cậu hoá giải, nhưng để hấp thụ nó cần một khoảng thời gian, ít nhất trong hai ba ngày tới cậu không được rời khỏi đây, cậu có chắc là sẽ dùng sâm Tử Uẩn Long Hoàng chứ?”  

“Ông già, ông nói thế là sao?”, Diệp Phàm cau mày, cảm thấy trong lời ông ta còn có ý khác.  

“Không có ý gì, vì tôi có cái khác giúp cậu hồi phục, nhưng hiệu quả của nó không bằng sâm Long Hoàng, song chỉ cần tới sáng mai là cậu có thể trở về được rồi”, người đàn ông tóc trắng nói.  

Diệp Phàm cau mày suy nghĩ, ông ta nhất định đã nhìn ra được điều gì rồi, biết anh không có nhiều thời gian. 

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. Ông ta cầm củ nhân sâm lên nhìn, giọng không giấu được sự kinh ngạc.  Trên màu vàng của củ nhân sâm, còn có thêm cả những đường vân màu tím, giống như ráng mây.  Sau khi quan sát một hồi, ông ta thở dài: “Đúng là sâm Tử Uẩn Long Hoàng, ít nhất cũng phải có ba trăm tuổi, nếu như không đào lên chắc sắp thành tinh, đáng tiếc...”  Thành tinh?  Diệp Phàm có chút nghi hoặc, không phải sau khi thành lập nước, không cho phép thành tinh sao?  “Ông nói thế là sao, lẽ nào nó còn có thể biến thành sinh mạng sống được sao?”  Diệp Phàm nghi hoặc: “Đừng nói với tôi là nhân sâm trong truyền thuyết biết chạy là thật đấy nhá”.  “Ha ha, tôi đâu có nói như vậy, chỉ có cậu bảo nó biết chạy”.  Người đàn ông tóc trắng cười một tràng, rồi đặt củ nhân sâm vào trong hộp gỗ: “Cậu cũng biết, để lấy được tinh hoa từ trong củ sâm này ra cần phải có sức mạnh như thế nào không?”  “Cũng phải đạt tới cảnh giới tông sư!”, Diệp Phàm nói, điều này là Hoa Vũ Dung nói cho anh biết.  Người đàn ông tóc trắng lắc đầu: “Cậu nói không sai, nhưng ở chỗ tôi không có ai như thế”.  Diệp Phàm tỏ ra không tin: “Ông đừng bắt nạt tôi còn trẻ, ông ít nhất cũng phải gần tới tông sư rồi, tôi có thể cảm nhận được tôi không phải là đối thủ của ông, nếu ông có ra tay giết tôi thì chẳng khác nào giết một con muỗi”.  Giết một con muỗi?  Người đàn ông tóc trắng cười ha hả: “Cậu tâng bốc tôi như thế, khiến tôi không chấp nhận được”.  “Hi hi, tôi nói thật mà, sức mạnh của ông nhất định kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu, có sức mạnh vô biên...”, Diệp Phàm ra sức tâng bốc, anh nói tới mức khiến người phụ nữ đứng bên cạnh cũng phải che miệng cười.  Người đàn ông tóc trắng này mạnh như thế nào, Diệp Phàm đương nhiên cũng không rõ, nhưng nhất định là mạnh hơn anh rất nhiều.  Hồi trước người đàn ông tóc trắng này đã giết chết tiểu tông sử của Tịch Quốc trong nháy mắt, sức mạnh như vậy đến giờ anh vẫn chưa có.  Hơn nữa, bây giờ anh đã đột phá lên tiểu tông sư, thế mà đứng ở gần ông ta như vậy, nhưng vẫn không cảm nhận được ra bất kỳ nguồn sức mạnh nào.  Cái này là gì chứ?  Trở về nguyên trạng!  “Được rồi, đứng đùa cậu ấy nữa, tối khuya vậy rồi còn tới tìm ông, nhất định là có chuyện rất quan trọng”, người phụ nữ đứng bên cạnh nói giúp Diệp Phàm vài câu.  Người đàn ông tóc trắng lắc đầu, không cười: “Được rồi, tôi giúp cậu hoá giải, nhưng để hấp thụ nó cần một khoảng thời gian, ít nhất trong hai ba ngày tới cậu không được rời khỏi đây, cậu có chắc là sẽ dùng sâm Tử Uẩn Long Hoàng chứ?”  “Ông già, ông nói thế là sao?”, Diệp Phàm cau mày, cảm thấy trong lời ông ta còn có ý khác.  “Không có ý gì, vì tôi có cái khác giúp cậu hồi phục, nhưng hiệu quả của nó không bằng sâm Long Hoàng, song chỉ cần tới sáng mai là cậu có thể trở về được rồi”, người đàn ông tóc trắng nói.  Diệp Phàm cau mày suy nghĩ, ông ta nhất định đã nhìn ra được điều gì rồi, biết anh không có nhiều thời gian. 

Chương 1261