Tác giả:

"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel.

Chương 1294

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. Thế nhưng lúc này, một cái ghế băng lại đang hung hăng đập xuống vào lưng Diệp Phàm.  Diệp Phàm vội nhảy sang ngang.  Song một bên khác, lại có một người đàn ông khác xông đến.  “Thiên La Thoái!”  Người này tung cước liên tục, lực chân của người đó giống như có thể đạp núi phá đá, trong lúc tung cước còn nghe rõ cả tiếng gió.  Bịch bịch bịch!  Diệp Phàm dùng cùi chỏ đỡ lại, né tránh bước chân của hắn, còn những phiến đã dưới chân anh thì vỡ vụn.  Anh không thể để bị bao vây, nhất định phải phá được từng vòng vây một.  “Soẹt!”  Một tiếng phá không gầm rú, Diệp Phàm liền lộn nhào hơn hai mét.  Rầm ầm ầm!  Một âm thanh cực lớn vang lên, nơi Diệp Phàm vừa tiếp đất, lúc này đã bị đập thành một cái hố lớn.  Hoá ra là có một người đàn ông dùng chuỳ tấn công về phía anh.  “Chết đi!”  Trần Hùng gầm lên, dùng cây thương đâm vào cổ Diệp Phàm.  Choang!  Tiếng kim loại va vào nhau, thì ra Long Lân trong tay anh đã chặn đứng được mũi thương vừa rồi.  Sau đó Diệp Phàm đạp mạnh hai chân tức tốc lùi về phía sau.  “Liệt Hải Thương!”  Trần Hùng tức giận gào lên, cây thương trong tay vung tới, liên tiếp đâm vào Diệp Phàm.  Cái chết của Uông Côn và Từ Chính, khiến cơn tức bị dồn nén lại trong người hắn lúc này như núi lửa phun trào.  Diệp Phàm sử dụng Long Lân tạo ra tấm chắn chặn tất cả đợt tấn công của Trần Hùng.  Rầm!  Mũi thương đâm chệch vào cái bàn phía bên phải Diệp Phàm, cái bàn trong nháy mắt liền vỡ tan.  Diệp Phàm nhân cơ hội này đạp mạnh xuống mặt đất, cả người giống con quay, quay tròn rồi đứng dậy.  Trần Hùng mặt biến sắc, đang định rút cây thương ra, thế nhưng lúc này đã không còn kịp nữa rồi.  Hai chân Diệp Phàm liên tiếp đá vào người hắn, Trần Hùng không còn cách nào khác chỉ đành buông cây thương, dùng cánh tay đỡ những cú đá của Diệp Phàm.  Còn lúc này, những người khác cũng đang xông tới, thi triển ra đủ loại kỹ thuật võ công.  “Thôi Hoả Chưởng!”  “Phi Tinh Chưởng!”  “Tàn Dương Chỉ!”  ...  

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. Thế nhưng lúc này, một cái ghế băng lại đang hung hăng đập xuống vào lưng Diệp Phàm.  Diệp Phàm vội nhảy sang ngang.  Song một bên khác, lại có một người đàn ông khác xông đến.  “Thiên La Thoái!”  Người này tung cước liên tục, lực chân của người đó giống như có thể đạp núi phá đá, trong lúc tung cước còn nghe rõ cả tiếng gió.  Bịch bịch bịch!  Diệp Phàm dùng cùi chỏ đỡ lại, né tránh bước chân của hắn, còn những phiến đã dưới chân anh thì vỡ vụn.  Anh không thể để bị bao vây, nhất định phải phá được từng vòng vây một.  “Soẹt!”  Một tiếng phá không gầm rú, Diệp Phàm liền lộn nhào hơn hai mét.  Rầm ầm ầm!  Một âm thanh cực lớn vang lên, nơi Diệp Phàm vừa tiếp đất, lúc này đã bị đập thành một cái hố lớn.  Hoá ra là có một người đàn ông dùng chuỳ tấn công về phía anh.  “Chết đi!”  Trần Hùng gầm lên, dùng cây thương đâm vào cổ Diệp Phàm.  Choang!  Tiếng kim loại va vào nhau, thì ra Long Lân trong tay anh đã chặn đứng được mũi thương vừa rồi.  Sau đó Diệp Phàm đạp mạnh hai chân tức tốc lùi về phía sau.  “Liệt Hải Thương!”  Trần Hùng tức giận gào lên, cây thương trong tay vung tới, liên tiếp đâm vào Diệp Phàm.  Cái chết của Uông Côn và Từ Chính, khiến cơn tức bị dồn nén lại trong người hắn lúc này như núi lửa phun trào.  Diệp Phàm sử dụng Long Lân tạo ra tấm chắn chặn tất cả đợt tấn công của Trần Hùng.  Rầm!  Mũi thương đâm chệch vào cái bàn phía bên phải Diệp Phàm, cái bàn trong nháy mắt liền vỡ tan.  Diệp Phàm nhân cơ hội này đạp mạnh xuống mặt đất, cả người giống con quay, quay tròn rồi đứng dậy.  Trần Hùng mặt biến sắc, đang định rút cây thương ra, thế nhưng lúc này đã không còn kịp nữa rồi.  Hai chân Diệp Phàm liên tiếp đá vào người hắn, Trần Hùng không còn cách nào khác chỉ đành buông cây thương, dùng cánh tay đỡ những cú đá của Diệp Phàm.  Còn lúc này, những người khác cũng đang xông tới, thi triển ra đủ loại kỹ thuật võ công.  “Thôi Hoả Chưởng!”  “Phi Tinh Chưởng!”  “Tàn Dương Chỉ!”  ...  

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. Thế nhưng lúc này, một cái ghế băng lại đang hung hăng đập xuống vào lưng Diệp Phàm.  Diệp Phàm vội nhảy sang ngang.  Song một bên khác, lại có một người đàn ông khác xông đến.  “Thiên La Thoái!”  Người này tung cước liên tục, lực chân của người đó giống như có thể đạp núi phá đá, trong lúc tung cước còn nghe rõ cả tiếng gió.  Bịch bịch bịch!  Diệp Phàm dùng cùi chỏ đỡ lại, né tránh bước chân của hắn, còn những phiến đã dưới chân anh thì vỡ vụn.  Anh không thể để bị bao vây, nhất định phải phá được từng vòng vây một.  “Soẹt!”  Một tiếng phá không gầm rú, Diệp Phàm liền lộn nhào hơn hai mét.  Rầm ầm ầm!  Một âm thanh cực lớn vang lên, nơi Diệp Phàm vừa tiếp đất, lúc này đã bị đập thành một cái hố lớn.  Hoá ra là có một người đàn ông dùng chuỳ tấn công về phía anh.  “Chết đi!”  Trần Hùng gầm lên, dùng cây thương đâm vào cổ Diệp Phàm.  Choang!  Tiếng kim loại va vào nhau, thì ra Long Lân trong tay anh đã chặn đứng được mũi thương vừa rồi.  Sau đó Diệp Phàm đạp mạnh hai chân tức tốc lùi về phía sau.  “Liệt Hải Thương!”  Trần Hùng tức giận gào lên, cây thương trong tay vung tới, liên tiếp đâm vào Diệp Phàm.  Cái chết của Uông Côn và Từ Chính, khiến cơn tức bị dồn nén lại trong người hắn lúc này như núi lửa phun trào.  Diệp Phàm sử dụng Long Lân tạo ra tấm chắn chặn tất cả đợt tấn công của Trần Hùng.  Rầm!  Mũi thương đâm chệch vào cái bàn phía bên phải Diệp Phàm, cái bàn trong nháy mắt liền vỡ tan.  Diệp Phàm nhân cơ hội này đạp mạnh xuống mặt đất, cả người giống con quay, quay tròn rồi đứng dậy.  Trần Hùng mặt biến sắc, đang định rút cây thương ra, thế nhưng lúc này đã không còn kịp nữa rồi.  Hai chân Diệp Phàm liên tiếp đá vào người hắn, Trần Hùng không còn cách nào khác chỉ đành buông cây thương, dùng cánh tay đỡ những cú đá của Diệp Phàm.  Còn lúc này, những người khác cũng đang xông tới, thi triển ra đủ loại kỹ thuật võ công.  “Thôi Hoả Chưởng!”  “Phi Tinh Chưởng!”  “Tàn Dương Chỉ!”  ...  

Chương 1294