Tác giả:

"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel.

Chương 1300

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. Linh Hồ Uyển Nhi biết thuật dịch dung, vì vậy mặc dù cô ta rất nổi tiếng là xinh đẹp trong giới võ đạo nhưng người thấy được diện mạo thật sự của cô ta thì lại rất ít.  Chiêu thức thần kỳ này của thuật dịch dung cũng chỉ có một mình Linh Hồ Uyển Nhi biết trong cả gia tộc.  Lúc này sắc mặt hắn ta u ám là vì nghi ngờ người xông lên đưa Hàn Tử Di đi chính là Linh Hồ Uyển Nhi!  “Đại sư huynh, anh nghi ngờ cô gái đó chính là cô cả sao?”, Linh Hồ Mộc Thanh ở bên cạnh lập tức mở lời.  “Chưa nói chắc được. Nhưng nếu như Uyển Nhi ở bên cạnh Diệp Phàm thì sẽ luôn giúp đỡ anh ta”.  Vẻ mặt Linh Hồ Tinh Phong âm trầm: “Vả lại, cậu nhìn người phụ nữ nổ súng đó xem, xem ra chỉ mạnh hơn người bình thường một chút, bước đi mạnh mẽ hơn một chút thôi, ngoài ra thì tôi không phát hiện ra gì thêm!”  Người phụ nữ cầm súng chính là Hàn Tuyết, bây giờ Long Linh đã đưa cô ấy chạy về trước.  Linh Hồ Uyển Nhi thì dẫn theo Hàn Tuyết chạy theo phía sau.  “Ha ha ha…”  Đột nhiên Diệp Phàm bật cười bởi vì Linh Hồ Uyển Nhi vừa ra hiệu động tác tay với anh.  Ngón trỏ cong vào trong, ngoắc ba lần, đó là động tác ra hiệu của hai người bọn họ.  Đây là ám hiệu khi bọn họ đi vào phía bắc Tây Tạng lúc ban đầu, để đảm bảo an toàn khi lúc chiến đấu không tiện nói chuyện.  Hai người đã tạo ra một vài động tác tay làm ký hiệu, không ngờ lúc này lại có thể sử dụng trực tiếp luôn.  “Con chó già, các người chết hết cho tôi!”  Quét hết toàn bộ!  Trường thương quét một đường như cầu vồng vẽ trăng tròn, một tiếng nổ lớn nặng nề vang dội, luồng khí cương kình liên tục lan ra không ngừng.  Tứ trưởng lão của Lăng Tiêu Sơn rống giận: “Không ngờ cậu còn có trợ thủ, là do tôi sơ suất. Nhưng các người rồi cũng phải chết hết toàn bộ ở đây thôi…”  “Trần Hùng, đi giết hết bọn chúng!”  Trần Hùng chính là tiểu tông sư, đáp lại một tiếng rồi cầm lấy cây gậy trực tiếp xông thẳng về phía nhóm người Linh Hồ Uyển Nhi.  Khoé môi Diệp Phàm khẽ cười lạnh: “Ngu xuẩn!”  Để ai đến ngăn cản Linh Hồ Uyển Nhi cũng được vậy mà cứ cố tình để Trần Hùng đi.  Nếu như bọn họ biết được cái người đã kéo Hàn Tử Di chạy đi chính là Linh Hồ Uyển Nhi, không biết Trần Hùng có quay đầu sang chửi ầm lên với Tứ trưởng lão Lăng Tiêu Sơn không nữa!  “Đám đàn bà bẩn thỉu, dám đến Võ đường cướp người, các người chết chắc rồi…”  Trần Hùng rống gầm, suy nghĩ bình thường đã bị biến chất, trong đầu hắn lúc này chỉ còn nghĩ đến giết giết giết mà thôi.  Căn bản cũng chẳng hề liên tưởng đến trong những người phụ nữ đến giúp Diệp Phàm này lại có thể có Linh Hồ Uyển Nhi. 

Linh Hồ Uyển Nhi biết thuật dịch dung, vì vậy mặc dù cô ta rất nổi tiếng là xinh đẹp trong giới võ đạo nhưng người thấy được diện mạo thật sự của cô ta thì lại rất ít.  

Chiêu thức thần kỳ này của thuật dịch dung cũng chỉ có một mình Linh Hồ Uyển Nhi biết trong cả gia tộc.  

Lúc này sắc mặt hắn ta u ám là vì nghi ngờ người xông lên đưa Hàn Tử Di đi chính là Linh Hồ Uyển Nhi!  

“Đại sư huynh, anh nghi ngờ cô gái đó chính là cô cả sao?”, Linh Hồ Mộc Thanh ở bên cạnh lập tức mở lời.  

“Chưa nói chắc được. Nhưng nếu như Uyển Nhi ở bên cạnh Diệp Phàm thì sẽ luôn giúp đỡ anh ta”.  

Vẻ mặt Linh Hồ Tinh Phong âm trầm: “Vả lại, cậu nhìn người phụ nữ nổ súng đó xem, xem ra chỉ mạnh hơn người bình thường một chút, bước đi mạnh mẽ hơn một chút thôi, ngoài ra thì tôi không phát hiện ra gì thêm!”  

Người phụ nữ cầm súng chính là Hàn Tuyết, bây giờ Long Linh đã đưa cô ấy chạy về trước.  

Linh Hồ Uyển Nhi thì dẫn theo Hàn Tuyết chạy theo phía sau.  

“Ha ha ha…”  

Đột nhiên Diệp Phàm bật cười bởi vì Linh Hồ Uyển Nhi vừa ra hiệu động tác tay với anh.  

Ngón trỏ cong vào trong, ngoắc ba lần, đó là động tác ra hiệu của hai người bọn họ.  

Đây là ám hiệu khi bọn họ đi vào phía bắc Tây Tạng lúc ban đầu, để đảm bảo an toàn khi lúc chiến đấu không tiện nói chuyện.  

Hai người đã tạo ra một vài động tác tay làm ký hiệu, không ngờ lúc này lại có thể sử dụng trực tiếp luôn.  

“Con chó già, các người chết hết cho tôi!”  

Quét hết toàn bộ!  

Trường thương quét một đường như cầu vồng vẽ trăng tròn, một tiếng nổ lớn nặng nề vang dội, luồng khí cương kình liên tục lan ra không ngừng.  

Tứ trưởng lão của Lăng Tiêu Sơn rống giận: “Không ngờ cậu còn có trợ thủ, là do tôi sơ suất. Nhưng các người rồi cũng phải chết hết toàn bộ ở đây thôi…”  

“Trần Hùng, đi giết hết bọn chúng!”  

Trần Hùng chính là tiểu tông sư, đáp lại một tiếng rồi cầm lấy cây gậy trực tiếp xông thẳng về phía nhóm người Linh Hồ Uyển Nhi.  

Khoé môi Diệp Phàm khẽ cười lạnh: “Ngu xuẩn!”  

Để ai đến ngăn cản Linh Hồ Uyển Nhi cũng được vậy mà cứ cố tình để Trần Hùng đi.  

Nếu như bọn họ biết được cái người đã kéo Hàn Tử Di chạy đi chính là Linh Hồ Uyển Nhi, không biết Trần Hùng có quay đầu sang chửi ầm lên với Tứ trưởng lão Lăng Tiêu Sơn không nữa!  

“Đám đàn bà bẩn thỉu, dám đến Võ đường cướp người, các người chết chắc rồi…”  

Trần Hùng rống gầm, suy nghĩ bình thường đã bị biến chất, trong đầu hắn lúc này chỉ còn nghĩ đến giết giết giết mà thôi.  

Căn bản cũng chẳng hề liên tưởng đến trong những người phụ nữ đến giúp Diệp Phàm này lại có thể có Linh Hồ Uyển Nhi. 

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. Linh Hồ Uyển Nhi biết thuật dịch dung, vì vậy mặc dù cô ta rất nổi tiếng là xinh đẹp trong giới võ đạo nhưng người thấy được diện mạo thật sự của cô ta thì lại rất ít.  Chiêu thức thần kỳ này của thuật dịch dung cũng chỉ có một mình Linh Hồ Uyển Nhi biết trong cả gia tộc.  Lúc này sắc mặt hắn ta u ám là vì nghi ngờ người xông lên đưa Hàn Tử Di đi chính là Linh Hồ Uyển Nhi!  “Đại sư huynh, anh nghi ngờ cô gái đó chính là cô cả sao?”, Linh Hồ Mộc Thanh ở bên cạnh lập tức mở lời.  “Chưa nói chắc được. Nhưng nếu như Uyển Nhi ở bên cạnh Diệp Phàm thì sẽ luôn giúp đỡ anh ta”.  Vẻ mặt Linh Hồ Tinh Phong âm trầm: “Vả lại, cậu nhìn người phụ nữ nổ súng đó xem, xem ra chỉ mạnh hơn người bình thường một chút, bước đi mạnh mẽ hơn một chút thôi, ngoài ra thì tôi không phát hiện ra gì thêm!”  Người phụ nữ cầm súng chính là Hàn Tuyết, bây giờ Long Linh đã đưa cô ấy chạy về trước.  Linh Hồ Uyển Nhi thì dẫn theo Hàn Tuyết chạy theo phía sau.  “Ha ha ha…”  Đột nhiên Diệp Phàm bật cười bởi vì Linh Hồ Uyển Nhi vừa ra hiệu động tác tay với anh.  Ngón trỏ cong vào trong, ngoắc ba lần, đó là động tác ra hiệu của hai người bọn họ.  Đây là ám hiệu khi bọn họ đi vào phía bắc Tây Tạng lúc ban đầu, để đảm bảo an toàn khi lúc chiến đấu không tiện nói chuyện.  Hai người đã tạo ra một vài động tác tay làm ký hiệu, không ngờ lúc này lại có thể sử dụng trực tiếp luôn.  “Con chó già, các người chết hết cho tôi!”  Quét hết toàn bộ!  Trường thương quét một đường như cầu vồng vẽ trăng tròn, một tiếng nổ lớn nặng nề vang dội, luồng khí cương kình liên tục lan ra không ngừng.  Tứ trưởng lão của Lăng Tiêu Sơn rống giận: “Không ngờ cậu còn có trợ thủ, là do tôi sơ suất. Nhưng các người rồi cũng phải chết hết toàn bộ ở đây thôi…”  “Trần Hùng, đi giết hết bọn chúng!”  Trần Hùng chính là tiểu tông sư, đáp lại một tiếng rồi cầm lấy cây gậy trực tiếp xông thẳng về phía nhóm người Linh Hồ Uyển Nhi.  Khoé môi Diệp Phàm khẽ cười lạnh: “Ngu xuẩn!”  Để ai đến ngăn cản Linh Hồ Uyển Nhi cũng được vậy mà cứ cố tình để Trần Hùng đi.  Nếu như bọn họ biết được cái người đã kéo Hàn Tử Di chạy đi chính là Linh Hồ Uyển Nhi, không biết Trần Hùng có quay đầu sang chửi ầm lên với Tứ trưởng lão Lăng Tiêu Sơn không nữa!  “Đám đàn bà bẩn thỉu, dám đến Võ đường cướp người, các người chết chắc rồi…”  Trần Hùng rống gầm, suy nghĩ bình thường đã bị biến chất, trong đầu hắn lúc này chỉ còn nghĩ đến giết giết giết mà thôi.  Căn bản cũng chẳng hề liên tưởng đến trong những người phụ nữ đến giúp Diệp Phàm này lại có thể có Linh Hồ Uyển Nhi. 

Chương 1300