Trong 1 căn biệt thự sang trọng thuộc tầm lớn ở các tỉnh ngoại ô miền Tây.Có 3 người đanh nói chuyện.Nó đang phải ngồi nghe ông "Già" nó lải nhải mà đau đầu"Tao nói mày rồi mày phải sang bên Mĩ học đại học,điều kiện vật chất cũng như trình độ bên đấy cao hơn nhiều so với Việt Nam"Mẹ nó nghe vậy,dù biết là đúng nhưng vì thương con lên bà cũng nho tiến nói với chông"Mình à để con nó tự do chứ, nó lớn rồi sao cứ quát con nó thế"Người đàn ông nghe vậy"hừ" lạnh quát"Bà im đi, đồ đàn bà biết cái gì mà nói,tôi cũng chỉ muốn tốt cho noa thôi"Nó thì vẫn ngồi im nghe từ nãy đến giờ nhưng mà khi thấy ông già quát mẹ,nó mới nói"Ông to tiếng cái gì vậy,đường là do tôi chọn,đi hay không là do tôi quyết định"Bố nó nghe thế máu nóng trong người sôi ùng ục,quát"Mày giỏi,Bố mày muốn tốt ày mà mày không nghe lại còn bày đặt nói này nọ.Mày nói đi mày định thế nào". Nó lạnh nhạt nói"Tôi sẽ ở lại Việt Nam học,còn ông muốn làm gì thì mặc ông tôi không nghe"Bố noa nghe cái giọng bất cần của nó như vậy nổi…
Chương 20: Chương 19:
Tiểu Thư Lạnh Chảnh Và Chàng Bồi BànTác giả: Gió QuỷTruyện Ngôn TìnhTrong 1 căn biệt thự sang trọng thuộc tầm lớn ở các tỉnh ngoại ô miền Tây.Có 3 người đanh nói chuyện.Nó đang phải ngồi nghe ông "Già" nó lải nhải mà đau đầu"Tao nói mày rồi mày phải sang bên Mĩ học đại học,điều kiện vật chất cũng như trình độ bên đấy cao hơn nhiều so với Việt Nam"Mẹ nó nghe vậy,dù biết là đúng nhưng vì thương con lên bà cũng nho tiến nói với chông"Mình à để con nó tự do chứ, nó lớn rồi sao cứ quát con nó thế"Người đàn ông nghe vậy"hừ" lạnh quát"Bà im đi, đồ đàn bà biết cái gì mà nói,tôi cũng chỉ muốn tốt cho noa thôi"Nó thì vẫn ngồi im nghe từ nãy đến giờ nhưng mà khi thấy ông già quát mẹ,nó mới nói"Ông to tiếng cái gì vậy,đường là do tôi chọn,đi hay không là do tôi quyết định"Bố nó nghe thế máu nóng trong người sôi ùng ục,quát"Mày giỏi,Bố mày muốn tốt ày mà mày không nghe lại còn bày đặt nói này nọ.Mày nói đi mày định thế nào". Nó lạnh nhạt nói"Tôi sẽ ở lại Việt Nam học,còn ông muốn làm gì thì mặc ông tôi không nghe"Bố noa nghe cái giọng bất cần của nó như vậy nổi… 5 giơ đã đến lúc nó phải đi làm.Vào nhà Duy thay quần áo rồi lại bắt xe. ôm gia quán cafe Anh Kha mặt mày nói trách vài câucho có lệ rồi thôi….nó vào thay đồ rồi trở ra vị trí cũ của mình tiếp tục công việc phục vụ.Hôm nay chơi với chị…2 đứa cộng lại cũng kha khá…riêng nó…đi tong nửa tháng lương ….Lo tính toán tổn thất…nó suýt đứng tim bởi một tiếng nói lạnh lùng ở góc bàn..ko cần nhìn nó cũng biết là nhỏ-You late!Giọng nhở vang lên khi thấy nó.-She really enganily-Nó buông cho nhỏ 1 câu rồi đi vào làm.Để lại nhỏ với anh mắt thẫn thờ có về buồn buồn.Nó thì chẳng quan tâm.Đi thẳng đến quầy trà.Làm được một chút thì nó thấy ông quản lí rề rề lại ngồi nói chuyện với con nhỏ....(cha này nhanh thiệt mới đó mà làm quen được rồi). Bắt gặp ánh mắt con nhỏ đang hướng về nó...chẳng giật mình, nó lạnh lùng quay đi làm việc khác. Nó là vậy...ngoài mẹ và nội cùng mấy đứa bạn thân ra thì nó thờ ơ với tất cả.Có lẽ cuộc sống từ nhỏ của nó khác người lên nó cũng khác người.Gần hết giờ làm...quán bắt đầu vắng khách...Ông Kha kéo nó lại dúi vào tay nó chum chìa khóa với 200k.- Mày ở lại coi quản lí quán cho tau, xong dọn dẹp, đóng cửa nha mày. Sáng tau qua lấy chìa khóa.- Anh đi đâu..sao tự nhiên...- Thì tau mắc công chuyện gấp- Ờ ờ...thôi đi đi...mà em hok lấy tiền đâu...-Thanks mày nha,anh biết mày sẽ đồng ý mà..nói xong ổng dzọt ào ra cổng...xách con SH đen thui phóng đi...ngồi sau lưng ko ai khác chính là con nhỏ. Nó lắc đầu ngao ngán. Chưa thấy ai dại gái như ông nội này, dám giao quán, giao chức quản lí lại ột thằng nhox cũng lạ và chẳng biết gì như nó....có khi dọn hết cái quán chắc ổng còn ko biết nửa là...mà quán này..đâu phải của ổng =))....Nói thì nói vậy nhưng cũng chỉ còn hơn tiếng rưỡi là đóng cửa...vắng ổng thì quán vẫn hoạt động bình thường thôi.Thôi kệ, mục đích nó đi làm thêm để học thêm thêm kinh nghiệm sống mà.Lúc chạy ngang, con nó có quay lại nhìn nó...và tất nhiên nó cũng chẳng bày tỏ cảm xúc gì qua gương mặt hết...một sự thờ ơ rất bình thường....Mới quen có 1-2 ngày mà đã sẵn sàng đi chơi khuya với người ta rồi...nhỏ này chắc cũng dễ dãi lắm đây.Mà nó thì ghét người có tính như vậy.Chợt thấy tin nhắn của chị:“nhox dang lam gi do” – “ uhm nhox dang lam viec chi oi – “lam o quan cafe gi do ha” – “hum nay choi ca ngay lam noi hok do” – “noi ma dung lo” – “thui nhox lam tiep di. Mane cam on nhox ve ngay hom nay nha” – “ sao cam on nhox” – “vi ngay hom nay rat vui”.....Nó mĩm cười...đâu phải mình chị vui...nó cũng vui lắm mà...nhưng ko biết niềm vui này bao giờ sẽ lặp lại nửa đây.
5 giơ đã đến lúc nó phải đi làm.Vào nhà Duy thay quần áo rồi lại bắt xe. ôm gia quán cafe Anh Kha mặt mày nói trách vài câucho có lệ rồi thôi….nó vào thay đồ rồi trở ra vị trí cũ của mình tiếp tục công việc phục vụ.Hôm nay chơi với chị…2 đứa cộng lại cũng kha khá…riêng nó…đi tong nửa tháng lương ….Lo tính toán tổn thất…nó suýt đứng tim bởi một tiếng nói lạnh lùng ở góc bàn..ko cần nhìn nó cũng biết là nhỏ
-You late!Giọng nhở vang lên khi thấy nó.
-She really enganily-Nó buông cho nhỏ 1 câu rồi đi vào làm.Để lại nhỏ với anh mắt thẫn thờ có về buồn buồn.
Nó thì chẳng quan tâm.Đi thẳng đến quầy trà.Làm được một chút thì nó thấy ông quản lí rề rề lại ngồi nói chuyện với con nhỏ....(cha này nhanh thiệt mới đó mà làm quen được rồi). Bắt gặp ánh mắt con nhỏ đang hướng về nó...chẳng giật mình, nó lạnh lùng quay đi làm việc khác. Nó là vậy...ngoài mẹ và nội cùng mấy đứa bạn thân ra thì nó thờ ơ với tất cả.Có lẽ cuộc sống từ nhỏ của nó khác người lên nó cũng khác người.
Gần hết giờ làm...quán bắt đầu vắng khách...Ông Kha kéo nó lại dúi vào tay nó chum chìa khóa với 200k.- Mày ở lại coi quản lí quán cho tau, xong dọn dẹp, đóng cửa nha mày. Sáng tau qua lấy chìa khóa.- Anh đi đâu..sao tự nhiên...- Thì tau mắc công chuyện gấp- Ờ ờ...thôi đi đi...mà em hok lấy tiền đâu...-Thanks mày nha,anh biết mày sẽ đồng ý mà..
nói xong ổng dzọt ào ra cổng...xách con SH đen thui phóng đi...ngồi sau lưng ko ai khác chính là con nhỏ. Nó lắc đầu ngao ngán. Chưa thấy ai dại gái như ông nội này, dám giao quán, giao chức quản lí lại ột thằng nhox cũng lạ và chẳng biết gì như nó....có khi dọn hết cái quán chắc ổng còn ko biết nửa là...mà quán này..đâu phải của ổng =))....Nói thì nói vậy nhưng cũng chỉ còn hơn tiếng rưỡi là đóng cửa...vắng ổng thì quán vẫn hoạt động bình thường thôi.Thôi kệ, mục đích nó đi làm thêm để học thêm thêm kinh nghiệm sống mà.Lúc chạy ngang, con nó có quay lại nhìn nó...và tất nhiên nó cũng chẳng bày tỏ cảm xúc gì qua gương mặt hết...một sự thờ ơ rất bình thường....Mới quen có 1-2 ngày mà đã sẵn sàng đi chơi khuya với người ta rồi...nhỏ này chắc cũng dễ dãi lắm đây.Mà nó thì ghét người có tính như vậy.Chợt thấy tin nhắn của chị:
“nhox dang lam gi do” – “ uhm nhox dang lam viec chi oi – “lam o quan cafe gi do ha” – “hum nay choi ca ngay lam noi hok do” – “noi ma dung lo” – “thui nhox lam tiep di. Mane cam on nhox ve ngay hom nay nha” – “ sao cam on nhox” – “vi ngay hom nay rat vui”.....Nó mĩm cười...đâu phải mình chị vui...nó cũng vui lắm mà...nhưng ko biết niềm vui này bao giờ sẽ lặp lại nửa đây.
Tiểu Thư Lạnh Chảnh Và Chàng Bồi BànTác giả: Gió QuỷTruyện Ngôn TìnhTrong 1 căn biệt thự sang trọng thuộc tầm lớn ở các tỉnh ngoại ô miền Tây.Có 3 người đanh nói chuyện.Nó đang phải ngồi nghe ông "Già" nó lải nhải mà đau đầu"Tao nói mày rồi mày phải sang bên Mĩ học đại học,điều kiện vật chất cũng như trình độ bên đấy cao hơn nhiều so với Việt Nam"Mẹ nó nghe vậy,dù biết là đúng nhưng vì thương con lên bà cũng nho tiến nói với chông"Mình à để con nó tự do chứ, nó lớn rồi sao cứ quát con nó thế"Người đàn ông nghe vậy"hừ" lạnh quát"Bà im đi, đồ đàn bà biết cái gì mà nói,tôi cũng chỉ muốn tốt cho noa thôi"Nó thì vẫn ngồi im nghe từ nãy đến giờ nhưng mà khi thấy ông già quát mẹ,nó mới nói"Ông to tiếng cái gì vậy,đường là do tôi chọn,đi hay không là do tôi quyết định"Bố nó nghe thế máu nóng trong người sôi ùng ục,quát"Mày giỏi,Bố mày muốn tốt ày mà mày không nghe lại còn bày đặt nói này nọ.Mày nói đi mày định thế nào". Nó lạnh nhạt nói"Tôi sẽ ở lại Việt Nam học,còn ông muốn làm gì thì mặc ông tôi không nghe"Bố noa nghe cái giọng bất cần của nó như vậy nổi… 5 giơ đã đến lúc nó phải đi làm.Vào nhà Duy thay quần áo rồi lại bắt xe. ôm gia quán cafe Anh Kha mặt mày nói trách vài câucho có lệ rồi thôi….nó vào thay đồ rồi trở ra vị trí cũ của mình tiếp tục công việc phục vụ.Hôm nay chơi với chị…2 đứa cộng lại cũng kha khá…riêng nó…đi tong nửa tháng lương ….Lo tính toán tổn thất…nó suýt đứng tim bởi một tiếng nói lạnh lùng ở góc bàn..ko cần nhìn nó cũng biết là nhỏ-You late!Giọng nhở vang lên khi thấy nó.-She really enganily-Nó buông cho nhỏ 1 câu rồi đi vào làm.Để lại nhỏ với anh mắt thẫn thờ có về buồn buồn.Nó thì chẳng quan tâm.Đi thẳng đến quầy trà.Làm được một chút thì nó thấy ông quản lí rề rề lại ngồi nói chuyện với con nhỏ....(cha này nhanh thiệt mới đó mà làm quen được rồi). Bắt gặp ánh mắt con nhỏ đang hướng về nó...chẳng giật mình, nó lạnh lùng quay đi làm việc khác. Nó là vậy...ngoài mẹ và nội cùng mấy đứa bạn thân ra thì nó thờ ơ với tất cả.Có lẽ cuộc sống từ nhỏ của nó khác người lên nó cũng khác người.Gần hết giờ làm...quán bắt đầu vắng khách...Ông Kha kéo nó lại dúi vào tay nó chum chìa khóa với 200k.- Mày ở lại coi quản lí quán cho tau, xong dọn dẹp, đóng cửa nha mày. Sáng tau qua lấy chìa khóa.- Anh đi đâu..sao tự nhiên...- Thì tau mắc công chuyện gấp- Ờ ờ...thôi đi đi...mà em hok lấy tiền đâu...-Thanks mày nha,anh biết mày sẽ đồng ý mà..nói xong ổng dzọt ào ra cổng...xách con SH đen thui phóng đi...ngồi sau lưng ko ai khác chính là con nhỏ. Nó lắc đầu ngao ngán. Chưa thấy ai dại gái như ông nội này, dám giao quán, giao chức quản lí lại ột thằng nhox cũng lạ và chẳng biết gì như nó....có khi dọn hết cái quán chắc ổng còn ko biết nửa là...mà quán này..đâu phải của ổng =))....Nói thì nói vậy nhưng cũng chỉ còn hơn tiếng rưỡi là đóng cửa...vắng ổng thì quán vẫn hoạt động bình thường thôi.Thôi kệ, mục đích nó đi làm thêm để học thêm thêm kinh nghiệm sống mà.Lúc chạy ngang, con nó có quay lại nhìn nó...và tất nhiên nó cũng chẳng bày tỏ cảm xúc gì qua gương mặt hết...một sự thờ ơ rất bình thường....Mới quen có 1-2 ngày mà đã sẵn sàng đi chơi khuya với người ta rồi...nhỏ này chắc cũng dễ dãi lắm đây.Mà nó thì ghét người có tính như vậy.Chợt thấy tin nhắn của chị:“nhox dang lam gi do” – “ uhm nhox dang lam viec chi oi – “lam o quan cafe gi do ha” – “hum nay choi ca ngay lam noi hok do” – “noi ma dung lo” – “thui nhox lam tiep di. Mane cam on nhox ve ngay hom nay nha” – “ sao cam on nhox” – “vi ngay hom nay rat vui”.....Nó mĩm cười...đâu phải mình chị vui...nó cũng vui lắm mà...nhưng ko biết niềm vui này bao giờ sẽ lặp lại nửa đây.