"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel.
Chương 1311
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. Không phải là tên trưởng lão giẫm gãy chân của hắn, mà là một trưởng lão khác mặc áo luyện công dài màu lam khác. Khuôn mặt của trưởng lão đánh gãy tay chân gã đàn ông kia có chút kinh ngạc, sao lại ra tay nhanh như vậy? “Hừ, dương đông kích tây, định đánh lừa chúng ta?”, trưởng lão mặc áo dài xanh khinh thường trách cứ. “Giết rồi, thật sự là giết rồi, trưởng lão của võ đường này sao có thể ra ra tay quả quyết như vậy?” “Nhảm nhí, Diệp Phàm giết nhiều người của họ như vậy, giết một kẻ giúp đỡ hắn thì đã thế nào?” “Ài, nhưng tên này chết thật là ấm ức, có cảm giác chính là bị Diệp Phàm đào hố hại chết, hãm hại đồng đội…” Mọi người ồn ào bàn tán, thổn thức giải thích không thôi. Bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhìn ra, Diệp Phàm đang gài bẫy đồng đội! Chỉ có duy nhất Bạch Trường Thanh đang ngồi ở đằng xa vẻ mặt đầy kinh ngạc, ánh mắt nhìn hướng Diệp Phàm mang theo một tia kiêng dè. Người này đúng là giảo hoạt tới cực điểm.... “A a a…” Linh Hồ Tinh Phong há mồm gào thét, điên rồi, hắn thực sự muốn điên rồi, thuộc hạ của mình bị Diệp Phàm hại chết. “Ha ha ha… Diệp Phàm, anh em của cậu bị giết rồi, có phải là rất thống khổ, rất bi thương hay không, hận không thể tự sát tạ tội hay không, ha ha ha…” Tứ trưởng lão Lăng Tiêu Sơn phá lên cười điên cuồng, loại sảng khoái lan tràn cả cơ thể này khiến ông ta ngẩng đầu gầm rống, hận không thể gõ chiêng đánh trống! “Ai nói tôi thương cảm đau khổ?” Nói đoạn, vẻ lo lắng trên mặt Diệp Phàm hoàn toàn biến mất, thay vào đó là nụ cười thoải mái. Sự thay đổi đột ngột này khiến tứ trưởng lão Lăng Tiêu Sơn sửng sốt.. Anh em của mình thương vong vẫn có thể cười đùa? Đây là giả vờ, hay là máu lạnh vô tình? "Mất tập trung trong chiến đấu có phải là coi thường Diệp Phàm tôi không?” Vù! Một âm thanh phá không truyền tới, khoảnh khắc tứ trưởng lão Lăng Tiêu Sơn ngẩn người khiến Diệp Phàm nhìn ra một kẽ hở, trường thương trong tay mạnh mẽ đâm lên. Nghe được tiếng gió rít tứ trưởng lão Lăng Tiêu Sơn phản ứng tức thì, như thể nhanh chóng xẹt ngang qua nhưng lúc này đã quá muộn. “Phù!” Trường thương đâm về phần bên phải cơ thể ông ta, xuyên qua xương sườn dưới ngực.
Không phải là tên trưởng lão giẫm gãy chân của hắn, mà là một trưởng lão khác mặc áo luyện công dài màu lam khác.
Khuôn mặt của trưởng lão đánh gãy tay chân gã đàn ông kia có chút kinh ngạc, sao lại ra tay nhanh như vậy?
“Hừ, dương đông kích tây, định đánh lừa chúng ta?”, trưởng lão mặc áo dài xanh khinh thường trách cứ.
“Giết rồi, thật sự là giết rồi, trưởng lão của võ đường này sao có thể ra ra tay quả quyết như vậy?”
“Nhảm nhí, Diệp Phàm giết nhiều người của họ như vậy, giết một kẻ giúp đỡ hắn thì đã thế nào?”
“Ài, nhưng tên này chết thật là ấm ức, có cảm giác chính là bị Diệp Phàm đào hố hại chết, hãm hại đồng đội…”
Mọi người ồn ào bàn tán, thổn thức giải thích không thôi.
Bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhìn ra, Diệp Phàm đang gài bẫy đồng đội!
Chỉ có duy nhất Bạch Trường Thanh đang ngồi ở đằng xa vẻ mặt đầy kinh ngạc, ánh mắt nhìn hướng Diệp Phàm mang theo một tia kiêng dè.
Người này đúng là giảo hoạt tới cực điểm....
“A a a…”
Linh Hồ Tinh Phong há mồm gào thét, điên rồi, hắn thực sự muốn điên rồi, thuộc hạ của mình bị Diệp Phàm hại chết.
“Ha ha ha… Diệp Phàm, anh em của cậu bị giết rồi, có phải là rất thống khổ, rất bi thương hay không, hận không thể tự sát tạ tội hay không, ha ha ha…”
Tứ trưởng lão Lăng Tiêu Sơn phá lên cười điên cuồng, loại sảng khoái lan tràn cả cơ thể này khiến ông ta ngẩng đầu gầm rống, hận không thể gõ chiêng đánh trống!
“Ai nói tôi thương cảm đau khổ?”
Nói đoạn, vẻ lo lắng trên mặt Diệp Phàm hoàn toàn biến mất, thay vào đó là nụ cười thoải mái.
Sự thay đổi đột ngột này khiến tứ trưởng lão Lăng Tiêu Sơn sửng sốt..
Anh em của mình thương vong vẫn có thể cười đùa?
Đây là giả vờ, hay là máu lạnh vô tình?
"Mất tập trung trong chiến đấu có phải là coi thường Diệp Phàm tôi không?”
Vù!
Một âm thanh phá không truyền tới, khoảnh khắc tứ trưởng lão Lăng Tiêu Sơn ngẩn người khiến Diệp Phàm nhìn ra một kẽ hở, trường thương trong tay mạnh mẽ đâm lên.
Nghe được tiếng gió rít tứ trưởng lão Lăng Tiêu Sơn phản ứng tức thì, như thể nhanh chóng xẹt ngang qua nhưng lúc này đã quá muộn.
“Phù!”
Trường thương đâm về phần bên phải cơ thể ông ta, xuyên qua xương sườn dưới ngực.
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. Không phải là tên trưởng lão giẫm gãy chân của hắn, mà là một trưởng lão khác mặc áo luyện công dài màu lam khác. Khuôn mặt của trưởng lão đánh gãy tay chân gã đàn ông kia có chút kinh ngạc, sao lại ra tay nhanh như vậy? “Hừ, dương đông kích tây, định đánh lừa chúng ta?”, trưởng lão mặc áo dài xanh khinh thường trách cứ. “Giết rồi, thật sự là giết rồi, trưởng lão của võ đường này sao có thể ra ra tay quả quyết như vậy?” “Nhảm nhí, Diệp Phàm giết nhiều người của họ như vậy, giết một kẻ giúp đỡ hắn thì đã thế nào?” “Ài, nhưng tên này chết thật là ấm ức, có cảm giác chính là bị Diệp Phàm đào hố hại chết, hãm hại đồng đội…” Mọi người ồn ào bàn tán, thổn thức giải thích không thôi. Bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhìn ra, Diệp Phàm đang gài bẫy đồng đội! Chỉ có duy nhất Bạch Trường Thanh đang ngồi ở đằng xa vẻ mặt đầy kinh ngạc, ánh mắt nhìn hướng Diệp Phàm mang theo một tia kiêng dè. Người này đúng là giảo hoạt tới cực điểm.... “A a a…” Linh Hồ Tinh Phong há mồm gào thét, điên rồi, hắn thực sự muốn điên rồi, thuộc hạ của mình bị Diệp Phàm hại chết. “Ha ha ha… Diệp Phàm, anh em của cậu bị giết rồi, có phải là rất thống khổ, rất bi thương hay không, hận không thể tự sát tạ tội hay không, ha ha ha…” Tứ trưởng lão Lăng Tiêu Sơn phá lên cười điên cuồng, loại sảng khoái lan tràn cả cơ thể này khiến ông ta ngẩng đầu gầm rống, hận không thể gõ chiêng đánh trống! “Ai nói tôi thương cảm đau khổ?” Nói đoạn, vẻ lo lắng trên mặt Diệp Phàm hoàn toàn biến mất, thay vào đó là nụ cười thoải mái. Sự thay đổi đột ngột này khiến tứ trưởng lão Lăng Tiêu Sơn sửng sốt.. Anh em của mình thương vong vẫn có thể cười đùa? Đây là giả vờ, hay là máu lạnh vô tình? "Mất tập trung trong chiến đấu có phải là coi thường Diệp Phàm tôi không?” Vù! Một âm thanh phá không truyền tới, khoảnh khắc tứ trưởng lão Lăng Tiêu Sơn ngẩn người khiến Diệp Phàm nhìn ra một kẽ hở, trường thương trong tay mạnh mẽ đâm lên. Nghe được tiếng gió rít tứ trưởng lão Lăng Tiêu Sơn phản ứng tức thì, như thể nhanh chóng xẹt ngang qua nhưng lúc này đã quá muộn. “Phù!” Trường thương đâm về phần bên phải cơ thể ông ta, xuyên qua xương sườn dưới ngực.