Tác giả:

"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel.

Chương 1318

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. Tứ trưởng lão của Lăng Tiêu Sơn và trưởng lão của Võ đường đều sa sầm mặt mày.  Tay cầm đao Hoàng Tuyền, khí thế của Diệp Phàm thay đổi hoàn toàn, càng trở nên mạnh mẽ hơn nhiều.  Giống như một sứ giả của địa ngục muốn xét xử tất cả bọn họ.  “Giết!”  Diệp Phàm hét lớn, chớp mắt đã biến mất, đao Hoàng Tuyền xé gió xông về phía Tứ trưởng lão Lăng Tiêu Sơn.  “Có đao thì thế nào, kết quả đã định, không thể thay đổi!”  Tứ trưởng lão Lăng Tiêu Sơn cũng rống lớn, đao Khai Sơn trong tay cũng chuẩn bị tiếp chiêu.  Hai vị trưởng lão khác cũng cùng lúc xông qua cũng muốn trợ giúp ông ta giết Diệp Phàm.  Xoẹt!  Ngay lúc bọn họ sắp va chạm vào nhau, bỗng nhiên Diệp Phàm như rơi xuống nhanh chóng xoay ngược qua bên cạnh, đao Hoàng Tuyền trong tay chém giết về phía Lâm Phàm.  A!  Lâm Phàm lập tức rống lớn, cả người vội vàng lùi ra sau, hắn chắc chắn không phải là đối thủ của Diệp Phàm.  Nhất là khi Diệp Phàm cầm đao Hoàng Tuyền trong tay!  Ha!  Ánh đao chớp nhoáng, đầu người bay thẳng lên, máu tươi từ cổ bắn tung toé ra.  “Sao có thể được?”  Không ít người lập tức sợ hãi hô hoán, lưỡi đao của Diệp Phàm còn chưa chạm vào Lâm Phàm, vẫn còn cách một đoạn nữa mà.  Sao có thể chặt rơi đầu Lâm Phàm được?  Ngay cả đầu Lâm Phàm bị chém bay lên trời mà vẫn còn mang vẻ hoảng sợ không hiểu nổi.  Cho dù bản thân toàn thân bị thương, không bằng Diệp Phàm thì hắn cũng không thể nào bị một đao chém bay đầu được.  “Sao có thể, sao cậu còn trẻ như vậy mà có thể tu luyện được?”  Người khác vẫn còn đang kinh sợ thì bà lão có thực lực cao nhất ở đây lại không tin được mà hét lớn.  “Bà lão, bà nghĩ tôi là đồ bỏ đi giống các người à?”  Diệp Phàm một đao đã chém đứt cổ Lâm Phàm, không hề ngừng lại quay người đến giết trưởng lão áo đen của Võ đường đã chặt đứt chân người.  Về phần tại sao không giết Tứ trưởng lão Lăng Tiêu Sơn đang bị thương nặng trước tiên, ngay cả Diệp Phàm cũng phải thừa nhận.  Lão già này tuy là nói ngông cuồng nhưng thực lực quả thật không tầm thường, ít nhất thì so với Từ Chính bị anh giết trước đó thì mạnh hơn nhiều.  Vả lại còn có một trưởng lão áo lam khác của Võ đường mà anh luôn cảm thấy đối phương có gì đó kỳ lạ.  Mặc dù cũng vây giết anh, nhưng mỗi lần ra tay đều như kiểu sấm to mưa nhỏ, đối phương cũng không hề tấn công vào vị trí nguy hiểm của anh. 

Tứ trưởng lão của Lăng Tiêu Sơn và trưởng lão của Võ đường đều sa sầm mặt mày.  

Tay cầm đao Hoàng Tuyền, khí thế của Diệp Phàm thay đổi hoàn toàn, càng trở nên mạnh mẽ hơn nhiều.  

Giống như một sứ giả của địa ngục muốn xét xử tất cả bọn họ.  

“Giết!”  

Diệp Phàm hét lớn, chớp mắt đã biến mất, đao Hoàng Tuyền xé gió xông về phía Tứ trưởng lão Lăng Tiêu Sơn.  

“Có đao thì thế nào, kết quả đã định, không thể thay đổi!”  

Tứ trưởng lão Lăng Tiêu Sơn cũng rống lớn, đao Khai Sơn trong tay cũng chuẩn bị tiếp chiêu.  

Hai vị trưởng lão khác cũng cùng lúc xông qua cũng muốn trợ giúp ông ta giết Diệp Phàm.  

Xoẹt!  

Ngay lúc bọn họ sắp va chạm vào nhau, bỗng nhiên Diệp Phàm như rơi xuống nhanh chóng xoay ngược qua bên cạnh, đao Hoàng Tuyền trong tay chém giết về phía Lâm Phàm.  

A!  

Lâm Phàm lập tức rống lớn, cả người vội vàng lùi ra sau, hắn chắc chắn không phải là đối thủ của Diệp Phàm.  

Nhất là khi Diệp Phàm cầm đao Hoàng Tuyền trong tay!  

Ha!  

Ánh đao chớp nhoáng, đầu người bay thẳng lên, máu tươi từ cổ bắn tung toé ra.  

“Sao có thể được?”  

Không ít người lập tức sợ hãi hô hoán, lưỡi đao của Diệp Phàm còn chưa chạm vào Lâm Phàm, vẫn còn cách một đoạn nữa mà.  

Sao có thể chặt rơi đầu Lâm Phàm được?  

Ngay cả đầu Lâm Phàm bị chém bay lên trời mà vẫn còn mang vẻ hoảng sợ không hiểu nổi.  

Cho dù bản thân toàn thân bị thương, không bằng Diệp Phàm thì hắn cũng không thể nào bị một đao chém bay đầu được.  

“Sao có thể, sao cậu còn trẻ như vậy mà có thể tu luyện được?”  

Người khác vẫn còn đang kinh sợ thì bà lão có thực lực cao nhất ở đây lại không tin được mà hét lớn.  

“Bà lão, bà nghĩ tôi là đồ bỏ đi giống các người à?”  

Diệp Phàm một đao đã chém đứt cổ Lâm Phàm, không hề ngừng lại quay người đến giết trưởng lão áo đen của Võ đường đã chặt đứt chân người.  

Về phần tại sao không giết Tứ trưởng lão Lăng Tiêu Sơn đang bị thương nặng trước tiên, ngay cả Diệp Phàm cũng phải thừa nhận.  

Lão già này tuy là nói ngông cuồng nhưng thực lực quả thật không tầm thường, ít nhất thì so với Từ Chính bị anh giết trước đó thì mạnh hơn nhiều.  

Vả lại còn có một trưởng lão áo lam khác của Võ đường mà anh luôn cảm thấy đối phương có gì đó kỳ lạ.  

Mặc dù cũng vây giết anh, nhưng mỗi lần ra tay đều như kiểu sấm to mưa nhỏ, đối phương cũng không hề tấn công vào vị trí nguy hiểm của anh. 

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. Tứ trưởng lão của Lăng Tiêu Sơn và trưởng lão của Võ đường đều sa sầm mặt mày.  Tay cầm đao Hoàng Tuyền, khí thế của Diệp Phàm thay đổi hoàn toàn, càng trở nên mạnh mẽ hơn nhiều.  Giống như một sứ giả của địa ngục muốn xét xử tất cả bọn họ.  “Giết!”  Diệp Phàm hét lớn, chớp mắt đã biến mất, đao Hoàng Tuyền xé gió xông về phía Tứ trưởng lão Lăng Tiêu Sơn.  “Có đao thì thế nào, kết quả đã định, không thể thay đổi!”  Tứ trưởng lão Lăng Tiêu Sơn cũng rống lớn, đao Khai Sơn trong tay cũng chuẩn bị tiếp chiêu.  Hai vị trưởng lão khác cũng cùng lúc xông qua cũng muốn trợ giúp ông ta giết Diệp Phàm.  Xoẹt!  Ngay lúc bọn họ sắp va chạm vào nhau, bỗng nhiên Diệp Phàm như rơi xuống nhanh chóng xoay ngược qua bên cạnh, đao Hoàng Tuyền trong tay chém giết về phía Lâm Phàm.  A!  Lâm Phàm lập tức rống lớn, cả người vội vàng lùi ra sau, hắn chắc chắn không phải là đối thủ của Diệp Phàm.  Nhất là khi Diệp Phàm cầm đao Hoàng Tuyền trong tay!  Ha!  Ánh đao chớp nhoáng, đầu người bay thẳng lên, máu tươi từ cổ bắn tung toé ra.  “Sao có thể được?”  Không ít người lập tức sợ hãi hô hoán, lưỡi đao của Diệp Phàm còn chưa chạm vào Lâm Phàm, vẫn còn cách một đoạn nữa mà.  Sao có thể chặt rơi đầu Lâm Phàm được?  Ngay cả đầu Lâm Phàm bị chém bay lên trời mà vẫn còn mang vẻ hoảng sợ không hiểu nổi.  Cho dù bản thân toàn thân bị thương, không bằng Diệp Phàm thì hắn cũng không thể nào bị một đao chém bay đầu được.  “Sao có thể, sao cậu còn trẻ như vậy mà có thể tu luyện được?”  Người khác vẫn còn đang kinh sợ thì bà lão có thực lực cao nhất ở đây lại không tin được mà hét lớn.  “Bà lão, bà nghĩ tôi là đồ bỏ đi giống các người à?”  Diệp Phàm một đao đã chém đứt cổ Lâm Phàm, không hề ngừng lại quay người đến giết trưởng lão áo đen của Võ đường đã chặt đứt chân người.  Về phần tại sao không giết Tứ trưởng lão Lăng Tiêu Sơn đang bị thương nặng trước tiên, ngay cả Diệp Phàm cũng phải thừa nhận.  Lão già này tuy là nói ngông cuồng nhưng thực lực quả thật không tầm thường, ít nhất thì so với Từ Chính bị anh giết trước đó thì mạnh hơn nhiều.  Vả lại còn có một trưởng lão áo lam khác của Võ đường mà anh luôn cảm thấy đối phương có gì đó kỳ lạ.  Mặc dù cũng vây giết anh, nhưng mỗi lần ra tay đều như kiểu sấm to mưa nhỏ, đối phương cũng không hề tấn công vào vị trí nguy hiểm của anh. 

Chương 1318