Tác giả:

"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel.

Chương 1325

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mặc dù tổng thể thực lực của Võ đường, cũng không quá mạnh, nhưng vẫn được coi là bá chủ của thành phố Cảng này.  Phụt  Vị Tứ trưởng lão của Lăng Tiêu Sơn bị cây thương đâm trúng bả vai, cả người suýt nữa bị nhấc lên.  Hồng trưởng lão ra tay vô cùng thâm độc, không hề lưu tình.  Tứ trưởng lão của Lăng Tiêu Sơn người be bét máu, khiến ông ta ngày càng yếu dần, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hồng trưởng lão, tại sao ông phải làm thế?”  “Giết chết ông!”  Hồng trưởng lão cuối cùng cũng mở miệng, nhưng chỉ có mấy từ đó.  “Muốn giết tôi, vậy ông cũng bồi táng theo đi!”  Tứ trưởng lão của Lăng Tiêu Sơn gào thét điên cuồng, cả người dường như lóe lên một tia sáng, tinh thần vốn ủ rũ đột nhiên tăng lên gấp bội.  Bùm bùm bùm.  Hai người cùng va chạm, vị Tứ trưởng lão của Lăng Tiêu Sơn dồn toàn bộ sức lực quyết liều mạng, dùng mạng đổi lấy mạng.  Khi hai người đánh nhau, cùng ra lực tấn công, tựa như sấm rền không ngừng.  “Bà già, hôm nay Võ đường của các người nhất định sẽ bị hủy diệt!’  Tứ trưởng lão của Lăng Tiêu Sơn bị chặn lại, tâm trạng căng thẳng của Diệp Phàm cuối cùng cũng được thả lỏng, bà lão dưới sự tấn công của anh và Linh Hồ Uyển Nhi, đã phải rút lui.  “Diệp Phàm, đừng vội đắc ý, đường chủ Võ đường của chúng ta còn chưa xuất hiện đâu, cậu chết là cái chắc!”. Bà lão gào lên, giọng đầy oán hận.  Lòng Diệp Phàm lắng lại, cười ha hả: “Đợi ông ta xuất hiện trước đã rồi hãy nói!”  “Còn bà, xuống hoàng tuyền trước một bước đi!”  Bùm!  Cây đao Hoàng Tuyền của Diệp Phàm vung lên, bà lão một lần nữa hộc máu, bà ta không trụ được lâu nữa.  “Không…”  Một tiếng gầm kinh hoàng từ phía bên kia truyền tới, ba người đang chém giết cũng quay đầu lại nhìn.  Chỉ thấy Tứ trưởng lão của Lăng Tiêu Sơn ngoan cố nắm chắc cây thương, hai mắt tràn ngập phẫn nộ, một ngụm máu lớn từ trong miệng chảy xuống  Cây thương cắm xuyên qua cổ họng của ông ta và chọc thẳng ra phía sau.  Mà cây thương dài trong tay ông ta, chỉ cách lồng ngực của Hồng trưởng lão có một sải tay, nhưng không nhích thêm được một chút nào!  “A..”  Bà lão hét lên một tiếng, vung cây gậy đầu rồng lên, chạy thẳng về phía sân trong của Võ đường.  

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mặc dù tổng thể thực lực của Võ đường, cũng không quá mạnh, nhưng vẫn được coi là bá chủ của thành phố Cảng này.  

Phụt  

Vị Tứ trưởng lão của Lăng Tiêu Sơn bị cây thương đâm trúng bả vai, cả người suýt nữa bị nhấc lên.  

Hồng trưởng lão ra tay vô cùng thâm độc, không hề lưu tình.  

Tứ trưởng lão của Lăng Tiêu Sơn người be bét máu, khiến ông ta ngày càng yếu dần, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hồng trưởng lão, tại sao ông phải làm thế?”  

“Giết chết ông!”  

Hồng trưởng lão cuối cùng cũng mở miệng, nhưng chỉ có mấy từ đó.  

“Muốn giết tôi, vậy ông cũng bồi táng theo đi!”  

Tứ trưởng lão của Lăng Tiêu Sơn gào thét điên cuồng, cả người dường như lóe lên một tia sáng, tinh thần vốn ủ rũ đột nhiên tăng lên gấp bội.  

Bùm bùm bùm.  

Hai người cùng va chạm, vị Tứ trưởng lão của Lăng Tiêu Sơn dồn toàn bộ sức lực quyết liều mạng, dùng mạng đổi lấy mạng.  

Khi hai người đánh nhau, cùng ra lực tấn công, tựa như sấm rền không ngừng.  

“Bà già, hôm nay Võ đường của các người nhất định sẽ bị hủy diệt!’  

Tứ trưởng lão của Lăng Tiêu Sơn bị chặn lại, tâm trạng căng thẳng của Diệp Phàm cuối cùng cũng được thả lỏng, bà lão dưới sự tấn công của anh và Linh Hồ Uyển Nhi, đã phải rút lui.  

“Diệp Phàm, đừng vội đắc ý, đường chủ Võ đường của chúng ta còn chưa xuất hiện đâu, cậu chết là cái chắc!”. Bà lão gào lên, giọng đầy oán hận.  

Lòng Diệp Phàm lắng lại, cười ha hả: “Đợi ông ta xuất hiện trước đã rồi hãy nói!”  

“Còn bà, xuống hoàng tuyền trước một bước đi!”  

Bùm!  

Cây đao Hoàng Tuyền của Diệp Phàm vung lên, bà lão một lần nữa hộc máu, bà ta không trụ được lâu nữa.  

“Không…”  

Một tiếng gầm kinh hoàng từ phía bên kia truyền tới, ba người đang chém giết cũng quay đầu lại nhìn.  

Chỉ thấy Tứ trưởng lão của Lăng Tiêu Sơn ngoan cố nắm chắc cây thương, hai mắt tràn ngập phẫn nộ, một ngụm máu lớn từ trong miệng chảy xuống  

Cây thương cắm xuyên qua cổ họng của ông ta và chọc thẳng ra phía sau.  

Mà cây thương dài trong tay ông ta, chỉ cách lồng ngực của Hồng trưởng lão có một sải tay, nhưng không nhích thêm được một chút nào!  

“A..”  

Bà lão hét lên một tiếng, vung cây gậy đầu rồng lên, chạy thẳng về phía sân trong của Võ đường.  

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mặc dù tổng thể thực lực của Võ đường, cũng không quá mạnh, nhưng vẫn được coi là bá chủ của thành phố Cảng này.  Phụt  Vị Tứ trưởng lão của Lăng Tiêu Sơn bị cây thương đâm trúng bả vai, cả người suýt nữa bị nhấc lên.  Hồng trưởng lão ra tay vô cùng thâm độc, không hề lưu tình.  Tứ trưởng lão của Lăng Tiêu Sơn người be bét máu, khiến ông ta ngày càng yếu dần, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hồng trưởng lão, tại sao ông phải làm thế?”  “Giết chết ông!”  Hồng trưởng lão cuối cùng cũng mở miệng, nhưng chỉ có mấy từ đó.  “Muốn giết tôi, vậy ông cũng bồi táng theo đi!”  Tứ trưởng lão của Lăng Tiêu Sơn gào thét điên cuồng, cả người dường như lóe lên một tia sáng, tinh thần vốn ủ rũ đột nhiên tăng lên gấp bội.  Bùm bùm bùm.  Hai người cùng va chạm, vị Tứ trưởng lão của Lăng Tiêu Sơn dồn toàn bộ sức lực quyết liều mạng, dùng mạng đổi lấy mạng.  Khi hai người đánh nhau, cùng ra lực tấn công, tựa như sấm rền không ngừng.  “Bà già, hôm nay Võ đường của các người nhất định sẽ bị hủy diệt!’  Tứ trưởng lão của Lăng Tiêu Sơn bị chặn lại, tâm trạng căng thẳng của Diệp Phàm cuối cùng cũng được thả lỏng, bà lão dưới sự tấn công của anh và Linh Hồ Uyển Nhi, đã phải rút lui.  “Diệp Phàm, đừng vội đắc ý, đường chủ Võ đường của chúng ta còn chưa xuất hiện đâu, cậu chết là cái chắc!”. Bà lão gào lên, giọng đầy oán hận.  Lòng Diệp Phàm lắng lại, cười ha hả: “Đợi ông ta xuất hiện trước đã rồi hãy nói!”  “Còn bà, xuống hoàng tuyền trước một bước đi!”  Bùm!  Cây đao Hoàng Tuyền của Diệp Phàm vung lên, bà lão một lần nữa hộc máu, bà ta không trụ được lâu nữa.  “Không…”  Một tiếng gầm kinh hoàng từ phía bên kia truyền tới, ba người đang chém giết cũng quay đầu lại nhìn.  Chỉ thấy Tứ trưởng lão của Lăng Tiêu Sơn ngoan cố nắm chắc cây thương, hai mắt tràn ngập phẫn nộ, một ngụm máu lớn từ trong miệng chảy xuống  Cây thương cắm xuyên qua cổ họng của ông ta và chọc thẳng ra phía sau.  Mà cây thương dài trong tay ông ta, chỉ cách lồng ngực của Hồng trưởng lão có một sải tay, nhưng không nhích thêm được một chút nào!  “A..”  Bà lão hét lên một tiếng, vung cây gậy đầu rồng lên, chạy thẳng về phía sân trong của Võ đường.  

Chương 1325