Biệt thự, xung quanh được trang trí với những ngọn nến rực rỡ lung linh với khung vườn tuyệt đẹp Những người hầu bày bàn ghế sang trọng trên bàn là một tấm trải màu trắng mang nét quý phái cho bữa tiệc. Tấm thảm màu đỏ được trải dài trên dãy đường đi rải đầy những tia kim tuyến lấp lánh. Trên bàn tiệc có 3 chai rượu quý của Pháp, 1 chiếc bánh sinh nhật trên chiếc bánh là dòng chữ Happy Birthday Linh Linh, bên cạnh con gấu trúc là ngọn nến số 16. Mọi thứ dường như đã hoàn thiện. Một phụ nữ nhìn vào có vẻ vừa ý. Từ trong nhà một người mặc áo quần người hầu hốt hoảng chạy ra - Phu nhân... phu nhân... có chuyện không hay... tiểu thư ... - Chuyện gì! Tiểu thư làm sao. Đại phu nhân của Phương Thị nói - Tiểu... thư... tiểu thư không có ở trong phòng. Ba Tư sững người nói không nên lời. - Sao lại có chuyện như vậy.... tôi bảo bà trong nó cơ mà. - Tôi... tôi thực sự xin lỗi.... tôi đã chuẩn bị cho tiểu thư mọi thứ để đón khách, nào ngờ tiểu thư nói đói rồi tôi bảo người hầu làm nhưng tiểu thư…
Chương 40: Chương 40
Nhóc... Em Dám Giả Trai Lừa Anh SaoTác giả: tinakawaTruyện Ngôn TìnhBiệt thự, xung quanh được trang trí với những ngọn nến rực rỡ lung linh với khung vườn tuyệt đẹp Những người hầu bày bàn ghế sang trọng trên bàn là một tấm trải màu trắng mang nét quý phái cho bữa tiệc. Tấm thảm màu đỏ được trải dài trên dãy đường đi rải đầy những tia kim tuyến lấp lánh. Trên bàn tiệc có 3 chai rượu quý của Pháp, 1 chiếc bánh sinh nhật trên chiếc bánh là dòng chữ Happy Birthday Linh Linh, bên cạnh con gấu trúc là ngọn nến số 16. Mọi thứ dường như đã hoàn thiện. Một phụ nữ nhìn vào có vẻ vừa ý. Từ trong nhà một người mặc áo quần người hầu hốt hoảng chạy ra - Phu nhân... phu nhân... có chuyện không hay... tiểu thư ... - Chuyện gì! Tiểu thư làm sao. Đại phu nhân của Phương Thị nói - Tiểu... thư... tiểu thư không có ở trong phòng. Ba Tư sững người nói không nên lời. - Sao lại có chuyện như vậy.... tôi bảo bà trong nó cơ mà. - Tôi... tôi thực sự xin lỗi.... tôi đã chuẩn bị cho tiểu thư mọi thứ để đón khách, nào ngờ tiểu thư nói đói rồi tôi bảo người hầu làm nhưng tiểu thư… - Mà em mua gì chưa vậy tính đến tay ko thăm họ à. Hắn nhìn cô đi thăm viện mà trong tay ko có gì.- Chết em quên. Cô hi răng ns.- Có thế mà cx quên. Hắn mắng.- Thôi.. chúng ta đi mua gì rồi đến. Hân quay xe lại.........................- Anh Triệu khi nào em ms đc ra viện.Giọng ns trong trẻo của bé Dương.- Anh cx ko pít. Anh Phong ms điện anh bảo sẽ đến ngay bây giờ. Cậu xoa đầu bé. vuốt tóc nhỏ.- Thật sao. Em muốn cảm ơn anh ấy. Tuy ko đc ăn học nhưng mấy đứa nhóc ko hỗn láo vs ai. Chỉ trừ gặp kẻ xấu.- Ừ anh cx muốn cảm ơn anh ấy và anh nhỏ con bạn của Phong nz.- Là anh hôm trước cho tụi em phở sao.- Ờ..Cốc Cốc. ..- Anh Phong. Cậu bé mừng rỡ ra mở cửa chưa biết ai mà đã rộ lên. - Ôi là sao.- Ừ..Cô cười rồi nhéo má cậu.- Chào bé Dương... Bé khoẻ ko nè. Linh Linh đặt gói trái cây đến cạnh gường nhỏ.- Vâng em khoẻ lắm. Nghe anh Triệu ns anh đã giúp em chữa bệnh cảm ơn anh.Cô nhóc lễ phép ns.- Hì ko có gì.- Anh này lac ai vậy anh. Cậu bé nhìn Long Ca quay sang hỏi Linh Linh.- Ờ giới thiệu vs hai đứa. Ảnh là anh họ anh. Cô cười rồi kéo ảnh đến gần 2 đứa.- Chào 2 nhóc. Anh tên Long Long- Chúng em chào anh.Hai cô cậu đồng thanh chào.- Ừ ngoan lắm.Ngồi chỉ 1 lúc nhưng hai nhóc có vẻ thích anh.Suốt buổi cười ns. - Anh còn đến thăm cậu bạn chút xíu anh ghé lại. Anh dứng dậy chào 2 nhóc.- Vâng chút anh đến kể chuyện cười tiếp nha. Bé Dương tươi cười ns.Còn Nhóc kia thì chăm chú nhìn ra cửa. Hình như là hóng Đan Phong- Em khát nước. Bé Dương cảm thấy cổ họng rơi khi vì lúc nảy cười nhìu quá.- Tuân lệnh công chúa có nc ngay.Linh Linh nhéo má cô rồi đi mua nc.Đi ra đến lễ tân của bệnh viện. Cô đang nhìn quanh xem căn tin đâu. Bất chợt cô thấy 1 bống dáng quen thuộc đang tiến từ cửa vàoKhi hắn đến gần cô đã mĩm cười. Nhưng ngược lại hắn lạnh lùng làm ngơ như người xa lạ. Hai tay bỏ túi ánh mắt băng đi lướt qua cô.Cô nhíu mày, cô nghĩ hắn ko thấy. Cô ms quay lui gọi - Đan PhongLại 1 lần nz. Hắn ko thèm để ý cứ tiến vào trong làm cô điên tiếc lên.............- Ôi anh Phong.Nhóc nôn nóng chờ hắm.Hắn đến nhóc rất vui.- ừm... bé Dương khoẻ chưa nào. Hân sờ trán cô bé.- Em khoẻ lắm anh.cảm ơn anh vì đã chưa bệnh cho em. Cô bé cười típ mắt ns.- Ko có gì. Hai Đứa ăn gì chưa.- Bọn em ms ăn nè.Ủa mà anh đi ra ko thấy anh ấy sao.Cậu nhóc ns thế là anh đã hiểu nhưng vờ đánh trống lãng. - :Hai đứa ăn rồi sao.Tiếc quá.phải đỗ hai tô cháo gà sao. Hắn vẻ mặt buồn.- Ko ko.Đề khuya bọn em ăn. Bé Triệu tin ranh chạy đến cầm bao thức ăn..............Suốt từ lúc hắn đối xử vs cô như thế cô cảm thấy vô cùng khó chịu" Hắn đang đùa sao.Đùa gì mà ớn lạnh thế chứ. Lúc sáng còn vui vẻ vs mình mà" Cô lắc đầu bó tay chấm
- Mà em mua gì chưa vậy tính đến tay ko thăm họ à. Hắn nhìn cô đi thăm viện mà trong tay ko có gì.
- Chết em quên. Cô hi răng ns.
- Có thế mà cx quên. Hắn mắng.- Thôi.. chúng ta đi mua gì rồi đến. Hân quay xe lại.
........................
- Anh Triệu khi nào em ms đc ra viện.Giọng ns trong trẻo của bé Dương.
- Anh cx ko pít. Anh Phong ms điện anh bảo sẽ đến ngay bây giờ. Cậu xoa đầu bé. vuốt tóc nhỏ.
- Thật sao. Em muốn cảm ơn anh ấy. Tuy ko đc ăn học nhưng mấy đứa nhóc ko hỗn láo vs ai. Chỉ trừ gặp kẻ xấu.
- Ừ anh cx muốn cảm ơn anh ấy và anh nhỏ con bạn của Phong nz.
- Là anh hôm trước cho tụi em phở sao.
- Ờ..
Cốc Cốc. ..
- Anh Phong. Cậu bé mừng rỡ ra mở cửa chưa biết ai mà đã rộ lên. - Ôi là sao.
- Ừ..Cô cười rồi nhéo má cậu.
- Chào bé Dương... Bé khoẻ ko nè. Linh Linh đặt gói trái cây đến cạnh gường nhỏ.
- Vâng em khoẻ lắm. Nghe anh Triệu ns anh đã giúp em chữa bệnh cảm ơn anh.Cô nhóc lễ phép ns.
- Hì ko có gì.
- Anh này lac ai vậy anh. Cậu bé nhìn Long Ca quay sang hỏi Linh Linh.
- Ờ giới thiệu vs hai đứa. Ảnh là anh họ anh. Cô cười rồi kéo ảnh đến gần 2 đứa.
- Chào 2 nhóc. Anh tên Long Long
- Chúng em chào anh.Hai cô cậu đồng thanh chào.
- Ừ ngoan lắm.
Ngồi chỉ 1 lúc nhưng hai nhóc có vẻ thích anh.Suốt buổi cười ns
. - Anh còn đến thăm cậu bạn chút xíu anh ghé lại. Anh dứng dậy chào 2 nhóc.
- Vâng chút anh đến kể chuyện cười tiếp nha. Bé Dương tươi cười ns.Còn Nhóc kia thì chăm chú nhìn ra cửa. Hình như là hóng Đan Phong
- Em khát nước. Bé Dương cảm thấy cổ họng rơi khi vì lúc nảy cười nhìu quá.
- Tuân lệnh công chúa có nc ngay.Linh Linh nhéo má cô rồi đi mua nc.
Đi ra đến lễ tân của bệnh viện. Cô đang nhìn quanh xem căn tin đâu. Bất chợt cô thấy 1 bống dáng quen thuộc đang tiến từ cửa vào
Khi hắn đến gần cô đã mĩm cười. Nhưng ngược lại hắn lạnh lùng làm ngơ như người xa lạ. Hai tay bỏ túi ánh mắt băng đi lướt qua cô.
Cô nhíu mày, cô nghĩ hắn ko thấy. Cô ms quay lui gọi - Đan Phong
Lại 1 lần nz. Hắn ko thèm để ý cứ tiến vào trong làm cô điên tiếc lên.
............
- Ôi anh Phong.Nhóc nôn nóng chờ hắm.Hắn đến nhóc rất vui.
- ừm... bé Dương khoẻ chưa nào. Hân sờ trán cô bé.
- Em khoẻ lắm anh.cảm ơn anh vì đã chưa bệnh cho em. Cô bé cười típ mắt ns.
- Ko có gì. Hai Đứa ăn gì chưa.
- Bọn em ms ăn nè.Ủa mà anh đi ra ko thấy anh ấy sao.
Cậu nhóc ns thế là anh đã hiểu nhưng vờ đánh trống lãng. - :Hai đứa ăn rồi sao.Tiếc quá.phải đỗ hai tô cháo gà sao. Hắn vẻ mặt buồn.
- Ko ko.Đề khuya bọn em ăn. Bé Triệu tin ranh chạy đến cầm bao thức ăn
..............
Suốt từ lúc hắn đối xử vs cô như thế cô cảm thấy vô cùng khó chịu
" Hắn đang đùa sao.Đùa gì mà ớn lạnh thế chứ. Lúc sáng còn vui vẻ vs mình mà" Cô lắc đầu bó tay chấm
Nhóc... Em Dám Giả Trai Lừa Anh SaoTác giả: tinakawaTruyện Ngôn TìnhBiệt thự, xung quanh được trang trí với những ngọn nến rực rỡ lung linh với khung vườn tuyệt đẹp Những người hầu bày bàn ghế sang trọng trên bàn là một tấm trải màu trắng mang nét quý phái cho bữa tiệc. Tấm thảm màu đỏ được trải dài trên dãy đường đi rải đầy những tia kim tuyến lấp lánh. Trên bàn tiệc có 3 chai rượu quý của Pháp, 1 chiếc bánh sinh nhật trên chiếc bánh là dòng chữ Happy Birthday Linh Linh, bên cạnh con gấu trúc là ngọn nến số 16. Mọi thứ dường như đã hoàn thiện. Một phụ nữ nhìn vào có vẻ vừa ý. Từ trong nhà một người mặc áo quần người hầu hốt hoảng chạy ra - Phu nhân... phu nhân... có chuyện không hay... tiểu thư ... - Chuyện gì! Tiểu thư làm sao. Đại phu nhân của Phương Thị nói - Tiểu... thư... tiểu thư không có ở trong phòng. Ba Tư sững người nói không nên lời. - Sao lại có chuyện như vậy.... tôi bảo bà trong nó cơ mà. - Tôi... tôi thực sự xin lỗi.... tôi đã chuẩn bị cho tiểu thư mọi thứ để đón khách, nào ngờ tiểu thư nói đói rồi tôi bảo người hầu làm nhưng tiểu thư… - Mà em mua gì chưa vậy tính đến tay ko thăm họ à. Hắn nhìn cô đi thăm viện mà trong tay ko có gì.- Chết em quên. Cô hi răng ns.- Có thế mà cx quên. Hắn mắng.- Thôi.. chúng ta đi mua gì rồi đến. Hân quay xe lại.........................- Anh Triệu khi nào em ms đc ra viện.Giọng ns trong trẻo của bé Dương.- Anh cx ko pít. Anh Phong ms điện anh bảo sẽ đến ngay bây giờ. Cậu xoa đầu bé. vuốt tóc nhỏ.- Thật sao. Em muốn cảm ơn anh ấy. Tuy ko đc ăn học nhưng mấy đứa nhóc ko hỗn láo vs ai. Chỉ trừ gặp kẻ xấu.- Ừ anh cx muốn cảm ơn anh ấy và anh nhỏ con bạn của Phong nz.- Là anh hôm trước cho tụi em phở sao.- Ờ..Cốc Cốc. ..- Anh Phong. Cậu bé mừng rỡ ra mở cửa chưa biết ai mà đã rộ lên. - Ôi là sao.- Ừ..Cô cười rồi nhéo má cậu.- Chào bé Dương... Bé khoẻ ko nè. Linh Linh đặt gói trái cây đến cạnh gường nhỏ.- Vâng em khoẻ lắm. Nghe anh Triệu ns anh đã giúp em chữa bệnh cảm ơn anh.Cô nhóc lễ phép ns.- Hì ko có gì.- Anh này lac ai vậy anh. Cậu bé nhìn Long Ca quay sang hỏi Linh Linh.- Ờ giới thiệu vs hai đứa. Ảnh là anh họ anh. Cô cười rồi kéo ảnh đến gần 2 đứa.- Chào 2 nhóc. Anh tên Long Long- Chúng em chào anh.Hai cô cậu đồng thanh chào.- Ừ ngoan lắm.Ngồi chỉ 1 lúc nhưng hai nhóc có vẻ thích anh.Suốt buổi cười ns. - Anh còn đến thăm cậu bạn chút xíu anh ghé lại. Anh dứng dậy chào 2 nhóc.- Vâng chút anh đến kể chuyện cười tiếp nha. Bé Dương tươi cười ns.Còn Nhóc kia thì chăm chú nhìn ra cửa. Hình như là hóng Đan Phong- Em khát nước. Bé Dương cảm thấy cổ họng rơi khi vì lúc nảy cười nhìu quá.- Tuân lệnh công chúa có nc ngay.Linh Linh nhéo má cô rồi đi mua nc.Đi ra đến lễ tân của bệnh viện. Cô đang nhìn quanh xem căn tin đâu. Bất chợt cô thấy 1 bống dáng quen thuộc đang tiến từ cửa vàoKhi hắn đến gần cô đã mĩm cười. Nhưng ngược lại hắn lạnh lùng làm ngơ như người xa lạ. Hai tay bỏ túi ánh mắt băng đi lướt qua cô.Cô nhíu mày, cô nghĩ hắn ko thấy. Cô ms quay lui gọi - Đan PhongLại 1 lần nz. Hắn ko thèm để ý cứ tiến vào trong làm cô điên tiếc lên.............- Ôi anh Phong.Nhóc nôn nóng chờ hắm.Hắn đến nhóc rất vui.- ừm... bé Dương khoẻ chưa nào. Hân sờ trán cô bé.- Em khoẻ lắm anh.cảm ơn anh vì đã chưa bệnh cho em. Cô bé cười típ mắt ns.- Ko có gì. Hai Đứa ăn gì chưa.- Bọn em ms ăn nè.Ủa mà anh đi ra ko thấy anh ấy sao.Cậu nhóc ns thế là anh đã hiểu nhưng vờ đánh trống lãng. - :Hai đứa ăn rồi sao.Tiếc quá.phải đỗ hai tô cháo gà sao. Hắn vẻ mặt buồn.- Ko ko.Đề khuya bọn em ăn. Bé Triệu tin ranh chạy đến cầm bao thức ăn..............Suốt từ lúc hắn đối xử vs cô như thế cô cảm thấy vô cùng khó chịu" Hắn đang đùa sao.Đùa gì mà ớn lạnh thế chứ. Lúc sáng còn vui vẻ vs mình mà" Cô lắc đầu bó tay chấm