Biệt thự, xung quanh được trang trí với những ngọn nến rực rỡ lung linh với khung vườn tuyệt đẹp Những người hầu bày bàn ghế sang trọng trên bàn là một tấm trải màu trắng mang nét quý phái cho bữa tiệc. Tấm thảm màu đỏ được trải dài trên dãy đường đi rải đầy những tia kim tuyến lấp lánh. Trên bàn tiệc có 3 chai rượu quý của Pháp, 1 chiếc bánh sinh nhật trên chiếc bánh là dòng chữ Happy Birthday Linh Linh, bên cạnh con gấu trúc là ngọn nến số 16. Mọi thứ dường như đã hoàn thiện. Một phụ nữ nhìn vào có vẻ vừa ý. Từ trong nhà một người mặc áo quần người hầu hốt hoảng chạy ra - Phu nhân... phu nhân... có chuyện không hay... tiểu thư ... - Chuyện gì! Tiểu thư làm sao. Đại phu nhân của Phương Thị nói - Tiểu... thư... tiểu thư không có ở trong phòng. Ba Tư sững người nói không nên lời. - Sao lại có chuyện như vậy.... tôi bảo bà trong nó cơ mà. - Tôi... tôi thực sự xin lỗi.... tôi đã chuẩn bị cho tiểu thư mọi thứ để đón khách, nào ngờ tiểu thư nói đói rồi tôi bảo người hầu làm nhưng tiểu thư…
Chương 54: Chương 54
Nhóc... Em Dám Giả Trai Lừa Anh SaoTác giả: tinakawaTruyện Ngôn TìnhBiệt thự, xung quanh được trang trí với những ngọn nến rực rỡ lung linh với khung vườn tuyệt đẹp Những người hầu bày bàn ghế sang trọng trên bàn là một tấm trải màu trắng mang nét quý phái cho bữa tiệc. Tấm thảm màu đỏ được trải dài trên dãy đường đi rải đầy những tia kim tuyến lấp lánh. Trên bàn tiệc có 3 chai rượu quý của Pháp, 1 chiếc bánh sinh nhật trên chiếc bánh là dòng chữ Happy Birthday Linh Linh, bên cạnh con gấu trúc là ngọn nến số 16. Mọi thứ dường như đã hoàn thiện. Một phụ nữ nhìn vào có vẻ vừa ý. Từ trong nhà một người mặc áo quần người hầu hốt hoảng chạy ra - Phu nhân... phu nhân... có chuyện không hay... tiểu thư ... - Chuyện gì! Tiểu thư làm sao. Đại phu nhân của Phương Thị nói - Tiểu... thư... tiểu thư không có ở trong phòng. Ba Tư sững người nói không nên lời. - Sao lại có chuyện như vậy.... tôi bảo bà trong nó cơ mà. - Tôi... tôi thực sự xin lỗi.... tôi đã chuẩn bị cho tiểu thư mọi thứ để đón khách, nào ngờ tiểu thư nói đói rồi tôi bảo người hầu làm nhưng tiểu thư… - Oa... Kem anh zai mua là số 1. Linh Linh sung sướng cằm cây kem ăn cười típ mắt.- Bà nịnh vừa vừa thôi. Long Long nhí tay vào đầu cô- Hêhê....- À... Long Ca như nhớ ra chuyện gì đó.- Chứng minh nhân dân giả mạo anh đưa em đâu rồi. Hắn đưa tay ra như muốn xemLong Long ns cô ms sực nhớ. Cô nhỏm người dậy tìm cái ví ở túi sau. Tìm mãi cx ko có. Cô cười giả lả nhìn anh trai vẻ mặt đau khổ - Mất đâu rồi á, chắc là lúc sáng...- Ý em là nó rơi ở trường.Cô gục gục đầu.- Em biết đó là chứng minh giả thì lo mà giữ đoàng hoàn chứ. Nếu có ai đó đem đến công an là tiêu ko hả. Long Ca vô cùng tức giận.- Em ... em xin lỗi. Nhưng người nhặt nó sẽ ko pít đó là giả để đem đến công an đâu. Cô ra vẻ hối lỗi.- Thộ đc rồi, nếu đã rơi trong trường. Thì chỉ có học sinh trường mình nhặt. ai anh sẽ thông báo tìm đồ bị rơi.....................- Không biết bao giờ ms đc ra viện đây trời chán chết mất. Linh Linh vừa ngủ dậy thì đã phán câu đó.- Bác sĩ ns tiểu thư cần nghĩ ngơi thêm. Ko thể ra viện sớm đc đâu. Bà Tư ân cần khuyên cô.- Bà Tư ơi cháu cgián gần chết đây nè. Cô cứ rên rĩ mãi.- Có Gia Bảo này thì cậu ko chán đâu. Từ ngoài cửa đi vào đã choan choan giọng hắn.- Ì... Cok bĩu môi nhìn hắn rồi nhìn ra cửa như mong chờ sự xuất hiện của ai đó.Thấy cô như vậy là hắn đoán đc suy nghĩ của cô rồi- Đan Phong ko đến đâu mà nhìn.Nghe hắn ns cô giật mình như có tật giật mình, cói vấp- Tôi... chờ hắn đâu chứ.- Ko nhắc hắn nz, cậu xem tôi đem gì cho cậu nè... Hắn đưa trước mặt cô gói thức ăn.Cô sáng mắt ra, ngửi mùi là cô biết đó là món khoái khẩu của cô rồi. Cô chụp lấy- Sao anh biết tôi thích ăn mì quảng. Cô vừa ăn vừa ns- Thì hôm qua Đan Phong ns. Hắn vẻ mặt ko vui khi nhắc lại. - Hôm qua nghe hắn ns như thế là tôi biết đó là món cậu thích rồi. Cậu chỉ chọc tức hắn chứ gì.Cô gượng gạo khi bị Gia Bảo nắm lấy tim đen.- Thế cậu ko đi học à. Cô đánh trống lãng.- Đi..- Sao giờ còn ở đây. Cô thắc mắc.- Tộ thì ai cấm. Giờ nào đến chả đc. Hắn vẻ mặt ra oai.- Hí nhìn cái mặt phách táu.Cô ns nhỏ nhỏ trong miệng đủ mình nghe.- Cái gì cô vừa ns ai... Cậu ta hỏi lại.- Tôi ns gì đâu. Nói phong long thôi. Linh Linh nhìn quanh ns............Ở 1 góc nào đó...Osin 1: cậu chủ dạo này là lạ thế nào í.Osin 2: ừ,cậu chủ biết quan tâm hơn là thứ nhất,bớt lạnh lùng hơn là thứ hai...Osin 3 chen vào: nhưng chỉ với cô bé ms đến kia thôi,mà con bé c*̃ng dễ thương nhỉ!Osin1 2:chuẩn ko chỉnh, chỉnh hết chuẩn.3 osin: Hay là cậu chủ... Chắc không phải đâu, mới vài ngày thôi mà.Tại 1 nơi có tên là nhà bếp..."lọ nào đựng muối, lọ nào đựng đường ta?"_nó đang làm wen vs cái nhà bếp ở đây.Trước mặt nó là 2 lọ: 1 xanh,1 đỏ,nó đang xem đâu là lọ đường&đâu là lọ muối. Nó mở nắp cả 2 lọ rồi nếm:lọ xanh là đường, lọ đỏ là muối.Cô nàng thông minh lấy bút dạ ra viết vào 2 cái nắp.Nào ngờ do 2 cái lọ là thủy tinh nên trong suốt,có cái nắp nhựa là có màu thôi nên lúc đóng nắp lại thì nàng Thiên Ngân hậu đậu nhà ta lại đóng sai nắp:nắp đỏ cho lọ đường&nắp xanh cho lọ muối.Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp nhỉ?Các bạn theo dõi tiếp nha!
- Oa... Kem anh zai mua là số 1. Linh Linh sung sướng cằm cây kem ăn cười típ mắt.
- Bà nịnh vừa vừa thôi. Long Long nhí tay vào đầu cô
- Hêhê....
- À... Long Ca như nhớ ra chuyện gì đó.- Chứng minh nhân dân giả mạo anh đưa em đâu rồi. Hắn đưa tay ra như muốn xem
Long Long ns cô ms sực nhớ. Cô nhỏm người dậy tìm cái ví ở túi sau. Tìm mãi cx ko có. Cô cười giả lả nhìn anh trai vẻ mặt đau khổ - Mất đâu rồi á, chắc là lúc sáng...
- Ý em là nó rơi ở trường.
Cô gục gục đầu.
- Em biết đó là chứng minh giả thì lo mà giữ đoàng hoàn chứ. Nếu có ai đó đem đến công an là tiêu ko hả. Long Ca vô cùng tức giận.
- Em ... em xin lỗi. Nhưng người nhặt nó sẽ ko pít đó là giả để đem đến công an đâu. Cô ra vẻ hối lỗi.
- Thộ đc rồi, nếu đã rơi trong trường. Thì chỉ có học sinh trường mình nhặt. ai anh sẽ thông báo tìm đồ bị rơi.
....................
- Không biết bao giờ ms đc ra viện đây trời chán chết mất. Linh Linh vừa ngủ dậy thì đã phán câu đó.
- Bác sĩ ns tiểu thư cần nghĩ ngơi thêm. Ko thể ra viện sớm đc đâu. Bà Tư ân cần khuyên cô.
- Bà Tư ơi cháu cgián gần chết đây nè. Cô cứ rên rĩ mãi.
- Có Gia Bảo này thì cậu ko chán đâu. Từ ngoài cửa đi vào đã choan choan giọng hắn.
- Ì... Cok bĩu môi nhìn hắn rồi nhìn ra cửa như mong chờ sự xuất hiện của ai đó.
Thấy cô như vậy là hắn đoán đc suy nghĩ của cô rồi
- Đan Phong ko đến đâu mà nhìn.
Nghe hắn ns cô giật mình như có tật giật mình, cói vấp
- Tôi... chờ hắn đâu chứ.
- Ko nhắc hắn nz, cậu xem tôi đem gì cho cậu nè... Hắn đưa trước mặt cô gói thức ăn.
Cô sáng mắt ra, ngửi mùi là cô biết đó là món khoái khẩu của cô rồi. Cô chụp lấy
- Sao anh biết tôi thích ăn mì quảng. Cô vừa ăn vừa ns
- Thì hôm qua Đan Phong ns. Hắn vẻ mặt ko vui khi nhắc lại. - Hôm qua nghe hắn ns như thế là tôi biết đó là món cậu thích rồi. Cậu chỉ chọc tức hắn chứ gì.
Cô gượng gạo khi bị Gia Bảo nắm lấy tim đen.
- Thế cậu ko đi học à. Cô đánh trống lãng.
- Đi..
- Sao giờ còn ở đây. Cô thắc mắc.
- Tộ thì ai cấm. Giờ nào đến chả đc. Hắn vẻ mặt ra oai.
- Hí nhìn cái mặt phách táu.Cô ns nhỏ nhỏ trong miệng đủ mình nghe.
- Cái gì cô vừa ns ai... Cậu ta hỏi lại.
- Tôi ns gì đâu. Nói phong long thôi. Linh Linh nhìn quanh ns.
...........
Ở 1 góc nào đó...
Osin 1: cậu chủ dạo này là lạ thế nào í.
Osin 2: ừ,cậu chủ biết quan tâm hơn là thứ nhất,bớt lạnh lùng hơn là thứ hai...
Osin 3 chen vào: nhưng chỉ với cô bé ms đến kia thôi,mà con bé c*̃ng dễ thương nhỉ!
Osin1 2:chuẩn ko chỉnh, chỉnh hết chuẩn.
3 osin: Hay là cậu chủ... Chắc không phải đâu, mới vài ngày thôi mà.
Tại 1 nơi có tên là nhà bếp...
"lọ nào đựng muối, lọ nào đựng đường ta?"_nó đang làm wen vs cái nhà bếp ở đây.Trước mặt nó là 2 lọ: 1 xanh,1 đỏ,nó đang xem đâu là lọ đường&đâu là lọ muối. Nó mở nắp cả 2 lọ rồi nếm:lọ xanh là đường, lọ đỏ là muối.Cô nàng thông minh lấy bút dạ ra viết vào 2 cái nắp.Nào ngờ do 2 cái lọ là thủy tinh nên trong suốt,có cái nắp nhựa là có màu thôi nên lúc đóng nắp lại thì nàng Thiên Ngân hậu đậu nhà ta lại đóng sai nắp:nắp đỏ cho lọ đường&nắp xanh cho lọ muối.Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp nhỉ?Các bạn theo dõi tiếp nha!
Nhóc... Em Dám Giả Trai Lừa Anh SaoTác giả: tinakawaTruyện Ngôn TìnhBiệt thự, xung quanh được trang trí với những ngọn nến rực rỡ lung linh với khung vườn tuyệt đẹp Những người hầu bày bàn ghế sang trọng trên bàn là một tấm trải màu trắng mang nét quý phái cho bữa tiệc. Tấm thảm màu đỏ được trải dài trên dãy đường đi rải đầy những tia kim tuyến lấp lánh. Trên bàn tiệc có 3 chai rượu quý của Pháp, 1 chiếc bánh sinh nhật trên chiếc bánh là dòng chữ Happy Birthday Linh Linh, bên cạnh con gấu trúc là ngọn nến số 16. Mọi thứ dường như đã hoàn thiện. Một phụ nữ nhìn vào có vẻ vừa ý. Từ trong nhà một người mặc áo quần người hầu hốt hoảng chạy ra - Phu nhân... phu nhân... có chuyện không hay... tiểu thư ... - Chuyện gì! Tiểu thư làm sao. Đại phu nhân của Phương Thị nói - Tiểu... thư... tiểu thư không có ở trong phòng. Ba Tư sững người nói không nên lời. - Sao lại có chuyện như vậy.... tôi bảo bà trong nó cơ mà. - Tôi... tôi thực sự xin lỗi.... tôi đã chuẩn bị cho tiểu thư mọi thứ để đón khách, nào ngờ tiểu thư nói đói rồi tôi bảo người hầu làm nhưng tiểu thư… - Oa... Kem anh zai mua là số 1. Linh Linh sung sướng cằm cây kem ăn cười típ mắt.- Bà nịnh vừa vừa thôi. Long Long nhí tay vào đầu cô- Hêhê....- À... Long Ca như nhớ ra chuyện gì đó.- Chứng minh nhân dân giả mạo anh đưa em đâu rồi. Hắn đưa tay ra như muốn xemLong Long ns cô ms sực nhớ. Cô nhỏm người dậy tìm cái ví ở túi sau. Tìm mãi cx ko có. Cô cười giả lả nhìn anh trai vẻ mặt đau khổ - Mất đâu rồi á, chắc là lúc sáng...- Ý em là nó rơi ở trường.Cô gục gục đầu.- Em biết đó là chứng minh giả thì lo mà giữ đoàng hoàn chứ. Nếu có ai đó đem đến công an là tiêu ko hả. Long Ca vô cùng tức giận.- Em ... em xin lỗi. Nhưng người nhặt nó sẽ ko pít đó là giả để đem đến công an đâu. Cô ra vẻ hối lỗi.- Thộ đc rồi, nếu đã rơi trong trường. Thì chỉ có học sinh trường mình nhặt. ai anh sẽ thông báo tìm đồ bị rơi.....................- Không biết bao giờ ms đc ra viện đây trời chán chết mất. Linh Linh vừa ngủ dậy thì đã phán câu đó.- Bác sĩ ns tiểu thư cần nghĩ ngơi thêm. Ko thể ra viện sớm đc đâu. Bà Tư ân cần khuyên cô.- Bà Tư ơi cháu cgián gần chết đây nè. Cô cứ rên rĩ mãi.- Có Gia Bảo này thì cậu ko chán đâu. Từ ngoài cửa đi vào đã choan choan giọng hắn.- Ì... Cok bĩu môi nhìn hắn rồi nhìn ra cửa như mong chờ sự xuất hiện của ai đó.Thấy cô như vậy là hắn đoán đc suy nghĩ của cô rồi- Đan Phong ko đến đâu mà nhìn.Nghe hắn ns cô giật mình như có tật giật mình, cói vấp- Tôi... chờ hắn đâu chứ.- Ko nhắc hắn nz, cậu xem tôi đem gì cho cậu nè... Hắn đưa trước mặt cô gói thức ăn.Cô sáng mắt ra, ngửi mùi là cô biết đó là món khoái khẩu của cô rồi. Cô chụp lấy- Sao anh biết tôi thích ăn mì quảng. Cô vừa ăn vừa ns- Thì hôm qua Đan Phong ns. Hắn vẻ mặt ko vui khi nhắc lại. - Hôm qua nghe hắn ns như thế là tôi biết đó là món cậu thích rồi. Cậu chỉ chọc tức hắn chứ gì.Cô gượng gạo khi bị Gia Bảo nắm lấy tim đen.- Thế cậu ko đi học à. Cô đánh trống lãng.- Đi..- Sao giờ còn ở đây. Cô thắc mắc.- Tộ thì ai cấm. Giờ nào đến chả đc. Hắn vẻ mặt ra oai.- Hí nhìn cái mặt phách táu.Cô ns nhỏ nhỏ trong miệng đủ mình nghe.- Cái gì cô vừa ns ai... Cậu ta hỏi lại.- Tôi ns gì đâu. Nói phong long thôi. Linh Linh nhìn quanh ns............Ở 1 góc nào đó...Osin 1: cậu chủ dạo này là lạ thế nào í.Osin 2: ừ,cậu chủ biết quan tâm hơn là thứ nhất,bớt lạnh lùng hơn là thứ hai...Osin 3 chen vào: nhưng chỉ với cô bé ms đến kia thôi,mà con bé c*̃ng dễ thương nhỉ!Osin1 2:chuẩn ko chỉnh, chỉnh hết chuẩn.3 osin: Hay là cậu chủ... Chắc không phải đâu, mới vài ngày thôi mà.Tại 1 nơi có tên là nhà bếp..."lọ nào đựng muối, lọ nào đựng đường ta?"_nó đang làm wen vs cái nhà bếp ở đây.Trước mặt nó là 2 lọ: 1 xanh,1 đỏ,nó đang xem đâu là lọ đường&đâu là lọ muối. Nó mở nắp cả 2 lọ rồi nếm:lọ xanh là đường, lọ đỏ là muối.Cô nàng thông minh lấy bút dạ ra viết vào 2 cái nắp.Nào ngờ do 2 cái lọ là thủy tinh nên trong suốt,có cái nắp nhựa là có màu thôi nên lúc đóng nắp lại thì nàng Thiên Ngân hậu đậu nhà ta lại đóng sai nắp:nắp đỏ cho lọ đường&nắp xanh cho lọ muối.Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp nhỉ?Các bạn theo dõi tiếp nha!