"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel.
Chương 1341
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. “Thằng ranh, bớt nói mấy lời thừa thãi đó lại, nếu mày đã biết phía sau Chung Dật Phi còn có Lăng Tiêu Sơn, vẫn còn giám vác mặt tới, không sợ bị giết luôn sao hả?” Người đàn ông trung niên vẫn chưa biết chuyện của võ đường, vì dù sao nhà họ Chung cũng nằm ở vị trí khá xa. “Nếu đã như vậy, thì tôi sẽ ra tay với các ông trước!” Vừa dứt lời, Diệp Phàm liền cử động, xông thẳng về phía trước. “Lên, đánh nó!” Người đàn ông trung niên hét lên một tiếng, không ngờ Diệp Phàm biết bối cảnh của Chung Dật Phi rồi nhưng vẫn dám ra tay. Bịch bịch bịch! Diệp Phàm tung ra những cú đấm liên hoàn, chớp mắt đã có ba người bị đánh bay. Khí kình bùng phát toàn thân, một cái tát vung ra, dường như mang theo cả một trận gió bão, lại có ba người bị đánh bay ra tiếp. Ngay lúc đó sắc mặt của người đàn ông trung niên cũng đã trở nên khó coi, khí kình hoá hình, tiểu tông sư! Diệp Phàm lại là tiểu tông sư, sự ngạo nghễ trong lòng ông ta chợt bị dập tắt, sau đó liền quay đầu bỏ chạy. Ông ta phải gọi Chung Thánh Thủ của nhà họ Chung ra, và người này chính là ông nội của Chung Dật Phi. “Hừ, chạy thoát được sao?” Diệp Phàm lạnh lùng hừ một tiếng, áp dụng chiêu thức học được từ Âu Dương Ngọc Quân, anh vượt qua mấy người còn chưa ngã ra đất, sau đó xuất hiện ngay phía sau lưng người đàn ông trung niên. Diệp Phàm đưa tay ra tóm lấy gáy người đàn ông trung niên này, ông ta cảm nhận được tiếng phá không từ phía sau truyền tới. Cắn chặt răng, quay người lại tung một cú đấm vào nắm đấm của Diệp Phàm. Bịch! “A...” Trong lúc cú đấm va vào nhau, người đàn ông trung niên đã kêu lên một tiếng chói tai đến thảm thiết. Bàn tay ông ta bị đánh nát, phần da còn văng cả ra, xương bị đánh gãy. Máu tươi cứ thế chảy xuống. “Phù!” Diệp Phàm lại tung một chưởng ấn vào ngay lồng ngực người đàn ông trung niên, khiến ông ta bay lên, rồi đập mạnh xuống đất, sau đó liền ho ra một ngụm máu. “Diệp Phàm, mày dám đánh tao bị thương, người đứng đầu của nhà họ Chung nhất định sẽ xử đẹp mày”. Khoé miệng vẫn còn vương máu, nhưng người đàn ông trung niên này vẫn còn gào lên, xong trông đã có vẻ yếu đi nhiều. Người đứng đầu của nhà họ Chung? Chính là Chung Thánh Thủ sao? Nếu như phải giải quyết, thì cũng không thể giữ hậu hoạ về sau.
“Thằng ranh, bớt nói mấy lời thừa thãi đó lại, nếu mày đã biết phía sau Chung Dật Phi còn có Lăng Tiêu Sơn, vẫn còn giám vác mặt tới, không sợ bị giết luôn sao hả?”
Người đàn ông trung niên vẫn chưa biết chuyện của võ đường, vì dù sao nhà họ Chung cũng nằm ở vị trí khá xa.
“Nếu đã như vậy, thì tôi sẽ ra tay với các ông trước!”
Vừa dứt lời, Diệp Phàm liền cử động, xông thẳng về phía trước.
“Lên, đánh nó!”
Người đàn ông trung niên hét lên một tiếng, không ngờ Diệp Phàm biết bối cảnh của Chung Dật Phi rồi nhưng vẫn dám ra tay.
Bịch bịch bịch!
Diệp Phàm tung ra những cú đấm liên hoàn, chớp mắt đã có ba người bị đánh bay.
Khí kình bùng phát toàn thân, một cái tát vung ra, dường như mang theo cả một trận gió bão, lại có ba người bị đánh bay ra tiếp.
Ngay lúc đó sắc mặt của người đàn ông trung niên cũng đã trở nên khó coi, khí kình hoá hình, tiểu tông sư!
Diệp Phàm lại là tiểu tông sư, sự ngạo nghễ trong lòng ông ta chợt bị dập tắt, sau đó liền quay đầu bỏ chạy.
Ông ta phải gọi Chung Thánh Thủ của nhà họ Chung ra, và người này chính là ông nội của Chung Dật Phi.
“Hừ, chạy thoát được sao?”
Diệp Phàm lạnh lùng hừ một tiếng, áp dụng chiêu thức học được từ Âu Dương Ngọc Quân, anh vượt qua mấy người còn chưa ngã ra đất, sau đó xuất hiện ngay phía sau lưng người đàn ông trung niên.
Diệp Phàm đưa tay ra tóm lấy gáy người đàn ông trung niên này, ông ta cảm nhận được tiếng phá không từ phía sau truyền tới.
Cắn chặt răng, quay người lại tung một cú đấm vào nắm đấm của Diệp Phàm.
Bịch!
“A...”
Trong lúc cú đấm va vào nhau, người đàn ông trung niên đã kêu lên một tiếng chói tai đến thảm thiết.
Bàn tay ông ta bị đánh nát, phần da còn văng cả ra, xương bị đánh gãy.
Máu tươi cứ thế chảy xuống.
“Phù!”
Diệp Phàm lại tung một chưởng ấn vào ngay lồng ngực người đàn ông trung niên, khiến ông ta bay lên, rồi đập mạnh xuống đất, sau đó liền ho ra một ngụm máu.
“Diệp Phàm, mày dám đánh tao bị thương, người đứng đầu của nhà họ Chung nhất định sẽ xử đẹp mày”.
Khoé miệng vẫn còn vương máu, nhưng người đàn ông trung niên này vẫn còn gào lên, xong trông đã có vẻ yếu đi nhiều.
Người đứng đầu của nhà họ Chung?
Chính là Chung Thánh Thủ sao?
Nếu như phải giải quyết, thì cũng không thể giữ hậu hoạ về sau.
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. “Thằng ranh, bớt nói mấy lời thừa thãi đó lại, nếu mày đã biết phía sau Chung Dật Phi còn có Lăng Tiêu Sơn, vẫn còn giám vác mặt tới, không sợ bị giết luôn sao hả?” Người đàn ông trung niên vẫn chưa biết chuyện của võ đường, vì dù sao nhà họ Chung cũng nằm ở vị trí khá xa. “Nếu đã như vậy, thì tôi sẽ ra tay với các ông trước!” Vừa dứt lời, Diệp Phàm liền cử động, xông thẳng về phía trước. “Lên, đánh nó!” Người đàn ông trung niên hét lên một tiếng, không ngờ Diệp Phàm biết bối cảnh của Chung Dật Phi rồi nhưng vẫn dám ra tay. Bịch bịch bịch! Diệp Phàm tung ra những cú đấm liên hoàn, chớp mắt đã có ba người bị đánh bay. Khí kình bùng phát toàn thân, một cái tát vung ra, dường như mang theo cả một trận gió bão, lại có ba người bị đánh bay ra tiếp. Ngay lúc đó sắc mặt của người đàn ông trung niên cũng đã trở nên khó coi, khí kình hoá hình, tiểu tông sư! Diệp Phàm lại là tiểu tông sư, sự ngạo nghễ trong lòng ông ta chợt bị dập tắt, sau đó liền quay đầu bỏ chạy. Ông ta phải gọi Chung Thánh Thủ của nhà họ Chung ra, và người này chính là ông nội của Chung Dật Phi. “Hừ, chạy thoát được sao?” Diệp Phàm lạnh lùng hừ một tiếng, áp dụng chiêu thức học được từ Âu Dương Ngọc Quân, anh vượt qua mấy người còn chưa ngã ra đất, sau đó xuất hiện ngay phía sau lưng người đàn ông trung niên. Diệp Phàm đưa tay ra tóm lấy gáy người đàn ông trung niên này, ông ta cảm nhận được tiếng phá không từ phía sau truyền tới. Cắn chặt răng, quay người lại tung một cú đấm vào nắm đấm của Diệp Phàm. Bịch! “A...” Trong lúc cú đấm va vào nhau, người đàn ông trung niên đã kêu lên một tiếng chói tai đến thảm thiết. Bàn tay ông ta bị đánh nát, phần da còn văng cả ra, xương bị đánh gãy. Máu tươi cứ thế chảy xuống. “Phù!” Diệp Phàm lại tung một chưởng ấn vào ngay lồng ngực người đàn ông trung niên, khiến ông ta bay lên, rồi đập mạnh xuống đất, sau đó liền ho ra một ngụm máu. “Diệp Phàm, mày dám đánh tao bị thương, người đứng đầu của nhà họ Chung nhất định sẽ xử đẹp mày”. Khoé miệng vẫn còn vương máu, nhưng người đàn ông trung niên này vẫn còn gào lên, xong trông đã có vẻ yếu đi nhiều. Người đứng đầu của nhà họ Chung? Chính là Chung Thánh Thủ sao? Nếu như phải giải quyết, thì cũng không thể giữ hậu hoạ về sau.