Nước, thật đúng là nhiều nước, Lăng Kiều cảm thấy mình giống như rơi vào trong nước, thở không ra hơi, không chạm đến đáy nước. “Rầm!”Bọt nước mặt sông bắn lên tung tóe, Lăng Kiều đột nhiên nhô đầu lên khỏi bờ sông, mở to hai mắt, không dám tin nhìn mọi thứ xung quanh. Hồ nước trong veo, bên trên là một đám bụi cỏ lau xanh tốt, nơi xa có khói bếp lượn lờ, mơ hồ nhìn thấy từng căn nhà nhỏ. Đây không phải là thôn Đường Thạch khi cô ấy còn nhỏ ư, từ sau khi em gái chết, cô ấy đã không còn nhớ rõ chính mình đã bao lâu chưa về qua thôn này rồi. Hô hấp dồn dập, Lăng Kiều trừng to mắt nhìn bàn tay nhỏ giống như một đứa bé 8 – 9 tuổi của mình, đây là cô ấy sống lại, vậy bây giờ là lúc nào?Không biết nghĩ đến điều gì, cô ấy căn bản không kịp nghiên cứu nguyên nhân mình sống lại, vội vàng nhìn bốn xung quanh, ngay tại mặt sông cách cô ấy không xa, có vài bọt khí nổi lên, cô ấy lập tức lặn xuống nước bơi đến chỗ đó. Em gái, em gái ở đâu. Nước mắt và nước sông hòa lẫn vào nhau, trong lòng Lăng…
Chương 36: 36: Lên Huyện 4
Thập Niên 70: Hạnh Phúc NhỏTác giả: Ma ĐậuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNước, thật đúng là nhiều nước, Lăng Kiều cảm thấy mình giống như rơi vào trong nước, thở không ra hơi, không chạm đến đáy nước. “Rầm!”Bọt nước mặt sông bắn lên tung tóe, Lăng Kiều đột nhiên nhô đầu lên khỏi bờ sông, mở to hai mắt, không dám tin nhìn mọi thứ xung quanh. Hồ nước trong veo, bên trên là một đám bụi cỏ lau xanh tốt, nơi xa có khói bếp lượn lờ, mơ hồ nhìn thấy từng căn nhà nhỏ. Đây không phải là thôn Đường Thạch khi cô ấy còn nhỏ ư, từ sau khi em gái chết, cô ấy đã không còn nhớ rõ chính mình đã bao lâu chưa về qua thôn này rồi. Hô hấp dồn dập, Lăng Kiều trừng to mắt nhìn bàn tay nhỏ giống như một đứa bé 8 – 9 tuổi của mình, đây là cô ấy sống lại, vậy bây giờ là lúc nào?Không biết nghĩ đến điều gì, cô ấy căn bản không kịp nghiên cứu nguyên nhân mình sống lại, vội vàng nhìn bốn xung quanh, ngay tại mặt sông cách cô ấy không xa, có vài bọt khí nổi lên, cô ấy lập tức lặn xuống nước bơi đến chỗ đó. Em gái, em gái ở đâu. Nước mắt và nước sông hòa lẫn vào nhau, trong lòng Lăng… “Chị hai, mì của chị ăn ngon không, mì của em ngon lắm, cho chị nếm thử này.”Lăng Tráng l**m l**m môi, mắt nhìn hai tô mì đỏ au của chị cả và chị hai rồi lại nhìn về tô mì với phần nước lèo đạm bạc của mình, cậu giương đôi mắt đầy chờ mong nói với hai chị.Cậu bé chật vật dùng đôi bàn tay bé xíu mập mạp gắp một đũa mì ra cái chén sạch sẽ, định bụng để giành cho chị hai, cậu lại nghĩ không thể trọng bên này nhẹ bên kia được nên cậu lại gắp thêm một phần nữa cho chị cả.Bởi vì tuổi còn nhỏ, sức lực không nhiều, chỉ làm hai động tác nhỏ ấy thôi cũng tốn rất nhiều thời gian của cậu.Lăng Điềm vừa nhìn đã biết cậu bé thèm ăn thịt hồng dầu, tuy là trẻ nhỏ không ăn được cay nhưng nếu chỉ ăn một chút chút thôi cũng không sao, cô bỏ bớt lớp dầu đỏ trên bề mặt miếng thịt sau đó gắp vào bát Lăng Tráng.Lăng Tráng vui đến mức hai mắt cong cong, cậu như chú chuột nhỏ mới len lén cắp được ít dầu, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía ba mẹ, nhanh chóng bưng tô mì, phồng má thổi phì phì cho bớt nóng rồi vui vẻ bỏ thịt vào miệng.“Hô hô hô.” Hai mắt Lăng Tráng trợn tròn, cậu vừa gắp thịt bỏ vào miệng vừa lè lưỡi tản bớt vị cay, cái dáng vẻ đó đáng yêu phải biết.Số thịt Lăng Điềm cho cậu đủ để ăn hai lần, chỉ có điều sau khi ăn xong hai miếng đó, chị cả Lăng Kiều lại gắp thêm một miếng từ trong tô của cô ấy cho cậu, Lăng Tráng bỗng dưng cảm thấy bản thân quả là tiểu thái tử hạnh phúc nhất thiên hạ.Mấy hành vi lén lút đó của ba chị em đều đã trở nên rất bình thường trong mắt Vạn Kim Chi và Lăng Quốc Đống, gần như mỗi lần đến đây ăn mì thịt băm sa tế, cảnh tượng này lại được lặp lại, cũng may hai người chị đều rất có chừng mực, không để em trai ăn quá nhiều thịt thái dầu đỏ, thế nên cho tới bây giờ hai người lớn trong nhà cũng không ngăn ba đứa lại.Cuối cùng thì Lăng Kiều và Lăng Điềm cũng ăn hết tô mì của mình, vì lượng mì trong tô giành cho sức ăn của một người trưởng thành thế nên hai cô ăn đến no căng, còn về Lăng Tráng, cậu nhóc mới ba tuổi, bụng nhỏ của cậu không chứa nổi tô mì thanh đạm đó, thế nên cuối cùng hơn nửa tô mì đều vào bụng Vạn Kim Chi và Lăng Quốc Đống, cả nhà đều ăn đến bụng căng tròn, trả tiền xong thì chuẩn bị đi bộ loanh quanh tiêu cơm.Bây giờ đồng tiền rất có giá, Lăng Điềm nhìn năm tô mì thịt băm sa tế, một tô mì với nước lèo tốn một đồng sáu, thịt băm sa tế dầu đỏ một hào tám, nước lèo không một hào sáu, cộng thêm mấy phiếu lương, nhìn không rõ giá trị trên đó là bao nhiêu.Nhưng nếu suy nghĩ kỹ càng thì lương của một người công nhân bình thường, một tháng chỉ được ba bốn mươi đồng, quanh năm suốt tháng ăn ở tiệm mì thì những gia đình bình thường khẳng định chịu không nổi.“Mẹ, không bẩn.”Lăng Tráng cởi cái yếm quàng cổ của mình xuống rồi tự hào nói, hôm nay khi ăn mì, nước mì không hề bắn lên vải một chút nào.“Ngoan quá.” Vạn Kim Chi sờ sờ đầu nhỏ của con trai, cô ấy giúp cậu bé gấp gọn cái yếm rồi cất nó vào cái giỏ trúc mà cậu vẫn đeo từ đầu tới giờ.Lăng Kiều không còn nhớ huyện thành này thời đó có dáng vẻ thế nào nữa, Lăng Điềm thì càng khỏi phải nói, tất cả mọi thứ đều xa lạ với cô, tuy rằng cái gì cũng mới lạ nhưng các cô cũng nhận ra, ba mẹ bảo dắt các cô đi tiêu thực nhưng nơi đến lại không phải là những nơi như xã cung ứng hay cửa hàng gì đó, họ đưa ba chị em đi vào một con đường nhỏ, cứ đi vòng vòng vèo vèo trong những ngõ nhỏ quanh co đó, xung quanh toàn là những căn nhà hai tầng nhỏ, cũng không biết ba mẹ dẫn họ đi đâu.“Cốc cốc cốc.”Vạn Kim Chi và Lăng Quốc Đống đến trước một căn nhà có khoảng sân phía trước, nhìn trước ngó sau một hồi mới đưa tay lên gõ cửa, khoảng chừng một lát sau, phía sau cánh cửa có tiếng động truyền đến, một người trông có vẻ đã có tuổi ra mở cửa, vừa thấy là họ thì mặt mày bỗng rạng rỡ hẳn lên, ông ta mau chóng mời họ vào trong.Lăng Kiều cảm thấy có chút kỳ lạ, đời trước cô ấy chưa từng gặp ông lão này.“Đây là nhân sâm dại đã được trên ba mươi năm, ngài nhìn thử xem giá cả thế nào.”Lăng Quốc Đống lấy một món đồ được bọc vô cùng cẩn thận bằng vải cũ trong giỏ trúc sau lưng ra, ông già đó nhận món đồ trong tay Lăng Quốc Đống rồi từ từ gỡ từng lớp vải bọc bên ngoài ra, bên trong là một củ nhân sâm dại tương đối hoàn mỹ..
“Chị hai, mì của chị ăn ngon không, mì của em ngon lắm, cho chị nếm thử này.
”Lăng Tráng l**m l**m môi, mắt nhìn hai tô mì đỏ au của chị cả và chị hai rồi lại nhìn về tô mì với phần nước lèo đạm bạc của mình, cậu giương đôi mắt đầy chờ mong nói với hai chị.
Cậu bé chật vật dùng đôi bàn tay bé xíu mập mạp gắp một đũa mì ra cái chén sạch sẽ, định bụng để giành cho chị hai, cậu lại nghĩ không thể trọng bên này nhẹ bên kia được nên cậu lại gắp thêm một phần nữa cho chị cả.
Bởi vì tuổi còn nhỏ, sức lực không nhiều, chỉ làm hai động tác nhỏ ấy thôi cũng tốn rất nhiều thời gian của cậu.
Lăng Điềm vừa nhìn đã biết cậu bé thèm ăn thịt hồng dầu, tuy là trẻ nhỏ không ăn được cay nhưng nếu chỉ ăn một chút chút thôi cũng không sao, cô bỏ bớt lớp dầu đỏ trên bề mặt miếng thịt sau đó gắp vào bát Lăng Tráng.
Lăng Tráng vui đến mức hai mắt cong cong, cậu như chú chuột nhỏ mới len lén cắp được ít dầu, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía ba mẹ, nhanh chóng bưng tô mì, phồng má thổi phì phì cho bớt nóng rồi vui vẻ bỏ thịt vào miệng.
“Hô hô hô.
” Hai mắt Lăng Tráng trợn tròn, cậu vừa gắp thịt bỏ vào miệng vừa lè lưỡi tản bớt vị cay, cái dáng vẻ đó đáng yêu phải biết.
Số thịt Lăng Điềm cho cậu đủ để ăn hai lần, chỉ có điều sau khi ăn xong hai miếng đó, chị cả Lăng Kiều lại gắp thêm một miếng từ trong tô của cô ấy cho cậu, Lăng Tráng bỗng dưng cảm thấy bản thân quả là tiểu thái tử hạnh phúc nhất thiên hạ.
Mấy hành vi lén lút đó của ba chị em đều đã trở nên rất bình thường trong mắt Vạn Kim Chi và Lăng Quốc Đống, gần như mỗi lần đến đây ăn mì thịt băm sa tế, cảnh tượng này lại được lặp lại, cũng may hai người chị đều rất có chừng mực, không để em trai ăn quá nhiều thịt thái dầu đỏ, thế nên cho tới bây giờ hai người lớn trong nhà cũng không ngăn ba đứa lại.
Cuối cùng thì Lăng Kiều và Lăng Điềm cũng ăn hết tô mì của mình, vì lượng mì trong tô giành cho sức ăn của một người trưởng thành thế nên hai cô ăn đến no căng, còn về Lăng Tráng, cậu nhóc mới ba tuổi, bụng nhỏ của cậu không chứa nổi tô mì thanh đạm đó, thế nên cuối cùng hơn nửa tô mì đều vào bụng Vạn Kim Chi và Lăng Quốc Đống, cả nhà đều ăn đến bụng căng tròn, trả tiền xong thì chuẩn bị đi bộ loanh quanh tiêu cơm.
Bây giờ đồng tiền rất có giá, Lăng Điềm nhìn năm tô mì thịt băm sa tế, một tô mì với nước lèo tốn một đồng sáu, thịt băm sa tế dầu đỏ một hào tám, nước lèo không một hào sáu, cộng thêm mấy phiếu lương, nhìn không rõ giá trị trên đó là bao nhiêu.
Nhưng nếu suy nghĩ kỹ càng thì lương của một người công nhân bình thường, một tháng chỉ được ba bốn mươi đồng, quanh năm suốt tháng ăn ở tiệm mì thì những gia đình bình thường khẳng định chịu không nổi.
“Mẹ, không bẩn.
”Lăng Tráng cởi cái yếm quàng cổ của mình xuống rồi tự hào nói, hôm nay khi ăn mì, nước mì không hề bắn lên vải một chút nào.
“Ngoan quá.
” Vạn Kim Chi sờ sờ đầu nhỏ của con trai, cô ấy giúp cậu bé gấp gọn cái yếm rồi cất nó vào cái giỏ trúc mà cậu vẫn đeo từ đầu tới giờ.
Lăng Kiều không còn nhớ huyện thành này thời đó có dáng vẻ thế nào nữa, Lăng Điềm thì càng khỏi phải nói, tất cả mọi thứ đều xa lạ với cô, tuy rằng cái gì cũng mới lạ nhưng các cô cũng nhận ra, ba mẹ bảo dắt các cô đi tiêu thực nhưng nơi đến lại không phải là những nơi như xã cung ứng hay cửa hàng gì đó, họ đưa ba chị em đi vào một con đường nhỏ, cứ đi vòng vòng vèo vèo trong những ngõ nhỏ quanh co đó, xung quanh toàn là những căn nhà hai tầng nhỏ, cũng không biết ba mẹ dẫn họ đi đâu.
“Cốc cốc cốc.
”Vạn Kim Chi và Lăng Quốc Đống đến trước một căn nhà có khoảng sân phía trước, nhìn trước ngó sau một hồi mới đưa tay lên gõ cửa, khoảng chừng một lát sau, phía sau cánh cửa có tiếng động truyền đến, một người trông có vẻ đã có tuổi ra mở cửa, vừa thấy là họ thì mặt mày bỗng rạng rỡ hẳn lên, ông ta mau chóng mời họ vào trong.
Lăng Kiều cảm thấy có chút kỳ lạ, đời trước cô ấy chưa từng gặp ông lão này.
“Đây là nhân sâm dại đã được trên ba mươi năm, ngài nhìn thử xem giá cả thế nào.
”Lăng Quốc Đống lấy một món đồ được bọc vô cùng cẩn thận bằng vải cũ trong giỏ trúc sau lưng ra, ông già đó nhận món đồ trong tay Lăng Quốc Đống rồi từ từ gỡ từng lớp vải bọc bên ngoài ra, bên trong là một củ nhân sâm dại tương đối hoàn mỹ.
.
Thập Niên 70: Hạnh Phúc NhỏTác giả: Ma ĐậuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNước, thật đúng là nhiều nước, Lăng Kiều cảm thấy mình giống như rơi vào trong nước, thở không ra hơi, không chạm đến đáy nước. “Rầm!”Bọt nước mặt sông bắn lên tung tóe, Lăng Kiều đột nhiên nhô đầu lên khỏi bờ sông, mở to hai mắt, không dám tin nhìn mọi thứ xung quanh. Hồ nước trong veo, bên trên là một đám bụi cỏ lau xanh tốt, nơi xa có khói bếp lượn lờ, mơ hồ nhìn thấy từng căn nhà nhỏ. Đây không phải là thôn Đường Thạch khi cô ấy còn nhỏ ư, từ sau khi em gái chết, cô ấy đã không còn nhớ rõ chính mình đã bao lâu chưa về qua thôn này rồi. Hô hấp dồn dập, Lăng Kiều trừng to mắt nhìn bàn tay nhỏ giống như một đứa bé 8 – 9 tuổi của mình, đây là cô ấy sống lại, vậy bây giờ là lúc nào?Không biết nghĩ đến điều gì, cô ấy căn bản không kịp nghiên cứu nguyên nhân mình sống lại, vội vàng nhìn bốn xung quanh, ngay tại mặt sông cách cô ấy không xa, có vài bọt khí nổi lên, cô ấy lập tức lặn xuống nước bơi đến chỗ đó. Em gái, em gái ở đâu. Nước mắt và nước sông hòa lẫn vào nhau, trong lòng Lăng… “Chị hai, mì của chị ăn ngon không, mì của em ngon lắm, cho chị nếm thử này.”Lăng Tráng l**m l**m môi, mắt nhìn hai tô mì đỏ au của chị cả và chị hai rồi lại nhìn về tô mì với phần nước lèo đạm bạc của mình, cậu giương đôi mắt đầy chờ mong nói với hai chị.Cậu bé chật vật dùng đôi bàn tay bé xíu mập mạp gắp một đũa mì ra cái chén sạch sẽ, định bụng để giành cho chị hai, cậu lại nghĩ không thể trọng bên này nhẹ bên kia được nên cậu lại gắp thêm một phần nữa cho chị cả.Bởi vì tuổi còn nhỏ, sức lực không nhiều, chỉ làm hai động tác nhỏ ấy thôi cũng tốn rất nhiều thời gian của cậu.Lăng Điềm vừa nhìn đã biết cậu bé thèm ăn thịt hồng dầu, tuy là trẻ nhỏ không ăn được cay nhưng nếu chỉ ăn một chút chút thôi cũng không sao, cô bỏ bớt lớp dầu đỏ trên bề mặt miếng thịt sau đó gắp vào bát Lăng Tráng.Lăng Tráng vui đến mức hai mắt cong cong, cậu như chú chuột nhỏ mới len lén cắp được ít dầu, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía ba mẹ, nhanh chóng bưng tô mì, phồng má thổi phì phì cho bớt nóng rồi vui vẻ bỏ thịt vào miệng.“Hô hô hô.” Hai mắt Lăng Tráng trợn tròn, cậu vừa gắp thịt bỏ vào miệng vừa lè lưỡi tản bớt vị cay, cái dáng vẻ đó đáng yêu phải biết.Số thịt Lăng Điềm cho cậu đủ để ăn hai lần, chỉ có điều sau khi ăn xong hai miếng đó, chị cả Lăng Kiều lại gắp thêm một miếng từ trong tô của cô ấy cho cậu, Lăng Tráng bỗng dưng cảm thấy bản thân quả là tiểu thái tử hạnh phúc nhất thiên hạ.Mấy hành vi lén lút đó của ba chị em đều đã trở nên rất bình thường trong mắt Vạn Kim Chi và Lăng Quốc Đống, gần như mỗi lần đến đây ăn mì thịt băm sa tế, cảnh tượng này lại được lặp lại, cũng may hai người chị đều rất có chừng mực, không để em trai ăn quá nhiều thịt thái dầu đỏ, thế nên cho tới bây giờ hai người lớn trong nhà cũng không ngăn ba đứa lại.Cuối cùng thì Lăng Kiều và Lăng Điềm cũng ăn hết tô mì của mình, vì lượng mì trong tô giành cho sức ăn của một người trưởng thành thế nên hai cô ăn đến no căng, còn về Lăng Tráng, cậu nhóc mới ba tuổi, bụng nhỏ của cậu không chứa nổi tô mì thanh đạm đó, thế nên cuối cùng hơn nửa tô mì đều vào bụng Vạn Kim Chi và Lăng Quốc Đống, cả nhà đều ăn đến bụng căng tròn, trả tiền xong thì chuẩn bị đi bộ loanh quanh tiêu cơm.Bây giờ đồng tiền rất có giá, Lăng Điềm nhìn năm tô mì thịt băm sa tế, một tô mì với nước lèo tốn một đồng sáu, thịt băm sa tế dầu đỏ một hào tám, nước lèo không một hào sáu, cộng thêm mấy phiếu lương, nhìn không rõ giá trị trên đó là bao nhiêu.Nhưng nếu suy nghĩ kỹ càng thì lương của một người công nhân bình thường, một tháng chỉ được ba bốn mươi đồng, quanh năm suốt tháng ăn ở tiệm mì thì những gia đình bình thường khẳng định chịu không nổi.“Mẹ, không bẩn.”Lăng Tráng cởi cái yếm quàng cổ của mình xuống rồi tự hào nói, hôm nay khi ăn mì, nước mì không hề bắn lên vải một chút nào.“Ngoan quá.” Vạn Kim Chi sờ sờ đầu nhỏ của con trai, cô ấy giúp cậu bé gấp gọn cái yếm rồi cất nó vào cái giỏ trúc mà cậu vẫn đeo từ đầu tới giờ.Lăng Kiều không còn nhớ huyện thành này thời đó có dáng vẻ thế nào nữa, Lăng Điềm thì càng khỏi phải nói, tất cả mọi thứ đều xa lạ với cô, tuy rằng cái gì cũng mới lạ nhưng các cô cũng nhận ra, ba mẹ bảo dắt các cô đi tiêu thực nhưng nơi đến lại không phải là những nơi như xã cung ứng hay cửa hàng gì đó, họ đưa ba chị em đi vào một con đường nhỏ, cứ đi vòng vòng vèo vèo trong những ngõ nhỏ quanh co đó, xung quanh toàn là những căn nhà hai tầng nhỏ, cũng không biết ba mẹ dẫn họ đi đâu.“Cốc cốc cốc.”Vạn Kim Chi và Lăng Quốc Đống đến trước một căn nhà có khoảng sân phía trước, nhìn trước ngó sau một hồi mới đưa tay lên gõ cửa, khoảng chừng một lát sau, phía sau cánh cửa có tiếng động truyền đến, một người trông có vẻ đã có tuổi ra mở cửa, vừa thấy là họ thì mặt mày bỗng rạng rỡ hẳn lên, ông ta mau chóng mời họ vào trong.Lăng Kiều cảm thấy có chút kỳ lạ, đời trước cô ấy chưa từng gặp ông lão này.“Đây là nhân sâm dại đã được trên ba mươi năm, ngài nhìn thử xem giá cả thế nào.”Lăng Quốc Đống lấy một món đồ được bọc vô cùng cẩn thận bằng vải cũ trong giỏ trúc sau lưng ra, ông già đó nhận món đồ trong tay Lăng Quốc Đống rồi từ từ gỡ từng lớp vải bọc bên ngoài ra, bên trong là một củ nhân sâm dại tương đối hoàn mỹ..