Tác giả:

"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel.

Chương 1345

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sắc mặt lập tức trở nên trắng nhợt chính là người trung niên bị Diệp Phàm doạ sợ.  Chung Thánh Thủ đỡ lấy tay ông ta, mặt Chung Thánh Thủ âm u, buông người đàn ông phun máu kia ra.  “Cậu chính là Diệp Phàm, thật càn rỡ, không sợ lát nữa không chạy thoát được sao?”, Chung Thánh Thủ chạy tới quát lớn với Diệp Phàm.  Vẻ mặt Diệp Phàm lạnh nhạt, thản nhiên nói: “Bớt nói nhảm đi, thời gian của tôi gấp gáp lắm, chém đầu Chung Dật Phi xong thì tôi đi liền!”  Phù!  Sau lưng anh có rất nhiều người, khi nghe thấy anh nói vậy thì gần như muốn cười thành tiếng.  Đúng là ngang ngược thật, còn nói với ông nội của người ta là muốn lấy đầu cháu người ta, mà còn rất vội nữa, muốn đối phương nhanh chút sao?  Chung Thánh Thủ vô cùng tức giận, giơ tay chỉ vào Diệp Phàm: “Tên nhóc này thật ngông cuồng, mở miệng, ngậm miệng là muốn chém đầu cháu tôi. Cậu đây là xem thường nhà họ Chung sao, coi nhà họ Chung tôi như thịt cá sao?”  Diệp Phàm lập tức cười: “Ông già, ông có thể nhận thức rõ ràng như vậy thì đúng là rất hiếm thấy. Nhưng mà nếu không giao Chung Dật Phi ra thì đích thân tôi phải ra tay rồi, không cẩn thận mà đứt tay gãy chân thì cũng đừng có trách tôi đấy!”  “Ha ha ha…”  Chung Thánh Thủ tức giận đến bật cười: “Nhóc con, vậy để tôi xem xem bản lĩnh của cậu mạnh thế nào, hay chỉ có bản lĩnh trên miệng là mạnh thôi!”  “Ha, dù sao cũng mạnh hơn ông, cho dù là miệng hay là tay, hay là những chỗ khác…”  Diệp Phàm châm chọc, cả người vừa chuyển động thì khí kình cuồn cuộn lập tức từ trong cơ thể dồn vào trong lòng bàn tay, đánh về phía Chung Thánh Thủ.  “Chết tiệt, lái xe à, Diệp thâm nho đúng là tay chơi lão làng đấy…”  “Tiếc là lão già đối diện nghe không hiểu, nếu mà nghe hiểu thì có khi tức chết mất. Đúng là cũng tàn nhẫn thật…”  Có mấy tên cười đùa trêu chọc, Chung Thánh Thủ không hiểu nhưng con của ông ta - người đàn ông trung niên thì lại hiểu được.  Nhất thời người này vô cùng tức giận, muốn vào trận ngay nhưng thực lực quả thật không được, mà ngược lại nhanh chóng lùi về sau rút lui.  “Can đảm đấy!”  Chung Thánh Thủ rống lên: “Vậy để tôi đến dạy dỗ cậu một trận, để biết thế nào là kính lão!”  Ầm!  Khí kình chuyển động quanh cả người Chung Thánh Thủ, quần áo rộng trên người cũng bay lên, không có gió nhưng vẫn bay phấp phới.  Hám Thiên Chưởng!  Chung Thánh Thủ rống lớn, cương kình xoay tròn trong lòng bàn tay tạo ra tiếng xé gió ghê người.  

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sắc mặt lập tức trở nên trắng nhợt chính là người trung niên bị Diệp Phàm doạ sợ.  

Chung Thánh Thủ đỡ lấy tay ông ta, mặt Chung Thánh Thủ âm u, buông người đàn ông phun máu kia ra.  

“Cậu chính là Diệp Phàm, thật càn rỡ, không sợ lát nữa không chạy thoát được sao?”, Chung Thánh Thủ chạy tới quát lớn với Diệp Phàm.  

Vẻ mặt Diệp Phàm lạnh nhạt, thản nhiên nói: “Bớt nói nhảm đi, thời gian của tôi gấp gáp lắm, chém đầu Chung Dật Phi xong thì tôi đi liền!”  

Phù!  

Sau lưng anh có rất nhiều người, khi nghe thấy anh nói vậy thì gần như muốn cười thành tiếng.  

Đúng là ngang ngược thật, còn nói với ông nội của người ta là muốn lấy đầu cháu người ta, mà còn rất vội nữa, muốn đối phương nhanh chút sao?  

Chung Thánh Thủ vô cùng tức giận, giơ tay chỉ vào Diệp Phàm: “Tên nhóc này thật ngông cuồng, mở miệng, ngậm miệng là muốn chém đầu cháu tôi. Cậu đây là xem thường nhà họ Chung sao, coi nhà họ Chung tôi như thịt cá sao?”  

Diệp Phàm lập tức cười: “Ông già, ông có thể nhận thức rõ ràng như vậy thì đúng là rất hiếm thấy. Nhưng mà nếu không giao Chung Dật Phi ra thì đích thân tôi phải ra tay rồi, không cẩn thận mà đứt tay gãy chân thì cũng đừng có trách tôi đấy!”  

“Ha ha ha…”  

Chung Thánh Thủ tức giận đến bật cười: “Nhóc con, vậy để tôi xem xem bản lĩnh của cậu mạnh thế nào, hay chỉ có bản lĩnh trên miệng là mạnh thôi!”  

“Ha, dù sao cũng mạnh hơn ông, cho dù là miệng hay là tay, hay là những chỗ khác…”  

Diệp Phàm châm chọc, cả người vừa chuyển động thì khí kình cuồn cuộn lập tức từ trong cơ thể dồn vào trong lòng bàn tay, đánh về phía Chung Thánh Thủ.  

“Chết tiệt, lái xe à, Diệp thâm nho đúng là tay chơi lão làng đấy…”  

“Tiếc là lão già đối diện nghe không hiểu, nếu mà nghe hiểu thì có khi tức chết mất. Đúng là cũng tàn nhẫn thật…”  

Có mấy tên cười đùa trêu chọc, Chung Thánh Thủ không hiểu nhưng con của ông ta - người đàn ông trung niên thì lại hiểu được.  

Nhất thời người này vô cùng tức giận, muốn vào trận ngay nhưng thực lực quả thật không được, mà ngược lại nhanh chóng lùi về sau rút lui.  

“Can đảm đấy!”  

Chung Thánh Thủ rống lên: “Vậy để tôi đến dạy dỗ cậu một trận, để biết thế nào là kính lão!”  

Ầm!  

Khí kình chuyển động quanh cả người Chung Thánh Thủ, quần áo rộng trên người cũng bay lên, không có gió nhưng vẫn bay phấp phới.  

Hám Thiên Chưởng!  

Chung Thánh Thủ rống lớn, cương kình xoay tròn trong lòng bàn tay tạo ra tiếng xé gió ghê người.  

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sắc mặt lập tức trở nên trắng nhợt chính là người trung niên bị Diệp Phàm doạ sợ.  Chung Thánh Thủ đỡ lấy tay ông ta, mặt Chung Thánh Thủ âm u, buông người đàn ông phun máu kia ra.  “Cậu chính là Diệp Phàm, thật càn rỡ, không sợ lát nữa không chạy thoát được sao?”, Chung Thánh Thủ chạy tới quát lớn với Diệp Phàm.  Vẻ mặt Diệp Phàm lạnh nhạt, thản nhiên nói: “Bớt nói nhảm đi, thời gian của tôi gấp gáp lắm, chém đầu Chung Dật Phi xong thì tôi đi liền!”  Phù!  Sau lưng anh có rất nhiều người, khi nghe thấy anh nói vậy thì gần như muốn cười thành tiếng.  Đúng là ngang ngược thật, còn nói với ông nội của người ta là muốn lấy đầu cháu người ta, mà còn rất vội nữa, muốn đối phương nhanh chút sao?  Chung Thánh Thủ vô cùng tức giận, giơ tay chỉ vào Diệp Phàm: “Tên nhóc này thật ngông cuồng, mở miệng, ngậm miệng là muốn chém đầu cháu tôi. Cậu đây là xem thường nhà họ Chung sao, coi nhà họ Chung tôi như thịt cá sao?”  Diệp Phàm lập tức cười: “Ông già, ông có thể nhận thức rõ ràng như vậy thì đúng là rất hiếm thấy. Nhưng mà nếu không giao Chung Dật Phi ra thì đích thân tôi phải ra tay rồi, không cẩn thận mà đứt tay gãy chân thì cũng đừng có trách tôi đấy!”  “Ha ha ha…”  Chung Thánh Thủ tức giận đến bật cười: “Nhóc con, vậy để tôi xem xem bản lĩnh của cậu mạnh thế nào, hay chỉ có bản lĩnh trên miệng là mạnh thôi!”  “Ha, dù sao cũng mạnh hơn ông, cho dù là miệng hay là tay, hay là những chỗ khác…”  Diệp Phàm châm chọc, cả người vừa chuyển động thì khí kình cuồn cuộn lập tức từ trong cơ thể dồn vào trong lòng bàn tay, đánh về phía Chung Thánh Thủ.  “Chết tiệt, lái xe à, Diệp thâm nho đúng là tay chơi lão làng đấy…”  “Tiếc là lão già đối diện nghe không hiểu, nếu mà nghe hiểu thì có khi tức chết mất. Đúng là cũng tàn nhẫn thật…”  Có mấy tên cười đùa trêu chọc, Chung Thánh Thủ không hiểu nhưng con của ông ta - người đàn ông trung niên thì lại hiểu được.  Nhất thời người này vô cùng tức giận, muốn vào trận ngay nhưng thực lực quả thật không được, mà ngược lại nhanh chóng lùi về sau rút lui.  “Can đảm đấy!”  Chung Thánh Thủ rống lên: “Vậy để tôi đến dạy dỗ cậu một trận, để biết thế nào là kính lão!”  Ầm!  Khí kình chuyển động quanh cả người Chung Thánh Thủ, quần áo rộng trên người cũng bay lên, không có gió nhưng vẫn bay phấp phới.  Hám Thiên Chưởng!  Chung Thánh Thủ rống lớn, cương kình xoay tròn trong lòng bàn tay tạo ra tiếng xé gió ghê người.  

Chương 1345