Lần cuối cùng Chu Mộ trở về Giang Thành là hai năm trước. Hai năm qua, Giang Thành đã thay đổi ít nhiều. Đều đã trở thành những thứ cô không quen thuộc. Chu Mộ trở về vì tham gia hôn lễ của bạn học cấp ba -Trình Nguyệt. Bọn cô đều là những người bạn cùng ký túc xá, ở cùng với nhau ba năm, cho dù sau này không liên lạc nữa nhưng tình nghĩa vẫn ở đó. Không nghĩ đến năm đó, người cùng khóc cùng cười nhưng bây giờ cô ấy đã kết hôn rồi. Chu Mộ nhìn ngoài cửa sổ, lá cây ven đường đã ngả vàng, gió thổi qua khiến cho những lá cây xào xạc rơi xuống. Mùa thu của Giang Thành đến rồi, chỉ là chậm hơn những thành phố khác, nhưng lại là mùa đẹp nhất. Chu Mộ về nhà đã là sáu giờ tối, ba mẹ đều đang chờ cô về ăn cùng bữa cơm tối. Trên bàn ăn, Chu Mộ khen mẹ cô nấu ăn rất ngon, mẹ cô cười nói: “Vậy thì ăn nhiều một chút, biết con về nên mẹ cố ý làm cho con đấy!” Chu Mộ gật đầu, dùng hành động của mình để chứng minh rốt cuộc cơm ngon ra sao. Cơm nước xong xuôi, cô cùng ba mẹ nói chuyện một lát ở ngoài…

Chương 15: Lời của tác giả

Hoàng HônTác giả: Mai Thập NguyệtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhLần cuối cùng Chu Mộ trở về Giang Thành là hai năm trước. Hai năm qua, Giang Thành đã thay đổi ít nhiều. Đều đã trở thành những thứ cô không quen thuộc. Chu Mộ trở về vì tham gia hôn lễ của bạn học cấp ba -Trình Nguyệt. Bọn cô đều là những người bạn cùng ký túc xá, ở cùng với nhau ba năm, cho dù sau này không liên lạc nữa nhưng tình nghĩa vẫn ở đó. Không nghĩ đến năm đó, người cùng khóc cùng cười nhưng bây giờ cô ấy đã kết hôn rồi. Chu Mộ nhìn ngoài cửa sổ, lá cây ven đường đã ngả vàng, gió thổi qua khiến cho những lá cây xào xạc rơi xuống. Mùa thu của Giang Thành đến rồi, chỉ là chậm hơn những thành phố khác, nhưng lại là mùa đẹp nhất. Chu Mộ về nhà đã là sáu giờ tối, ba mẹ đều đang chờ cô về ăn cùng bữa cơm tối. Trên bàn ăn, Chu Mộ khen mẹ cô nấu ăn rất ngon, mẹ cô cười nói: “Vậy thì ăn nhiều một chút, biết con về nên mẹ cố ý làm cho con đấy!” Chu Mộ gật đầu, dùng hành động của mình để chứng minh rốt cuộc cơm ngon ra sao. Cơm nước xong xuôi, cô cùng ba mẹ nói chuyện một lát ở ngoài… Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là nên viết một chương tiếp đi.Câu chuyện này xem như chuyện xưa của tôi đi, nhưng mà chỉ là Chu Mộ còn may mắn hơn tôi. Cô ấy ít nhất cũng cùng người yêu thầm của cô ấy ở bên nhau mấy năm nhưng mà tôi chưa nói ra thì đã kết thúc rồi.Câu chuyện này rất đơn giản, chuyện xưa cũng tương đối hấp tấp, có rất nhiều sự tình khả năng đều không có nói rõ ràng, nhưng là chuyện xưa cũng đã kết thúc, cảm ơn đại gia duy trìCâu chuyện này rất đơn giản, chuyện xưa cũng tương đối hấp tấp, có rất nhiều việc chưa có khả năng nói chuyện rõ ràng nhưng mà truyện cũng đã kết thúc, cảm ơn mọi người đã theo dõi.—————————————–HOÀN CHÍNH VĂN——————————————

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là nên viết một chương tiếp đi.

Câu chuyện này xem như chuyện xưa của tôi đi, nhưng mà chỉ là Chu Mộ còn may mắn hơn tôi. Cô ấy ít nhất cũng cùng người yêu thầm của cô ấy ở bên nhau mấy năm nhưng mà tôi chưa nói ra thì đã kết thúc rồi.

Câu chuyện này rất đơn giản, chuyện xưa cũng tương đối hấp tấp, có rất nhiều sự tình khả năng đều không có nói rõ ràng, nhưng là chuyện xưa cũng đã kết thúc, cảm ơn đại gia duy trì

Câu chuyện này rất đơn giản, chuyện xưa cũng tương đối hấp tấp, có rất nhiều việc chưa có khả năng nói chuyện rõ ràng nhưng mà truyện cũng đã kết thúc, cảm ơn mọi người đã theo dõi.

—————————————–HOÀN CHÍNH VĂN——————————————

Hoàng HônTác giả: Mai Thập NguyệtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhLần cuối cùng Chu Mộ trở về Giang Thành là hai năm trước. Hai năm qua, Giang Thành đã thay đổi ít nhiều. Đều đã trở thành những thứ cô không quen thuộc. Chu Mộ trở về vì tham gia hôn lễ của bạn học cấp ba -Trình Nguyệt. Bọn cô đều là những người bạn cùng ký túc xá, ở cùng với nhau ba năm, cho dù sau này không liên lạc nữa nhưng tình nghĩa vẫn ở đó. Không nghĩ đến năm đó, người cùng khóc cùng cười nhưng bây giờ cô ấy đã kết hôn rồi. Chu Mộ nhìn ngoài cửa sổ, lá cây ven đường đã ngả vàng, gió thổi qua khiến cho những lá cây xào xạc rơi xuống. Mùa thu của Giang Thành đến rồi, chỉ là chậm hơn những thành phố khác, nhưng lại là mùa đẹp nhất. Chu Mộ về nhà đã là sáu giờ tối, ba mẹ đều đang chờ cô về ăn cùng bữa cơm tối. Trên bàn ăn, Chu Mộ khen mẹ cô nấu ăn rất ngon, mẹ cô cười nói: “Vậy thì ăn nhiều một chút, biết con về nên mẹ cố ý làm cho con đấy!” Chu Mộ gật đầu, dùng hành động của mình để chứng minh rốt cuộc cơm ngon ra sao. Cơm nước xong xuôi, cô cùng ba mẹ nói chuyện một lát ở ngoài… Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là nên viết một chương tiếp đi.Câu chuyện này xem như chuyện xưa của tôi đi, nhưng mà chỉ là Chu Mộ còn may mắn hơn tôi. Cô ấy ít nhất cũng cùng người yêu thầm của cô ấy ở bên nhau mấy năm nhưng mà tôi chưa nói ra thì đã kết thúc rồi.Câu chuyện này rất đơn giản, chuyện xưa cũng tương đối hấp tấp, có rất nhiều sự tình khả năng đều không có nói rõ ràng, nhưng là chuyện xưa cũng đã kết thúc, cảm ơn đại gia duy trìCâu chuyện này rất đơn giản, chuyện xưa cũng tương đối hấp tấp, có rất nhiều việc chưa có khả năng nói chuyện rõ ràng nhưng mà truyện cũng đã kết thúc, cảm ơn mọi người đã theo dõi.—————————————–HOÀN CHÍNH VĂN——————————————

Chương 15: Lời của tác giả