"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel.
Chương 1377
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. Sau nửa giờ, từng đĩa thức ăn được bưng ra từ nhà bếp. Thịt kho, cá lăng hấp, cá vược chua ngọt... Mỗi món được bê lên đều được báo tên, hầu hết đều do Hàn Tuyết làm, tay nghề nấu ăn của cô là âm thầm học sau lưng Diệp Phàm từ đầu bếp tiêu chuẩn sao Michelin. Tuy nhiên, sau khi học được, cho đến bây giờ vẫn chưa có cơ hội phát huy. “Oa, chị Uyển Nhi, mặt của chị sao lại hồng như vậy?”, Hàn Tử Di chỉ vào khuôn mặt thanh tú của Linh Hồ Uyển Nhi mà hét lên. “Vậy sao?” Linh Hồ Uyển Nhi ánh mắt né tránh: “Tử Di, em nhất định là nhìn lầm rồi…” "Trời ạ, giống như mông khỉ vậy, sao có thể nhìn lầm được…” "A...khoa trương đến vậy sao?” Linh Hồ Uyển Nhi che mặt, quả thực rất nóng, liền vội vàng đứng lên: "Tôi đi vào nhà vệ sinh…” Linh Hồ Uyển Nhi hoảng hốt chạy thục mạng, ánh mắt của ba người phụ nữ nhất tề rời về phía Diệp Phàm. “Khụ, mặt của anh chắc chắn là trắng, không cần phải nhìn nữa…”, Diệp Phàm có chút chột dạ. “Hừ, đó là dĩ nhiên, da mặt của anh dày như tường thành vậy, làm sao có thể đỏ mặt đây?”, Long Linh lập tức chế nhạo. “Có phải là lại ức hiếp Uyển Nhi hay không?”, Hàn Tuyết trừng anh hỏi. “Không có, anh rất thành thực, ngồi không động đậy". “Vậy sao?” Hàn Tuyết trực tiếp lấy một chiếc gương nhỏ cách đó không xa, chiếu vào cổ Diệp Phàm. “Tự mình xem dấu răng mới này đi, em nhớ rõ răng cửa của anh đâu có nhỏ như vậy?” Trong gương trên cổ Diệp Phàm hiện lên hai hàng răng nhỏ chỉnh tề, anh lập tức xấu hổ. Hai người Long Linh cùng Hàn Tử Di cười khúc khích, Linh Hồ Uyển Nhi, người vừa mới rửa mặt trong nhà vệ sinh bước ra nghe được lời này liền rẽ quay lại. “Khụ khụ, mọi người ăn trước, anh đi gọi bố…” Ba mươi sáu kế, chạy là tốt nhất, Diệp Phàm trực tiếp bỏ chạy.
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. Sau nửa giờ, từng đĩa thức ăn được bưng ra từ nhà bếp. Thịt kho, cá lăng hấp, cá vược chua ngọt... Mỗi món được bê lên đều được báo tên, hầu hết đều do Hàn Tuyết làm, tay nghề nấu ăn của cô là âm thầm học sau lưng Diệp Phàm từ đầu bếp tiêu chuẩn sao Michelin. Tuy nhiên, sau khi học được, cho đến bây giờ vẫn chưa có cơ hội phát huy. “Oa, chị Uyển Nhi, mặt của chị sao lại hồng như vậy?”, Hàn Tử Di chỉ vào khuôn mặt thanh tú của Linh Hồ Uyển Nhi mà hét lên. “Vậy sao?” Linh Hồ Uyển Nhi ánh mắt né tránh: “Tử Di, em nhất định là nhìn lầm rồi…” "Trời ạ, giống như mông khỉ vậy, sao có thể nhìn lầm được…” "A...khoa trương đến vậy sao?” Linh Hồ Uyển Nhi che mặt, quả thực rất nóng, liền vội vàng đứng lên: "Tôi đi vào nhà vệ sinh…” Linh Hồ Uyển Nhi hoảng hốt chạy thục mạng, ánh mắt của ba người phụ nữ nhất tề rời về phía Diệp Phàm. “Khụ, mặt của anh chắc chắn là trắng, không cần phải nhìn nữa…”, Diệp Phàm có chút chột dạ. “Hừ, đó là dĩ nhiên, da mặt của anh dày như tường thành vậy, làm sao có thể đỏ mặt đây?”, Long Linh lập tức chế nhạo. “Có phải là lại ức hiếp Uyển Nhi hay không?”, Hàn Tuyết trừng anh hỏi. “Không có, anh rất thành thực, ngồi không động đậy". “Vậy sao?” Hàn Tuyết trực tiếp lấy một chiếc gương nhỏ cách đó không xa, chiếu vào cổ Diệp Phàm. “Tự mình xem dấu răng mới này đi, em nhớ rõ răng cửa của anh đâu có nhỏ như vậy?” Trong gương trên cổ Diệp Phàm hiện lên hai hàng răng nhỏ chỉnh tề, anh lập tức xấu hổ. Hai người Long Linh cùng Hàn Tử Di cười khúc khích, Linh Hồ Uyển Nhi, người vừa mới rửa mặt trong nhà vệ sinh bước ra nghe được lời này liền rẽ quay lại. “Khụ khụ, mọi người ăn trước, anh đi gọi bố…” Ba mươi sáu kế, chạy là tốt nhất, Diệp Phàm trực tiếp bỏ chạy.
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. Sau nửa giờ, từng đĩa thức ăn được bưng ra từ nhà bếp. Thịt kho, cá lăng hấp, cá vược chua ngọt... Mỗi món được bê lên đều được báo tên, hầu hết đều do Hàn Tuyết làm, tay nghề nấu ăn của cô là âm thầm học sau lưng Diệp Phàm từ đầu bếp tiêu chuẩn sao Michelin. Tuy nhiên, sau khi học được, cho đến bây giờ vẫn chưa có cơ hội phát huy. “Oa, chị Uyển Nhi, mặt của chị sao lại hồng như vậy?”, Hàn Tử Di chỉ vào khuôn mặt thanh tú của Linh Hồ Uyển Nhi mà hét lên. “Vậy sao?” Linh Hồ Uyển Nhi ánh mắt né tránh: “Tử Di, em nhất định là nhìn lầm rồi…” "Trời ạ, giống như mông khỉ vậy, sao có thể nhìn lầm được…” "A...khoa trương đến vậy sao?” Linh Hồ Uyển Nhi che mặt, quả thực rất nóng, liền vội vàng đứng lên: "Tôi đi vào nhà vệ sinh…” Linh Hồ Uyển Nhi hoảng hốt chạy thục mạng, ánh mắt của ba người phụ nữ nhất tề rời về phía Diệp Phàm. “Khụ, mặt của anh chắc chắn là trắng, không cần phải nhìn nữa…”, Diệp Phàm có chút chột dạ. “Hừ, đó là dĩ nhiên, da mặt của anh dày như tường thành vậy, làm sao có thể đỏ mặt đây?”, Long Linh lập tức chế nhạo. “Có phải là lại ức hiếp Uyển Nhi hay không?”, Hàn Tuyết trừng anh hỏi. “Không có, anh rất thành thực, ngồi không động đậy". “Vậy sao?” Hàn Tuyết trực tiếp lấy một chiếc gương nhỏ cách đó không xa, chiếu vào cổ Diệp Phàm. “Tự mình xem dấu răng mới này đi, em nhớ rõ răng cửa của anh đâu có nhỏ như vậy?” Trong gương trên cổ Diệp Phàm hiện lên hai hàng răng nhỏ chỉnh tề, anh lập tức xấu hổ. Hai người Long Linh cùng Hàn Tử Di cười khúc khích, Linh Hồ Uyển Nhi, người vừa mới rửa mặt trong nhà vệ sinh bước ra nghe được lời này liền rẽ quay lại. “Khụ khụ, mọi người ăn trước, anh đi gọi bố…” Ba mươi sáu kế, chạy là tốt nhất, Diệp Phàm trực tiếp bỏ chạy.