Tác giả:

"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel.

Chương 1398

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mà Tiết Trường Quân cũng nhảy lên xuất chiêu, một tay bấu lấy đùi Diệp Phàm, suýt chút nữa đã xé đứt một miếng thịt, năm vết cào hằn sâu, máu chảy đầm đìa.  Tiết Trường Quân đụng vào eo, xương sườn bị gãy, ông ta cũng chỉ thét lớn một tiếng rồi lại mặc kệ tiếp tục tấn công.  Diệp Phàm thì gào thét, anh lại chẳng hề uống thuốc, vết thương trên đùi khiến anh đau đớn phải kêu lên.  “Ha ha ha, Diệp Phàm, có phải rất đau không…”. Tiết Trường Quân cười lớn, vô cùng đắc ý.  “Dù vậy thì cũng mạnh hơn cái tên uống thuốc như ông nhiều…”  Diệp Phàm dùng Bá Binh Hoàng Tuyền chặn ông ta, cả người lại áp sát Tiết Trường Quân, tay trái vung quyền liên tục đánh về phía đối thủ.  Ầm ầm ầm!  Bả vai Tiết Trường Quân bị đánh đến mức vẹo xuống, rốt cuộc ông ta cũng biến sắc.  Thực lực khi đánh cận chiến của Diệp Phàm quá mạnh, mà thực ra ông ta giỏi nhất là dùng đao, nếu cận chiến thì ông ta sẽ bị chịu thiệt.  “Tam Lãng Trảm!”  Tiết Trường Quân sốt ruột, gân xanh nổi lên khắp người như thể muốn nổ tung, trực tiếp dùng tay trái của mình như thanh đao, chém thẳng Diệp Phàm.  Một cánh tay đó lại như đao thật, chém ra cả âm thanh xé gió.  “Đi chết đi, mau chết đi!”  Tiết Trường Quân liên tục gào thét, muốn tránh né Diệp Phàm.  “Nghe nói là thực lực của ông rất cao mà, tôi lại thấy chẳng qua cũng chỉ có vậy. Thật nghi ngờ ông có phải là đường chủ Võ đường hay không nữa!”  Diệp Phàm mỉa mai, nhưng đối diện với chưởng đao chém đến mạnh mẽ đó anh liền né qua bên cạnh.  Trước đây, trưởng lão Hồng Đào phản bội lại Võ đường có nói cho anh biết đường chủ Võ đường rất mạnh, bảo anh phải cẩn thận.  Hôm nay xem ra có vẻ đường chủ Võ đường cũng chẳng mạnh hơn là bao, ít nhất là đến bây giờ anh cũng chưa hề bị thương quá nặng đến mức không thể chữa được.  “Khốn nạn, tao phải chém chết mày!”  Tiết Trường Quân điên cuồng vận công khí huyết trong người, thanh đao trong tay vung vẩy, khắp trời đều là bóng đao đè ép về phía Diệp Phàm.  Thực ra ông ta cũng rất buồn bực trong lòng, thực lực của ông ta cao hơn nhiều so với đại trưởng lão Võ đường, thế nhưng không biết vì sao đến trước mặt Diệp Phàm lại yếu như vậy.  Thậm chí khi cả hai đều dùng đao mà đao pháp của Diệp Phàm càng huyền diệu hơn, vừa lúc lại áp chế khiến ông ta tức hộc máu.  Mà Diệp Phàm cũng quên mất, sau khi đánh nhau với trưởng lão Võ đường và trưởng lão Lăng Tiêu Sơn thì anh còn chém giết được cả đại trưởng lão Võ đường.  Anh đánh giá thấp thực lực của bản thân mình lại đánh giá cao thực lực của Tiết Trường Quân, vì vậy mới có một màn nực cười như vậy xuất hiện.  Người tự nhận là vô địch từ đầu đến cuối lại không chiếm được lợi thế gì, người tự xem mình là đồ vô dụng thì lại chẳng bị thương nặng!  

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mà Tiết Trường Quân cũng nhảy lên xuất chiêu, một tay bấu lấy đùi Diệp Phàm, suýt chút nữa đã xé đứt một miếng thịt, năm vết cào hằn sâu, máu chảy đầm đìa.  

Tiết Trường Quân đụng vào eo, xương sườn bị gãy, ông ta cũng chỉ thét lớn một tiếng rồi lại mặc kệ tiếp tục tấn công.  

Diệp Phàm thì gào thét, anh lại chẳng hề uống thuốc, vết thương trên đùi khiến anh đau đớn phải kêu lên.  

“Ha ha ha, Diệp Phàm, có phải rất đau không…”. Tiết Trường Quân cười lớn, vô cùng đắc ý.  

“Dù vậy thì cũng mạnh hơn cái tên uống thuốc như ông nhiều…”  

Diệp Phàm dùng Bá Binh Hoàng Tuyền chặn ông ta, cả người lại áp sát Tiết Trường Quân, tay trái vung quyền liên tục đánh về phía đối thủ.  

Ầm ầm ầm!  

Bả vai Tiết Trường Quân bị đánh đến mức vẹo xuống, rốt cuộc ông ta cũng biến sắc.  

Thực lực khi đánh cận chiến của Diệp Phàm quá mạnh, mà thực ra ông ta giỏi nhất là dùng đao, nếu cận chiến thì ông ta sẽ bị chịu thiệt.  

“Tam Lãng Trảm!”  

Tiết Trường Quân sốt ruột, gân xanh nổi lên khắp người như thể muốn nổ tung, trực tiếp dùng tay trái của mình như thanh đao, chém thẳng Diệp Phàm.  

Một cánh tay đó lại như đao thật, chém ra cả âm thanh xé gió.  

“Đi chết đi, mau chết đi!”  

Tiết Trường Quân liên tục gào thét, muốn tránh né Diệp Phàm.  

“Nghe nói là thực lực của ông rất cao mà, tôi lại thấy chẳng qua cũng chỉ có vậy. Thật nghi ngờ ông có phải là đường chủ Võ đường hay không nữa!”  

Diệp Phàm mỉa mai, nhưng đối diện với chưởng đao chém đến mạnh mẽ đó anh liền né qua bên cạnh.  

Trước đây, trưởng lão Hồng Đào phản bội lại Võ đường có nói cho anh biết đường chủ Võ đường rất mạnh, bảo anh phải cẩn thận.  

Hôm nay xem ra có vẻ đường chủ Võ đường cũng chẳng mạnh hơn là bao, ít nhất là đến bây giờ anh cũng chưa hề bị thương quá nặng đến mức không thể chữa được.  

“Khốn nạn, tao phải chém chết mày!”  

Tiết Trường Quân điên cuồng vận công khí huyết trong người, thanh đao trong tay vung vẩy, khắp trời đều là bóng đao đè ép về phía Diệp Phàm.  

Thực ra ông ta cũng rất buồn bực trong lòng, thực lực của ông ta cao hơn nhiều so với đại trưởng lão Võ đường, thế nhưng không biết vì sao đến trước mặt Diệp Phàm lại yếu như vậy.  

Thậm chí khi cả hai đều dùng đao mà đao pháp của Diệp Phàm càng huyền diệu hơn, vừa lúc lại áp chế khiến ông ta tức hộc máu.  

Mà Diệp Phàm cũng quên mất, sau khi đánh nhau với trưởng lão Võ đường và trưởng lão Lăng Tiêu Sơn thì anh còn chém giết được cả đại trưởng lão Võ đường.  

Anh đánh giá thấp thực lực của bản thân mình lại đánh giá cao thực lực của Tiết Trường Quân, vì vậy mới có một màn nực cười như vậy xuất hiện.  

Người tự nhận là vô địch từ đầu đến cuối lại không chiếm được lợi thế gì, người tự xem mình là đồ vô dụng thì lại chẳng bị thương nặng!  

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mà Tiết Trường Quân cũng nhảy lên xuất chiêu, một tay bấu lấy đùi Diệp Phàm, suýt chút nữa đã xé đứt một miếng thịt, năm vết cào hằn sâu, máu chảy đầm đìa.  Tiết Trường Quân đụng vào eo, xương sườn bị gãy, ông ta cũng chỉ thét lớn một tiếng rồi lại mặc kệ tiếp tục tấn công.  Diệp Phàm thì gào thét, anh lại chẳng hề uống thuốc, vết thương trên đùi khiến anh đau đớn phải kêu lên.  “Ha ha ha, Diệp Phàm, có phải rất đau không…”. Tiết Trường Quân cười lớn, vô cùng đắc ý.  “Dù vậy thì cũng mạnh hơn cái tên uống thuốc như ông nhiều…”  Diệp Phàm dùng Bá Binh Hoàng Tuyền chặn ông ta, cả người lại áp sát Tiết Trường Quân, tay trái vung quyền liên tục đánh về phía đối thủ.  Ầm ầm ầm!  Bả vai Tiết Trường Quân bị đánh đến mức vẹo xuống, rốt cuộc ông ta cũng biến sắc.  Thực lực khi đánh cận chiến của Diệp Phàm quá mạnh, mà thực ra ông ta giỏi nhất là dùng đao, nếu cận chiến thì ông ta sẽ bị chịu thiệt.  “Tam Lãng Trảm!”  Tiết Trường Quân sốt ruột, gân xanh nổi lên khắp người như thể muốn nổ tung, trực tiếp dùng tay trái của mình như thanh đao, chém thẳng Diệp Phàm.  Một cánh tay đó lại như đao thật, chém ra cả âm thanh xé gió.  “Đi chết đi, mau chết đi!”  Tiết Trường Quân liên tục gào thét, muốn tránh né Diệp Phàm.  “Nghe nói là thực lực của ông rất cao mà, tôi lại thấy chẳng qua cũng chỉ có vậy. Thật nghi ngờ ông có phải là đường chủ Võ đường hay không nữa!”  Diệp Phàm mỉa mai, nhưng đối diện với chưởng đao chém đến mạnh mẽ đó anh liền né qua bên cạnh.  Trước đây, trưởng lão Hồng Đào phản bội lại Võ đường có nói cho anh biết đường chủ Võ đường rất mạnh, bảo anh phải cẩn thận.  Hôm nay xem ra có vẻ đường chủ Võ đường cũng chẳng mạnh hơn là bao, ít nhất là đến bây giờ anh cũng chưa hề bị thương quá nặng đến mức không thể chữa được.  “Khốn nạn, tao phải chém chết mày!”  Tiết Trường Quân điên cuồng vận công khí huyết trong người, thanh đao trong tay vung vẩy, khắp trời đều là bóng đao đè ép về phía Diệp Phàm.  Thực ra ông ta cũng rất buồn bực trong lòng, thực lực của ông ta cao hơn nhiều so với đại trưởng lão Võ đường, thế nhưng không biết vì sao đến trước mặt Diệp Phàm lại yếu như vậy.  Thậm chí khi cả hai đều dùng đao mà đao pháp của Diệp Phàm càng huyền diệu hơn, vừa lúc lại áp chế khiến ông ta tức hộc máu.  Mà Diệp Phàm cũng quên mất, sau khi đánh nhau với trưởng lão Võ đường và trưởng lão Lăng Tiêu Sơn thì anh còn chém giết được cả đại trưởng lão Võ đường.  Anh đánh giá thấp thực lực của bản thân mình lại đánh giá cao thực lực của Tiết Trường Quân, vì vậy mới có một màn nực cười như vậy xuất hiện.  Người tự nhận là vô địch từ đầu đến cuối lại không chiếm được lợi thế gì, người tự xem mình là đồ vô dụng thì lại chẳng bị thương nặng!  

Chương 1398