"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel.
Chương 1441
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. Ngay lúc này, từ xa truyền đến tiếng thét chói tai, vang dội khắp đất trời! Từ xa nhìn thấy một người phụ nữ đi tới, tốc độ rất nhanh như thể dùng khinh công để di chuyển vậy. “Chị cả, chị cả…”Lý Thanh Dương vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc, giọng nói quen thuộc này chính là giọng của chị cả của anh ta – Lý Thanh Nguyệt. Mấy ngày trước anh ta báo tin cho chị cả, nhưng không liên lạc được, không ngờ Lý Thanh Nguyệt trực tiếp trở về luôn. Mọi người quay ra nhìn, chỉ thấy một cô gái cầm kiếm nhanh chóng chạy đến, cô gái này vô cùng xinh đẹp. Cô ta mặc bộ đồ trắng tuyết, dáng vẻ yêu kiều, cộng thêm bím tóc tết đằng sau, tạo cảm giác hào hùng sảng khoái. Lý Chấn Uy mắt thấy con gái lớn chạy đến, liền lập tức bật cười, tâm trạng trĩu nặng cũng bay biến cả. Mặt Âu Dương Đạo Vĩ trở nên khó coi, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lẽo: “Lý Chấn Uy, ông tưởng rằng dựa vào một đứa con gái thì có thể thay đổi tình thế sao, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!” “Ha ha, có thể thay đổi hay không, không phải dựa vào ông nói là xong!” Lý Chấn Uy cười khẩy, hét lớn một tiếng, đánh ra một chiêu Bàn Thạch Quyền. Khí kình mạnh mẽ dâng trào tạo thành hình một chiếc cối xay, đập mạnh sang phía Âu Dương Đạo Vĩ như muốn nghiền nát ông ta. Âu Dương Đạo Vĩ gầm vang, dồn nội lực vào hai tay đánh về cối xay. Bịch! Lý Thanh Hà bị ngũ trưởng lão Âu Dương đẩy bật ra, có điều thấy người đến là một cô gái trẻ nên ông ta không hề bận tâm. Đánh lùi Lý Thanh Hà, ông ta lại thuận thế tiến sát gần, miệng cong lên nụ cười đểu giả, giơ tay đánh vào ngực Lý Thanh Hà. “Đáng ghét, già rồi còn không đứng đắn!” Lý Thanh Hà giận dữ thét, trường kiếm trong tay xoay xoay bắn những bông hoa kiếm về phía trước, nhưng đương nhiên là thực lực của ngũ trưởng lão Âu Dương mạnh hơn cô ta rất nhiều. Trường kiếm trong tay Lý Thanh Hà run lên bần bật, bị ngũ trưởng lão Âu Dương nắm trọn trong tay, ông ta muốn cướp kiếm của cô. “Cút!” Lúc này một giọng hét phẫn nộ vang lên, đồng thời một đạo kiếm quang bén nhọn chém tới, ngũ trưởng lão Âu Dương không còn cách nào chỉ có thể lùi bước để tránh đường kiếm hung hiểm kia. “Chị cả, chị đến rồi…”, Lý Thanh Dương đứng bên cạnh kích động gọi to. “Nhóc con, chị đoán chắc em lại làm cho trong nhà loạn cào cào cả lên rồi!”
Ngay lúc này, từ xa truyền đến tiếng thét chói tai, vang dội khắp đất trời!
Từ xa nhìn thấy một người phụ nữ đi tới, tốc độ rất nhanh như thể dùng khinh công để di chuyển vậy.
“Chị cả, chị cả…”
Lý Thanh Dương vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc, giọng nói quen thuộc này chính là giọng của chị cả của anh ta – Lý Thanh Nguyệt.
Mấy ngày trước anh ta báo tin cho chị cả, nhưng không liên lạc được, không ngờ Lý Thanh Nguyệt trực tiếp trở về luôn.
Mọi người quay ra nhìn, chỉ thấy một cô gái cầm kiếm nhanh chóng chạy đến, cô gái này vô cùng xinh đẹp.
Cô ta mặc bộ đồ trắng tuyết, dáng vẻ yêu kiều, cộng thêm bím tóc tết đằng sau, tạo cảm giác hào hùng sảng khoái.
Lý Chấn Uy mắt thấy con gái lớn chạy đến, liền lập tức bật cười, tâm trạng trĩu nặng cũng bay biến cả.
Mặt Âu Dương Đạo Vĩ trở nên khó coi, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lẽo: “Lý Chấn Uy, ông tưởng rằng dựa vào một đứa con gái thì có thể thay đổi tình thế sao, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”
“Ha ha, có thể thay đổi hay không, không phải dựa vào ông nói là xong!”
Lý Chấn Uy cười khẩy, hét lớn một tiếng, đánh ra một chiêu Bàn Thạch Quyền.
Khí kình mạnh mẽ dâng trào tạo thành hình một chiếc cối xay, đập mạnh sang phía Âu Dương Đạo Vĩ như muốn nghiền nát ông ta.
Âu Dương Đạo Vĩ gầm vang, dồn nội lực vào hai tay đánh về cối xay.
Bịch!
Lý Thanh Hà bị ngũ trưởng lão Âu Dương đẩy bật ra, có điều thấy người đến là một cô gái trẻ nên ông ta không hề bận tâm.
Đánh lùi Lý Thanh Hà, ông ta lại thuận thế tiến sát gần, miệng cong lên nụ cười đểu giả, giơ tay đánh vào ngực Lý Thanh Hà.
“Đáng ghét, già rồi còn không đứng đắn!”
Lý Thanh Hà giận dữ thét, trường kiếm trong tay xoay xoay bắn những bông hoa kiếm về phía trước, nhưng đương nhiên là thực lực của ngũ trưởng lão Âu Dương mạnh hơn cô ta rất nhiều.
Trường kiếm trong tay Lý Thanh Hà run lên bần bật, bị ngũ trưởng lão Âu Dương nắm trọn trong tay, ông ta muốn cướp kiếm của cô.
“Cút!”
Lúc này một giọng hét phẫn nộ vang lên, đồng thời một đạo kiếm quang bén nhọn chém tới, ngũ trưởng lão Âu Dương không còn cách nào chỉ có thể lùi bước để tránh đường kiếm hung hiểm kia.
“Chị cả, chị đến rồi…”, Lý Thanh Dương đứng bên cạnh kích động gọi to.
“Nhóc con, chị đoán chắc em lại làm cho trong nhà loạn cào cào cả lên rồi!”
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. Ngay lúc này, từ xa truyền đến tiếng thét chói tai, vang dội khắp đất trời! Từ xa nhìn thấy một người phụ nữ đi tới, tốc độ rất nhanh như thể dùng khinh công để di chuyển vậy. “Chị cả, chị cả…”Lý Thanh Dương vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc, giọng nói quen thuộc này chính là giọng của chị cả của anh ta – Lý Thanh Nguyệt. Mấy ngày trước anh ta báo tin cho chị cả, nhưng không liên lạc được, không ngờ Lý Thanh Nguyệt trực tiếp trở về luôn. Mọi người quay ra nhìn, chỉ thấy một cô gái cầm kiếm nhanh chóng chạy đến, cô gái này vô cùng xinh đẹp. Cô ta mặc bộ đồ trắng tuyết, dáng vẻ yêu kiều, cộng thêm bím tóc tết đằng sau, tạo cảm giác hào hùng sảng khoái. Lý Chấn Uy mắt thấy con gái lớn chạy đến, liền lập tức bật cười, tâm trạng trĩu nặng cũng bay biến cả. Mặt Âu Dương Đạo Vĩ trở nên khó coi, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lẽo: “Lý Chấn Uy, ông tưởng rằng dựa vào một đứa con gái thì có thể thay đổi tình thế sao, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!” “Ha ha, có thể thay đổi hay không, không phải dựa vào ông nói là xong!” Lý Chấn Uy cười khẩy, hét lớn một tiếng, đánh ra một chiêu Bàn Thạch Quyền. Khí kình mạnh mẽ dâng trào tạo thành hình một chiếc cối xay, đập mạnh sang phía Âu Dương Đạo Vĩ như muốn nghiền nát ông ta. Âu Dương Đạo Vĩ gầm vang, dồn nội lực vào hai tay đánh về cối xay. Bịch! Lý Thanh Hà bị ngũ trưởng lão Âu Dương đẩy bật ra, có điều thấy người đến là một cô gái trẻ nên ông ta không hề bận tâm. Đánh lùi Lý Thanh Hà, ông ta lại thuận thế tiến sát gần, miệng cong lên nụ cười đểu giả, giơ tay đánh vào ngực Lý Thanh Hà. “Đáng ghét, già rồi còn không đứng đắn!” Lý Thanh Hà giận dữ thét, trường kiếm trong tay xoay xoay bắn những bông hoa kiếm về phía trước, nhưng đương nhiên là thực lực của ngũ trưởng lão Âu Dương mạnh hơn cô ta rất nhiều. Trường kiếm trong tay Lý Thanh Hà run lên bần bật, bị ngũ trưởng lão Âu Dương nắm trọn trong tay, ông ta muốn cướp kiếm của cô. “Cút!” Lúc này một giọng hét phẫn nộ vang lên, đồng thời một đạo kiếm quang bén nhọn chém tới, ngũ trưởng lão Âu Dương không còn cách nào chỉ có thể lùi bước để tránh đường kiếm hung hiểm kia. “Chị cả, chị đến rồi…”, Lý Thanh Dương đứng bên cạnh kích động gọi to. “Nhóc con, chị đoán chắc em lại làm cho trong nhà loạn cào cào cả lên rồi!”