Màn đêm buông xuống. Nhà họ Tô hôm nay có tới hai chuyện vui, gả hai cô con gái cùng một ngày. Tô Yên mặc đồ cưới kiểu truyền thống ngồi trước gương, trang điểm xinh đẹp, gương mặt tràn đầy hạnh phúc. Hôm nay là ngày cưới của cô và Sở Hướng Nam. Yêu nhau một năm, cuối cùng cũng có kết quả. “Chị, chị may mắn thật, sắp được gả vào nhà họ Sở quyền thế bậc nhất Đế Đô, trở thành bà Sở.” Tô Vân cũng mặc một bộ đồ cưới kiểu truyền thống giống vậy, dáng vẻ kỳ lạ bước vào. Tô Vân nhìn gương mặt xinh đẹp của Tô Yên, ánh mắt chợt lóe lên vẻ ghen ghét, thật muốn rạch nát gương mặt xinh đẹp đó. Tô Yên lạnh lùng nói: “Chị cũng phải chúc mừng em gái, sắp sửa trở thành người vợ đời thứ tư của Lục Cận Phong, đúng rồi, chị nghe nói cậu chủ Lục này không lâu trước đây bị tai nạn xe hủy hoại gương mặt, chân cũng bị què, không sống được mấy năm nữa, em gả qua đó sợ là phải ở góa rồi.” “Tô Yên, chị!” Tô Vân giận đến mức vẻ mặt trắng bệch, vừa nghĩ đến Tô Yên sắp gả vào nhà họ Sở, còn cô ta lại gả cho một…
Chương 474: 474: Lục Cận Phong Đâm Xuyên Qua Tay Của
Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như ÝTác giả: Phù SinhTruyện Ngôn TìnhMàn đêm buông xuống. Nhà họ Tô hôm nay có tới hai chuyện vui, gả hai cô con gái cùng một ngày. Tô Yên mặc đồ cưới kiểu truyền thống ngồi trước gương, trang điểm xinh đẹp, gương mặt tràn đầy hạnh phúc. Hôm nay là ngày cưới của cô và Sở Hướng Nam. Yêu nhau một năm, cuối cùng cũng có kết quả. “Chị, chị may mắn thật, sắp được gả vào nhà họ Sở quyền thế bậc nhất Đế Đô, trở thành bà Sở.” Tô Vân cũng mặc một bộ đồ cưới kiểu truyền thống giống vậy, dáng vẻ kỳ lạ bước vào. Tô Vân nhìn gương mặt xinh đẹp của Tô Yên, ánh mắt chợt lóe lên vẻ ghen ghét, thật muốn rạch nát gương mặt xinh đẹp đó. Tô Yên lạnh lùng nói: “Chị cũng phải chúc mừng em gái, sắp sửa trở thành người vợ đời thứ tư của Lục Cận Phong, đúng rồi, chị nghe nói cậu chủ Lục này không lâu trước đây bị tai nạn xe hủy hoại gương mặt, chân cũng bị què, không sống được mấy năm nữa, em gả qua đó sợ là phải ở góa rồi.” “Tô Yên, chị!” Tô Vân giận đến mức vẻ mặt trắng bệch, vừa nghĩ đến Tô Yên sắp gả vào nhà họ Sở, còn cô ta lại gả cho một… Lục Cận Phong vừa dứt lời, cửa phòng bao cạnh cửa sổ bị người ta đóng lại từ bên ngoài, Tần Nhã Hân muốn rời đi, vậy thì chỉ có thể nhảy xuống từ cửa sổ.To bụng nhảy từ tầng ba xuống, không chết cũng tàn phế.Đương nhiên Tần Nhã Hân sẽ không lựa chọn cách ngu ngốc như thế này.“Anh Lục, anh đây là có ý gì?” Tần Nhã Hân bình tĩnh lại, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cố gắng nở ra nụ cười: “Tôi thật sự nghe không hiểu lời của anh Lục, tôi tên Hứa Nguyên, không phải là Tần Nhã Hân.”“Không cần gấp, một lát cô sẽ hiểu ngay thôi.” Ánh mắt của Lục Cận Phong rất lạnh: “Ngồi xuống đi.”Ánh mắt của Lục Cận Phong khiến Tần Nhã Hân có cảm giác đứng ngồi không yên, cơ thể run lên: “Anh Lục, anh thật sự nhận nhầm người rồi, tôi không biết Tần Nhã Hân là ai cả.”“So với chị cô, cô vẫn kém xa.”Lục Cận Phong nhàn nhã rót một ly trà, lạnh lùng nói: “Cô ấy làm việc quang minh lỗi lạc hơn cô.Tần Nhã Hân, tôi có một trăm cách để làm chết cô, b*p ch*t cô chỉ đơn giản như b*p ch*t một con kiến mà thôi.Sở dĩ tôi giữ lại cô đến bây giờ là bởi vì Tần Chấn Lâm cũng là cha của Yên Yên, nếu là mấy năm trước, tôi đã khiến xác chết của cô nằm ở đầu đường rồi.Sau khi gặp Yên Yên, tôi cũng không muốn tay mình dính máu nữa, đây là lần cuối cùng.”Trước khi Trần Tố Anh xảy ra chuyện, Lục Cận Phong chẳng để Tần Nhã Hân vào trong mắt.Lời đã nói đến mức này rồi, Tần Nhã Hân có giãy giụa thêm thế nào cũng không còn tác dụng nữa.“Rốt cuộc anh làm thế nào phát hiện ra em?” Tần Nhã Hân sờ mặt mình: “Em đã hoàn toàn thay đổi rồi, sao vẫn bị anh nhận ra.”Lục Cận Phong bình thản nói: “Có câu nói rằng có những thói xấu không thể thay đổi.”Câu này khiến Tần Nhã Hân không thể chịu nổi, sắc mặt cô ta lúc trắng lúc đỏ: “Anh Cận Phong, ở trong mắt anh, em quá quắt đến thế sao? Chẳng lẽ anh không hề có chút cảm tình gì với em sao? Đã từng có một giây phút nào anh yêu em chưa?”Lời này vừa nói ra, Lục Cận Phong cũng cảm thấy buồn cười: “Cô nói sai rồi.”“Cái gì?” Tần Nhã Hân ngẩn người.“Cô không xứng lọt vào mắt tôi.” Lời nói của Lục Cận Phong lạnh lùng vô tình: “Ngồi ở đây, đợi cảnh sát đến, đây là nể mặt đứa nhỏ trong bụng cô, tôi đã cho cô chút thể diện cuối cùng rồi.”Nếu không, Lục Cận Phong chẳng cần phải kinh động đến cảnh sát, mà đã trực tiếp xử lý rồi.Tần Nhã Hân không phải là người ngồi yên chịu chết, vừa nghe thấy cảnh sát sắp đến, cô ta lập tức muốn chạy ra ngoài.Đôi mắt sâu thẳm của Lục Cận Phong híp lại, động tác vô cùng nhanh mà bắt tay Tần Nhã Hân lại, ấn lên trên bàn, cầm dao nĩa trên bàn lên, tay giơ lên dao hạ xuống, nhanh mạnh chuẩn, đâm xuyên qua mu bàn tay của Tần Nhã Hân, cố định tay cô ta ở trên bàn.“A!”Tiếng kêu thảm thiết của Tần Nhã Hân vang vọng trong cả nhà hàng Hoa Anh Đào.Máu tươi chảy thành dòng, thuận theo bàn mà chảy xuống, Tần Nhã Hân không dám nhúc nhích, đau đến không dám nhổ con dao ra.“Đau!” Tần Nhã Hân cắn răng, muốn nhổ ra, Lục Cận Phong không hề do dự, cố định luôn cả bàn tay còn lại của cô ta lên bàn.“A a!”Người trong cả nhà hàng Hoa Anh Đào đều nghe thấy tiếng kêu thảm thiết như giết lợn, nhưng lại không có ai dám đến gần phòng bao của Lục Cận Phong, cũng không ai đến hỏi là đã xảy ra chuyện gì.Ở trước cửa phòng bao có người của Lục Cận Phong trông giữ.Tần Nhã Hân khóc lóc nói: “Anh Cận Phong, sao anh có thể đối xử với em như vậy, em làm tất cả cũng đều là vì quá yêu anh, em thật sự không muốn làm tổn hại đến bác gái, tất cả những chuyện này đều là do Chu An làm, không liên quan đến em.”Tần Nhã Hân hoảng sợ, lúc nói chuyện, mạch suy nghĩ loạn xạ cả lên.Lục Cận Phong vốn dĩ không hề muốn nói nhiều với Tần Nhã Hân, Lãnh Phùng thật sự đến rất đúng giờ, đúng một tiếng đồng hồ, không nhiều hay ít hơn một giây một phút nào.Lãnh Phùng đưa người vào phòng bao, trực tiếp còng tay Tần Nhã Hân.Khoảnh khắc đó, Tần Nhã Hân hối hận muốn chết, đáng lẽ cô ta không nên lén chạy ra ngoài.Cô ta quá nóng vội rồi, cô ta muốn gặp Lục Cận Phong, nếu cô ta có thể kìm lại sự nhớ nhung thì sẽ không lọt vào bẫy rồi.Nhưng Tần Nhã Hân giống như cho rằng người ta là đồ ngốc vậy, việc trừng trị cô ta theo pháp luật chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.Không có Chu An, Tần Nhã Hân căn bản không có khả năng tự bảo vệ mình.Lãnh Phùng căn dặn cấp dưới: “Áp giải cô ta lên xe, đưa thẳng về Đế Đô.”“Đội trưởng Lãnh, vậy tay của cô ta thì sao?”“Chúng ta chỉ phụ trách bắt tội phạm chạy trốn, những chuyện khác liên quan gì đến chúng ta?”Lại đâu có chết được.Ý trong lời nói chính là, không quan tâm.Đàn em hiểu ý: “Hiểu rồi, đội trưởng Lãnh.”Tần Nhã Hân bị đưa đi, Lãnh Phùng nhìn về phía Lục Cận Phong: “Chuyện này cũng xem như kết thúc rồi, chỉ còn đợi phía toà án mở phiên toà thẩm vấn nữa thôi.”Bây giờ Tần Nhã Hân là tội chồng tội, vượt ngục bỏ trốn.“Vất vả rồi.”Lục Cận Phong xoay xoay ly trà trong tay, sau đó uống cạn một hơi, lần này anh cũng xem như đã có lời giải thích với mẹ anh dưới suối vàng rồi.Lúc này, Xa Thành Nghị gọi điện thoại đến: “Tôi về đến đảo rồi, nói với cậu một tiếng.”“Ừm, Yên Yên vẫn đang ở bệnh viện à?”Xa Thành Nghị hoang mang: “Không phải Tô Yên đi chung với cậu sao?”Nghe vậy, sắc mặt Lục Cận Phong thay đổi: “Yên Yên không có về bệnh viện sao?”.
Lục Cận Phong vừa dứt lời, cửa phòng bao cạnh cửa sổ bị người ta đóng lại từ bên ngoài, Tần Nhã Hân muốn rời đi, vậy thì chỉ có thể nhảy xuống từ cửa sổ.
To bụng nhảy từ tầng ba xuống, không chết cũng tàn phế.
Đương nhiên Tần Nhã Hân sẽ không lựa chọn cách ngu ngốc như thế này.
“Anh Lục, anh đây là có ý gì?” Tần Nhã Hân bình tĩnh lại, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cố gắng nở ra nụ cười: “Tôi thật sự nghe không hiểu lời của anh Lục, tôi tên Hứa Nguyên, không phải là Tần Nhã Hân.
”
“Không cần gấp, một lát cô sẽ hiểu ngay thôi.
” Ánh mắt của Lục Cận Phong rất lạnh: “Ngồi xuống đi.
”
Ánh mắt của Lục Cận Phong khiến Tần Nhã Hân có cảm giác đứng ngồi không yên, cơ thể run lên: “Anh Lục, anh thật sự nhận nhầm người rồi, tôi không biết Tần Nhã Hân là ai cả.
”
“So với chị cô, cô vẫn kém xa.
”
Lục Cận Phong nhàn nhã rót một ly trà, lạnh lùng nói: “Cô ấy làm việc quang minh lỗi lạc hơn cô.
Tần Nhã Hân, tôi có một trăm cách để làm chết cô, b*p ch*t cô chỉ đơn giản như b*p ch*t một con kiến mà thôi.
Sở dĩ tôi giữ lại cô đến bây giờ là bởi vì Tần Chấn Lâm cũng là cha của Yên Yên, nếu là mấy năm trước, tôi đã khiến xác chết của cô nằm ở đầu đường rồi.
Sau khi gặp Yên Yên, tôi cũng không muốn tay mình dính máu nữa, đây là lần cuối cùng.
”
Trước khi Trần Tố Anh xảy ra chuyện, Lục Cận Phong chẳng để Tần Nhã Hân vào trong mắt.
Lời đã nói đến mức này rồi, Tần Nhã Hân có giãy giụa thêm thế nào cũng không còn tác dụng nữa.
“Rốt cuộc anh làm thế nào phát hiện ra em?” Tần Nhã Hân sờ mặt mình: “Em đã hoàn toàn thay đổi rồi, sao vẫn bị anh nhận ra.
”
Lục Cận Phong bình thản nói: “Có câu nói rằng có những thói xấu không thể thay đổi.
”
Câu này khiến Tần Nhã Hân không thể chịu nổi, sắc mặt cô ta lúc trắng lúc đỏ: “Anh Cận Phong, ở trong mắt anh, em quá quắt đến thế sao? Chẳng lẽ anh không hề có chút cảm tình gì với em sao? Đã từng có một giây phút nào anh yêu em chưa?”
Lời này vừa nói ra, Lục Cận Phong cũng cảm thấy buồn cười: “Cô nói sai rồi.
”
“Cái gì?” Tần Nhã Hân ngẩn người.
“Cô không xứng lọt vào mắt tôi.
” Lời nói của Lục Cận Phong lạnh lùng vô tình: “Ngồi ở đây, đợi cảnh sát đến, đây là nể mặt đứa nhỏ trong bụng cô, tôi đã cho cô chút thể diện cuối cùng rồi.
”
Nếu không, Lục Cận Phong chẳng cần phải kinh động đến cảnh sát, mà đã trực tiếp xử lý rồi.
Tần Nhã Hân không phải là người ngồi yên chịu chết, vừa nghe thấy cảnh sát sắp đến, cô ta lập tức muốn chạy ra ngoài.
Đôi mắt sâu thẳm của Lục Cận Phong híp lại, động tác vô cùng nhanh mà bắt tay Tần Nhã Hân lại, ấn lên trên bàn, cầm dao nĩa trên bàn lên, tay giơ lên dao hạ xuống, nhanh mạnh chuẩn, đâm xuyên qua mu bàn tay của Tần Nhã Hân, cố định tay cô ta ở trên bàn.
“A!”
Tiếng kêu thảm thiết của Tần Nhã Hân vang vọng trong cả nhà hàng Hoa Anh Đào.
Máu tươi chảy thành dòng, thuận theo bàn mà chảy xuống, Tần Nhã Hân không dám nhúc nhích, đau đến không dám nhổ con dao ra.
“Đau!” Tần Nhã Hân cắn răng, muốn nhổ ra, Lục Cận Phong không hề do dự, cố định luôn cả bàn tay còn lại của cô ta lên bàn.
“A a!”
Người trong cả nhà hàng Hoa Anh Đào đều nghe thấy tiếng kêu thảm thiết như giết lợn, nhưng lại không có ai dám đến gần phòng bao của Lục Cận Phong, cũng không ai đến hỏi là đã xảy ra chuyện gì.
Ở trước cửa phòng bao có người của Lục Cận Phong trông giữ.
Tần Nhã Hân khóc lóc nói: “Anh Cận Phong, sao anh có thể đối xử với em như vậy, em làm tất cả cũng đều là vì quá yêu anh, em thật sự không muốn làm tổn hại đến bác gái, tất cả những chuyện này đều là do Chu An làm, không liên quan đến em.
”
Tần Nhã Hân hoảng sợ, lúc nói chuyện, mạch suy nghĩ loạn xạ cả lên.
Lục Cận Phong vốn dĩ không hề muốn nói nhiều với Tần Nhã Hân, Lãnh Phùng thật sự đến rất đúng giờ, đúng một tiếng đồng hồ, không nhiều hay ít hơn một giây một phút nào.
Lãnh Phùng đưa người vào phòng bao, trực tiếp còng tay Tần Nhã Hân.
Khoảnh khắc đó, Tần Nhã Hân hối hận muốn chết, đáng lẽ cô ta không nên lén chạy ra ngoài.
Cô ta quá nóng vội rồi, cô ta muốn gặp Lục Cận Phong, nếu cô ta có thể kìm lại sự nhớ nhung thì sẽ không lọt vào bẫy rồi.
Nhưng Tần Nhã Hân giống như cho rằng người ta là đồ ngốc vậy, việc trừng trị cô ta theo pháp luật chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Không có Chu An, Tần Nhã Hân căn bản không có khả năng tự bảo vệ mình.
Lãnh Phùng căn dặn cấp dưới: “Áp giải cô ta lên xe, đưa thẳng về Đế Đô.
”
“Đội trưởng Lãnh, vậy tay của cô ta thì sao?”
“Chúng ta chỉ phụ trách bắt tội phạm chạy trốn, những chuyện khác liên quan gì đến chúng ta?”
Lại đâu có chết được.
Ý trong lời nói chính là, không quan tâm.
Đàn em hiểu ý: “Hiểu rồi, đội trưởng Lãnh.
”
Tần Nhã Hân bị đưa đi, Lãnh Phùng nhìn về phía Lục Cận Phong: “Chuyện này cũng xem như kết thúc rồi, chỉ còn đợi phía toà án mở phiên toà thẩm vấn nữa thôi.
”
Bây giờ Tần Nhã Hân là tội chồng tội, vượt ngục bỏ trốn.
“Vất vả rồi.
”
Lục Cận Phong xoay xoay ly trà trong tay, sau đó uống cạn một hơi, lần này anh cũng xem như đã có lời giải thích với mẹ anh dưới suối vàng rồi.
Lúc này, Xa Thành Nghị gọi điện thoại đến: “Tôi về đến đảo rồi, nói với cậu một tiếng.
”
“Ừm, Yên Yên vẫn đang ở bệnh viện à?”
Xa Thành Nghị hoang mang: “Không phải Tô Yên đi chung với cậu sao?”
Nghe vậy, sắc mặt Lục Cận Phong thay đổi: “Yên Yên không có về bệnh viện sao?”.
Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như ÝTác giả: Phù SinhTruyện Ngôn TìnhMàn đêm buông xuống. Nhà họ Tô hôm nay có tới hai chuyện vui, gả hai cô con gái cùng một ngày. Tô Yên mặc đồ cưới kiểu truyền thống ngồi trước gương, trang điểm xinh đẹp, gương mặt tràn đầy hạnh phúc. Hôm nay là ngày cưới của cô và Sở Hướng Nam. Yêu nhau một năm, cuối cùng cũng có kết quả. “Chị, chị may mắn thật, sắp được gả vào nhà họ Sở quyền thế bậc nhất Đế Đô, trở thành bà Sở.” Tô Vân cũng mặc một bộ đồ cưới kiểu truyền thống giống vậy, dáng vẻ kỳ lạ bước vào. Tô Vân nhìn gương mặt xinh đẹp của Tô Yên, ánh mắt chợt lóe lên vẻ ghen ghét, thật muốn rạch nát gương mặt xinh đẹp đó. Tô Yên lạnh lùng nói: “Chị cũng phải chúc mừng em gái, sắp sửa trở thành người vợ đời thứ tư của Lục Cận Phong, đúng rồi, chị nghe nói cậu chủ Lục này không lâu trước đây bị tai nạn xe hủy hoại gương mặt, chân cũng bị què, không sống được mấy năm nữa, em gả qua đó sợ là phải ở góa rồi.” “Tô Yên, chị!” Tô Vân giận đến mức vẻ mặt trắng bệch, vừa nghĩ đến Tô Yên sắp gả vào nhà họ Sở, còn cô ta lại gả cho một… Lục Cận Phong vừa dứt lời, cửa phòng bao cạnh cửa sổ bị người ta đóng lại từ bên ngoài, Tần Nhã Hân muốn rời đi, vậy thì chỉ có thể nhảy xuống từ cửa sổ.To bụng nhảy từ tầng ba xuống, không chết cũng tàn phế.Đương nhiên Tần Nhã Hân sẽ không lựa chọn cách ngu ngốc như thế này.“Anh Lục, anh đây là có ý gì?” Tần Nhã Hân bình tĩnh lại, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cố gắng nở ra nụ cười: “Tôi thật sự nghe không hiểu lời của anh Lục, tôi tên Hứa Nguyên, không phải là Tần Nhã Hân.”“Không cần gấp, một lát cô sẽ hiểu ngay thôi.” Ánh mắt của Lục Cận Phong rất lạnh: “Ngồi xuống đi.”Ánh mắt của Lục Cận Phong khiến Tần Nhã Hân có cảm giác đứng ngồi không yên, cơ thể run lên: “Anh Lục, anh thật sự nhận nhầm người rồi, tôi không biết Tần Nhã Hân là ai cả.”“So với chị cô, cô vẫn kém xa.”Lục Cận Phong nhàn nhã rót một ly trà, lạnh lùng nói: “Cô ấy làm việc quang minh lỗi lạc hơn cô.Tần Nhã Hân, tôi có một trăm cách để làm chết cô, b*p ch*t cô chỉ đơn giản như b*p ch*t một con kiến mà thôi.Sở dĩ tôi giữ lại cô đến bây giờ là bởi vì Tần Chấn Lâm cũng là cha của Yên Yên, nếu là mấy năm trước, tôi đã khiến xác chết của cô nằm ở đầu đường rồi.Sau khi gặp Yên Yên, tôi cũng không muốn tay mình dính máu nữa, đây là lần cuối cùng.”Trước khi Trần Tố Anh xảy ra chuyện, Lục Cận Phong chẳng để Tần Nhã Hân vào trong mắt.Lời đã nói đến mức này rồi, Tần Nhã Hân có giãy giụa thêm thế nào cũng không còn tác dụng nữa.“Rốt cuộc anh làm thế nào phát hiện ra em?” Tần Nhã Hân sờ mặt mình: “Em đã hoàn toàn thay đổi rồi, sao vẫn bị anh nhận ra.”Lục Cận Phong bình thản nói: “Có câu nói rằng có những thói xấu không thể thay đổi.”Câu này khiến Tần Nhã Hân không thể chịu nổi, sắc mặt cô ta lúc trắng lúc đỏ: “Anh Cận Phong, ở trong mắt anh, em quá quắt đến thế sao? Chẳng lẽ anh không hề có chút cảm tình gì với em sao? Đã từng có một giây phút nào anh yêu em chưa?”Lời này vừa nói ra, Lục Cận Phong cũng cảm thấy buồn cười: “Cô nói sai rồi.”“Cái gì?” Tần Nhã Hân ngẩn người.“Cô không xứng lọt vào mắt tôi.” Lời nói của Lục Cận Phong lạnh lùng vô tình: “Ngồi ở đây, đợi cảnh sát đến, đây là nể mặt đứa nhỏ trong bụng cô, tôi đã cho cô chút thể diện cuối cùng rồi.”Nếu không, Lục Cận Phong chẳng cần phải kinh động đến cảnh sát, mà đã trực tiếp xử lý rồi.Tần Nhã Hân không phải là người ngồi yên chịu chết, vừa nghe thấy cảnh sát sắp đến, cô ta lập tức muốn chạy ra ngoài.Đôi mắt sâu thẳm của Lục Cận Phong híp lại, động tác vô cùng nhanh mà bắt tay Tần Nhã Hân lại, ấn lên trên bàn, cầm dao nĩa trên bàn lên, tay giơ lên dao hạ xuống, nhanh mạnh chuẩn, đâm xuyên qua mu bàn tay của Tần Nhã Hân, cố định tay cô ta ở trên bàn.“A!”Tiếng kêu thảm thiết của Tần Nhã Hân vang vọng trong cả nhà hàng Hoa Anh Đào.Máu tươi chảy thành dòng, thuận theo bàn mà chảy xuống, Tần Nhã Hân không dám nhúc nhích, đau đến không dám nhổ con dao ra.“Đau!” Tần Nhã Hân cắn răng, muốn nhổ ra, Lục Cận Phong không hề do dự, cố định luôn cả bàn tay còn lại của cô ta lên bàn.“A a!”Người trong cả nhà hàng Hoa Anh Đào đều nghe thấy tiếng kêu thảm thiết như giết lợn, nhưng lại không có ai dám đến gần phòng bao của Lục Cận Phong, cũng không ai đến hỏi là đã xảy ra chuyện gì.Ở trước cửa phòng bao có người của Lục Cận Phong trông giữ.Tần Nhã Hân khóc lóc nói: “Anh Cận Phong, sao anh có thể đối xử với em như vậy, em làm tất cả cũng đều là vì quá yêu anh, em thật sự không muốn làm tổn hại đến bác gái, tất cả những chuyện này đều là do Chu An làm, không liên quan đến em.”Tần Nhã Hân hoảng sợ, lúc nói chuyện, mạch suy nghĩ loạn xạ cả lên.Lục Cận Phong vốn dĩ không hề muốn nói nhiều với Tần Nhã Hân, Lãnh Phùng thật sự đến rất đúng giờ, đúng một tiếng đồng hồ, không nhiều hay ít hơn một giây một phút nào.Lãnh Phùng đưa người vào phòng bao, trực tiếp còng tay Tần Nhã Hân.Khoảnh khắc đó, Tần Nhã Hân hối hận muốn chết, đáng lẽ cô ta không nên lén chạy ra ngoài.Cô ta quá nóng vội rồi, cô ta muốn gặp Lục Cận Phong, nếu cô ta có thể kìm lại sự nhớ nhung thì sẽ không lọt vào bẫy rồi.Nhưng Tần Nhã Hân giống như cho rằng người ta là đồ ngốc vậy, việc trừng trị cô ta theo pháp luật chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.Không có Chu An, Tần Nhã Hân căn bản không có khả năng tự bảo vệ mình.Lãnh Phùng căn dặn cấp dưới: “Áp giải cô ta lên xe, đưa thẳng về Đế Đô.”“Đội trưởng Lãnh, vậy tay của cô ta thì sao?”“Chúng ta chỉ phụ trách bắt tội phạm chạy trốn, những chuyện khác liên quan gì đến chúng ta?”Lại đâu có chết được.Ý trong lời nói chính là, không quan tâm.Đàn em hiểu ý: “Hiểu rồi, đội trưởng Lãnh.”Tần Nhã Hân bị đưa đi, Lãnh Phùng nhìn về phía Lục Cận Phong: “Chuyện này cũng xem như kết thúc rồi, chỉ còn đợi phía toà án mở phiên toà thẩm vấn nữa thôi.”Bây giờ Tần Nhã Hân là tội chồng tội, vượt ngục bỏ trốn.“Vất vả rồi.”Lục Cận Phong xoay xoay ly trà trong tay, sau đó uống cạn một hơi, lần này anh cũng xem như đã có lời giải thích với mẹ anh dưới suối vàng rồi.Lúc này, Xa Thành Nghị gọi điện thoại đến: “Tôi về đến đảo rồi, nói với cậu một tiếng.”“Ừm, Yên Yên vẫn đang ở bệnh viện à?”Xa Thành Nghị hoang mang: “Không phải Tô Yên đi chung với cậu sao?”Nghe vậy, sắc mặt Lục Cận Phong thay đổi: “Yên Yên không có về bệnh viện sao?”.