“May quá trời quá đất luôn á!” Trong góc đường mờ tối, có một chàng trai trẻ tuổi mặc âu phục, cậu cầm chiếc bánh màn thầu đã lạnh cứng, không ngừng nhét vào trong miệng, quai hàm nhét đầy màn thầu đến mức căng phồng lên. Cũng may mà trông cậu rất đẹp trai, dù rằng bộ dạng thê thảm như vậy nhưng cũng không hề xấu xí khó coi, mà chỉ khiến người ta thấy thương cảm cho sự khó khăn sa sút này. Có lẽ ông trời thấy cậu còn chưa đủ thảm hại, đúng lúc này trời đổ cơn mưa, cậu chàng chạy thật nhanh tới dưới mái hiên có thể tránh mưa, vội vã nhét nốt miếng bánh màn thầu còn lại vào trong miệng, có giọt nước lăn dài trên gò má, không biết là nước mưa, mồ hôi, hay cậu kiềm lòng chẳng đặng mà rơi nước mắt. “Được rồi, quay thêm hai cảnh nữa là kết thúc công việc hôm nay!” Đạo diễn hô cắt, vòi phun nước dừng lại, trợ lý đoàn phim cũng rảo bước chạy về phía diễn viên đang ướt sũng người. “Thầy Lê à, mau nhổ màn thầu vào túi rác đi..” Trợ lý đoàn phim còn chưa dứt lời, đã thấy hai má Lục Chi Châu…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...