Mặt trời dần dần lên cao, ánh nắng bỏng rát làm cho người ta muốn ngất đi. Những hạt mồ lấm tấm ở trên trán Đỗ Tam Nương, nàng mặc một bộ y phục rách nát và đã bị giặt đến bay màu, không còn nhìn thấy màu sắc ban đầu của nó. Nàng l**m đôi môi khô khốc, mơ màng nhìn xung quanh. Nàng đã rời khỏi nhà đi đến đây đã là 10 dặm, thế nhưng nhìn vào đồ trong giỏ xách, là rể cây và vỏ cây, ngoài ra không còn cái gì hết! Lau mồ hôi trên trán, nàng phải tiếp tục đi về phía trước, bây giờ là đang năm đói kém, những thứ có thể ăn ở gần nhà đã bị vơ vét hết từ lâu, mặc dù là như vậy, vẫn còn rất nhiều người vì bị mất mùa mà chết đi. Mặt trời trên đỉnh đầu chiếu xuống làm gương mặt của nàng đỏ bừng, đột nhiên trước mắt tối đen, chân nàng mềm nhũn, rồi ngã nhào xuống đất, và lăn thẳng xuống dưới dốc núi. Không biết qua bao lâu, nàng mới từ từ tỉnh lại. Nàng bị ngã vào một khe núi, ngẩng đầu nhìn xung quanh thì thấy ở đây có cỏ tranh cao hơn một thước, giờ phút này nàng đang ngã sấp xuống bên trong đám…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...