Trình Ân Ân thức dậy sau một giấc ngủ dài, một tháng bốn ngày mười ba tiếng. Con số này do một chị y tá báo cho cô biết, con số được biểu thị rõ ràng trên máy móc. Chị y tá nói với cô, cô bị tai nạn xe cộ, ngoại trừ trên người có mấy vết thương nhẹ đã nhanh chóng khỏi hẳn trong thời gian cô hôn mê dai dẳng, thì não còn bị chấn động nghiêm trọng. Chấn động não rất khó chịu, choáng váng, tim đập nhanh, đau nhức hơn nữa còn trướng trướng vựng vựng. Động tác mà Trình Ân Ân sợ nhất là gật đầu và lắc đầu. Hai động tác này có thể làm cho cô khó chịu buồn nôn một hồi lâu. Vì hôn mê quá lâu, ngay cả nguyên nhân vì sao mình bị tai nạn xe cộ Trình Ân Ân cũng không nhớ rõ nữa. Trí nhớ của cô trước tai nạn chỉ dừng lại ở thời điểm cha mẹ mình đánh nhau chỉ vì hai tấm vé rớt ra từ trong túi xách. Ngày hôm đó cô khai giảng lớp mười hai, đẩy va li hành lý đi ngang qua phòng khách gà bay chó sủa, về trường học một mình. Những chuyện xảy ra trước sau tai nạn xe cộ, Trình Ân Ân không có…
Tác giả: