"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel.
Chương 1505
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cánh tay đột nhiên rung lên, Long Lân liền xuất hiện, khẽ gầm lên một tiếng, nội lực toàn thân đi vào cánh tay phải, rồi cầm Long Lân lên cắt khoá của phòng giam. Người đàn ông này thấy vậy tỏ ra khinh thường, khoá của cánh cửa sắt này được làm bằng thép không dỉ, cho nên không thể có đao kiếm gì có thể cắt đứt được nó. Trừ phi dùng máy cắt, thì mới có thể nhanh chóng cắt đứt được. Bịch! Roẹt roẹt roẹt... “Mẹ nó chứ!” Người đàn ông buột miệng nói một câu, dây xích khoá cửa làm bằng thép không dỉ lại cứ thế bị cắt đứt. “Mẹ nó...”, người đàn ông mắt chữ a mồm chữ o không tin vào những gì đang xảy ra trước mắt. Diệp Phàm thu Long Lân lại, khoá miệng khẽ cong lên, cười nói: “Bây giờ tin tôi rồi chứ, giúp tôi đi cứu Âu Dương Ngọc Quân, tôi sẽ thả tất cả các người ra!” Người đàn ông chợt rùng mình, hành động vừa rồi đã sớm kinh động tới những người khác, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía bọn họ. “Đi, tôi dẫn cậu đi cứu cậu cả!”“Cậu cả?” Diệp Phàm ngẩn người: “Anh gọi Âu Dương Ngọc Quân là cậu cả sao?” “Có vấn đề gì sao?”, người đàn ông trung niên cười nhạt. Diệp Phàm: “…” Lúc này anh rất muốn đấm người đàn ông này một cái, mình đã nói mấy lần là đến cứu Âu Dương Ngọc Quân mà còn giả vờ giả vịt, phải biết rằng anh không có nhiều thời gian đâu. Diệp Phàm đoán có thể đối phương từng là người dưới trướng của bố Âu Dương Ngọc Quân, có điều anh không hỏi nhiều, bây giờ không phải lúc. “Tôi tên Âu Dương Hải, đi theo tôi”. Âu Dương Hải xưng tên, rồi nhanh chóng đi lên trước dẫn đường, người ở trong buồng giam hai bên đều vây quanh song sắt, người nào người nấy đều rất kích động. “Các anh em, đợi chút tôi sẽ cứu mọi người…” Diệp Phàm lớn tiếng hét, những người bị nhốt ở đây chắc chắn đều vô cùng oán hận nhà Âu Dương, ít nhất cũng phải oán hận những người đang nắm quyền của nhà Âu Dương bây giờ. Nếu như anh thả hết bọn họ ra thì ắt hẳn sẽ giúp ích cho anh rất nhiều! Diệp Phàm đi theo Âu Dương Hải vào sâu bên trong, sau khi đi khoảng năm phút thì có một đầm nước cực lớn xuất hiện trước tầm mắt anh. Trong đầm nước, một người đàn ông bị dìm xuống dưới, trước mặt và sau lưng đều bị đóng chặt lên các tấm ván sắt. Ngực của người đàn ông bị vô số cây đinh đóng vào, máu thịt lẫn lộn.
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cánh tay đột nhiên rung lên, Long Lân liền xuất hiện, khẽ gầm lên một tiếng, nội lực toàn thân đi vào cánh tay phải, rồi cầm Long Lân lên cắt khoá của phòng giam. Người đàn ông này thấy vậy tỏ ra khinh thường, khoá của cánh cửa sắt này được làm bằng thép không dỉ, cho nên không thể có đao kiếm gì có thể cắt đứt được nó. Trừ phi dùng máy cắt, thì mới có thể nhanh chóng cắt đứt được. Bịch! Roẹt roẹt roẹt... “Mẹ nó chứ!” Người đàn ông buột miệng nói một câu, dây xích khoá cửa làm bằng thép không dỉ lại cứ thế bị cắt đứt. “Mẹ nó...”, người đàn ông mắt chữ a mồm chữ o không tin vào những gì đang xảy ra trước mắt. Diệp Phàm thu Long Lân lại, khoá miệng khẽ cong lên, cười nói: “Bây giờ tin tôi rồi chứ, giúp tôi đi cứu Âu Dương Ngọc Quân, tôi sẽ thả tất cả các người ra!” Người đàn ông chợt rùng mình, hành động vừa rồi đã sớm kinh động tới những người khác, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía bọn họ. “Đi, tôi dẫn cậu đi cứu cậu cả!”“Cậu cả?” Diệp Phàm ngẩn người: “Anh gọi Âu Dương Ngọc Quân là cậu cả sao?” “Có vấn đề gì sao?”, người đàn ông trung niên cười nhạt. Diệp Phàm: “…” Lúc này anh rất muốn đấm người đàn ông này một cái, mình đã nói mấy lần là đến cứu Âu Dương Ngọc Quân mà còn giả vờ giả vịt, phải biết rằng anh không có nhiều thời gian đâu. Diệp Phàm đoán có thể đối phương từng là người dưới trướng của bố Âu Dương Ngọc Quân, có điều anh không hỏi nhiều, bây giờ không phải lúc. “Tôi tên Âu Dương Hải, đi theo tôi”. Âu Dương Hải xưng tên, rồi nhanh chóng đi lên trước dẫn đường, người ở trong buồng giam hai bên đều vây quanh song sắt, người nào người nấy đều rất kích động. “Các anh em, đợi chút tôi sẽ cứu mọi người…” Diệp Phàm lớn tiếng hét, những người bị nhốt ở đây chắc chắn đều vô cùng oán hận nhà Âu Dương, ít nhất cũng phải oán hận những người đang nắm quyền của nhà Âu Dương bây giờ. Nếu như anh thả hết bọn họ ra thì ắt hẳn sẽ giúp ích cho anh rất nhiều! Diệp Phàm đi theo Âu Dương Hải vào sâu bên trong, sau khi đi khoảng năm phút thì có một đầm nước cực lớn xuất hiện trước tầm mắt anh. Trong đầm nước, một người đàn ông bị dìm xuống dưới, trước mặt và sau lưng đều bị đóng chặt lên các tấm ván sắt. Ngực của người đàn ông bị vô số cây đinh đóng vào, máu thịt lẫn lộn.
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cánh tay đột nhiên rung lên, Long Lân liền xuất hiện, khẽ gầm lên một tiếng, nội lực toàn thân đi vào cánh tay phải, rồi cầm Long Lân lên cắt khoá của phòng giam. Người đàn ông này thấy vậy tỏ ra khinh thường, khoá của cánh cửa sắt này được làm bằng thép không dỉ, cho nên không thể có đao kiếm gì có thể cắt đứt được nó. Trừ phi dùng máy cắt, thì mới có thể nhanh chóng cắt đứt được. Bịch! Roẹt roẹt roẹt... “Mẹ nó chứ!” Người đàn ông buột miệng nói một câu, dây xích khoá cửa làm bằng thép không dỉ lại cứ thế bị cắt đứt. “Mẹ nó...”, người đàn ông mắt chữ a mồm chữ o không tin vào những gì đang xảy ra trước mắt. Diệp Phàm thu Long Lân lại, khoá miệng khẽ cong lên, cười nói: “Bây giờ tin tôi rồi chứ, giúp tôi đi cứu Âu Dương Ngọc Quân, tôi sẽ thả tất cả các người ra!” Người đàn ông chợt rùng mình, hành động vừa rồi đã sớm kinh động tới những người khác, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía bọn họ. “Đi, tôi dẫn cậu đi cứu cậu cả!”“Cậu cả?” Diệp Phàm ngẩn người: “Anh gọi Âu Dương Ngọc Quân là cậu cả sao?” “Có vấn đề gì sao?”, người đàn ông trung niên cười nhạt. Diệp Phàm: “…” Lúc này anh rất muốn đấm người đàn ông này một cái, mình đã nói mấy lần là đến cứu Âu Dương Ngọc Quân mà còn giả vờ giả vịt, phải biết rằng anh không có nhiều thời gian đâu. Diệp Phàm đoán có thể đối phương từng là người dưới trướng của bố Âu Dương Ngọc Quân, có điều anh không hỏi nhiều, bây giờ không phải lúc. “Tôi tên Âu Dương Hải, đi theo tôi”. Âu Dương Hải xưng tên, rồi nhanh chóng đi lên trước dẫn đường, người ở trong buồng giam hai bên đều vây quanh song sắt, người nào người nấy đều rất kích động. “Các anh em, đợi chút tôi sẽ cứu mọi người…” Diệp Phàm lớn tiếng hét, những người bị nhốt ở đây chắc chắn đều vô cùng oán hận nhà Âu Dương, ít nhất cũng phải oán hận những người đang nắm quyền của nhà Âu Dương bây giờ. Nếu như anh thả hết bọn họ ra thì ắt hẳn sẽ giúp ích cho anh rất nhiều! Diệp Phàm đi theo Âu Dương Hải vào sâu bên trong, sau khi đi khoảng năm phút thì có một đầm nước cực lớn xuất hiện trước tầm mắt anh. Trong đầm nước, một người đàn ông bị dìm xuống dưới, trước mặt và sau lưng đều bị đóng chặt lên các tấm ván sắt. Ngực của người đàn ông bị vô số cây đinh đóng vào, máu thịt lẫn lộn.