"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel.
Chương 1522
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. Âu Dương Đạo Vĩ tức giận không thôi, những xác chết nằm ngổn ngang đầy mặt đất xung quanh khu vực nhà kho bị nổ, phòng ốc bén lửa lẫn nhau cứ thế bùng cháy. Lần này nhà họ Âu Dương tổn thất là quá lớn, thế nhưng đến tận bây giờ Âu Dương Đạo Vĩ vẫn chưa biết được là ai đã gây ra chuyện này. “Những người khác thế nào?”, Âu Dương Đạo Vĩ hỏi đệ tử của nhà Âu Dương đứng bên cạnh. “Đều ở địa lao, có người cướp ngục, định cướp cậu cả, à không phải định cướp con trai của tội đồ kia ra ạ...” Người đàn ông đó vội vàng thay đổi cách xưng hô, giọng lo lắng nói. “Cho người đi dập lửa, tôi sẽ đích thân tới địa lao xem xét!” Âu Dương Đạo Vĩ vừa dứt lời, liền mang theo sát khí ngút trời xông về phía địa lao. “Hỏng rồi, nhị trưởng lão của nhà Âu Dương sắp thành tông sư rồi, anh Diệp sẽ gặp nguy hiểm mất...”, Lý Thanh Dương trốn sau hòn non bộ nhỏ tiếng nói. “Không phải vội, mới chỉ cho nổ một chỗ mà thôi”. Linh Hồ Uyển Nhi khẽ cười, mở bộ đàm nói: “Tiểu Long Nữ, bắt đầu cho nổ đi!” “Cô Linh Hồ, các cô...” Lý Thanh Nguyệt vô cùng kinh ngạc, chỗ này đã cho nổ rồi, tại sao lại còn phải cho nổ lần nữa? “Đợi lát nữa cô sẽ biết”, Linh Hồ Uyển Nhi cười cười. Rầm rầm rầm! Cô ta vừa dứt lời còn chưa tới mười giây, đã có những tiếng nổ liên tiếp vang lên, ngay sau đó là màn khói lửa rợp trời. Tuy rằng tiếng nổ và đám khói không to như ở bên chỗ kho xăng, thế nhưng lại khiến Âu Dương Đạo Vĩ đang xông về phía địa lao phải gầm lên một tiếng, nhất thời dừng bước. “Cho người đi dập lửa, mau lên!” Âu Dương Đạo Vĩ gào lên, ông ta cũng chỉ kịp nhìn địa lao một cái rồi quay người đi sang chỗ hiện trường vụ nổ thứ hai. Nếu như nhà kho bị đốt cháy, thì nhà họ Âu Dương chỉ còn nước xây lại từ đầu. Bởi vậy, Âu Dương Đạo Vĩ không còn cách nào khác mà phải đích thân đi chỉ huy dập lửa, điều này khiến ông ta cảm thấy vô cùng ấm ức, chuyện này chắc chắn bọn họ đã nhắm vào nhà họ Âu Dương và lên kế hoạch từ trước, thủ đoạn này khiến ông ta vô cùng khinh miệt. Âu Dương Thái Hồng ở trong phòng khách nghe thấy những tiếng nổ liên tiếp vang lên, suýt chút khiến ông ta đứng bật dậy mà xông ra giết người.
Âu Dương Đạo Vĩ tức giận không thôi, những xác chết nằm ngổn ngang đầy mặt đất xung quanh khu vực nhà kho bị nổ, phòng ốc bén lửa lẫn nhau cứ thế bùng cháy.
Lần này nhà họ Âu Dương tổn thất là quá lớn, thế nhưng đến tận bây giờ Âu Dương Đạo Vĩ vẫn chưa biết được là ai đã gây ra chuyện này.
“Những người khác thế nào?”, Âu Dương Đạo Vĩ hỏi đệ tử của nhà Âu Dương đứng bên cạnh.
“Đều ở địa lao, có người cướp ngục, định cướp cậu cả, à không phải định cướp con trai của tội đồ kia ra ạ...”
Người đàn ông đó vội vàng thay đổi cách xưng hô, giọng lo lắng nói.
“Cho người đi dập lửa, tôi sẽ đích thân tới địa lao xem xét!”
Âu Dương Đạo Vĩ vừa dứt lời, liền mang theo sát khí ngút trời xông về phía địa lao.
“Hỏng rồi, nhị trưởng lão của nhà Âu Dương sắp thành tông sư rồi, anh Diệp sẽ gặp nguy hiểm mất...”, Lý Thanh Dương trốn sau hòn non bộ nhỏ tiếng nói.
“Không phải vội, mới chỉ cho nổ một chỗ mà thôi”.
Linh Hồ Uyển Nhi khẽ cười, mở bộ đàm nói: “Tiểu Long Nữ, bắt đầu cho nổ đi!”
“Cô Linh Hồ, các cô...”
Lý Thanh Nguyệt vô cùng kinh ngạc, chỗ này đã cho nổ rồi, tại sao lại còn phải cho nổ lần nữa?
“Đợi lát nữa cô sẽ biết”, Linh Hồ Uyển Nhi cười cười.
Rầm rầm rầm!
Cô ta vừa dứt lời còn chưa tới mười giây, đã có những tiếng nổ liên tiếp vang lên, ngay sau đó là màn khói lửa rợp trời.
Tuy rằng tiếng nổ và đám khói không to như ở bên chỗ kho xăng, thế nhưng lại khiến Âu Dương Đạo Vĩ đang xông về phía địa lao phải gầm lên một tiếng, nhất thời dừng bước.
“Cho người đi dập lửa, mau lên!”
Âu Dương Đạo Vĩ gào lên, ông ta cũng chỉ kịp nhìn địa lao một cái rồi quay người đi sang chỗ hiện trường vụ nổ thứ hai.
Nếu như nhà kho bị đốt cháy, thì nhà họ Âu Dương chỉ còn nước xây lại từ đầu.
Bởi vậy, Âu Dương Đạo Vĩ không còn cách nào khác mà phải đích thân đi chỉ huy dập lửa, điều này khiến ông ta cảm thấy vô cùng ấm ức, chuyện này chắc chắn bọn họ đã nhắm vào nhà họ Âu Dương và lên kế hoạch từ trước, thủ đoạn này khiến ông ta vô cùng khinh miệt.
Âu Dương Thái Hồng ở trong phòng khách nghe thấy những tiếng nổ liên tiếp vang lên, suýt chút khiến ông ta đứng bật dậy mà xông ra giết người.
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. Âu Dương Đạo Vĩ tức giận không thôi, những xác chết nằm ngổn ngang đầy mặt đất xung quanh khu vực nhà kho bị nổ, phòng ốc bén lửa lẫn nhau cứ thế bùng cháy. Lần này nhà họ Âu Dương tổn thất là quá lớn, thế nhưng đến tận bây giờ Âu Dương Đạo Vĩ vẫn chưa biết được là ai đã gây ra chuyện này. “Những người khác thế nào?”, Âu Dương Đạo Vĩ hỏi đệ tử của nhà Âu Dương đứng bên cạnh. “Đều ở địa lao, có người cướp ngục, định cướp cậu cả, à không phải định cướp con trai của tội đồ kia ra ạ...” Người đàn ông đó vội vàng thay đổi cách xưng hô, giọng lo lắng nói. “Cho người đi dập lửa, tôi sẽ đích thân tới địa lao xem xét!” Âu Dương Đạo Vĩ vừa dứt lời, liền mang theo sát khí ngút trời xông về phía địa lao. “Hỏng rồi, nhị trưởng lão của nhà Âu Dương sắp thành tông sư rồi, anh Diệp sẽ gặp nguy hiểm mất...”, Lý Thanh Dương trốn sau hòn non bộ nhỏ tiếng nói. “Không phải vội, mới chỉ cho nổ một chỗ mà thôi”. Linh Hồ Uyển Nhi khẽ cười, mở bộ đàm nói: “Tiểu Long Nữ, bắt đầu cho nổ đi!” “Cô Linh Hồ, các cô...” Lý Thanh Nguyệt vô cùng kinh ngạc, chỗ này đã cho nổ rồi, tại sao lại còn phải cho nổ lần nữa? “Đợi lát nữa cô sẽ biết”, Linh Hồ Uyển Nhi cười cười. Rầm rầm rầm! Cô ta vừa dứt lời còn chưa tới mười giây, đã có những tiếng nổ liên tiếp vang lên, ngay sau đó là màn khói lửa rợp trời. Tuy rằng tiếng nổ và đám khói không to như ở bên chỗ kho xăng, thế nhưng lại khiến Âu Dương Đạo Vĩ đang xông về phía địa lao phải gầm lên một tiếng, nhất thời dừng bước. “Cho người đi dập lửa, mau lên!” Âu Dương Đạo Vĩ gào lên, ông ta cũng chỉ kịp nhìn địa lao một cái rồi quay người đi sang chỗ hiện trường vụ nổ thứ hai. Nếu như nhà kho bị đốt cháy, thì nhà họ Âu Dương chỉ còn nước xây lại từ đầu. Bởi vậy, Âu Dương Đạo Vĩ không còn cách nào khác mà phải đích thân đi chỉ huy dập lửa, điều này khiến ông ta cảm thấy vô cùng ấm ức, chuyện này chắc chắn bọn họ đã nhắm vào nhà họ Âu Dương và lên kế hoạch từ trước, thủ đoạn này khiến ông ta vô cùng khinh miệt. Âu Dương Thái Hồng ở trong phòng khách nghe thấy những tiếng nổ liên tiếp vang lên, suýt chút khiến ông ta đứng bật dậy mà xông ra giết người.