“Mẹ à, mẹ nói thật với con đi, ba con là ai vậy. Ba con có là tội phạm giết người thì con cũng không sao đâu.” Điền Bảo Bảo cầm ipad bước đến gần Điền Kỳ Kỳ. Câu hỏi cứ như vô tình, bâng quơ nhưng bên trong lại có mục đích rõ ràng. Điền Kỳ Kỳ đang nằm thẳng cẳng trên sô pha, nghe con trai hỏi như thế thì liền cảnh giác. “Con trai, con hỏi cái này làm gì?” Điền Bảo Bối nghe Điền Kỳ Kỳ nói thế thì hơi phiền. Bàn tay mũm mĩm vẽ vẽ trên Ipad vài đường, lại lập kỉ lục mới trong game, mới hài lòng ném Ipad qua một bên. Cậu nhóc nhích lại gần mẹ mình “Thông minh, dũng cảm, lanh lợi, đáng yêu, ngoan ngoãn, đẹp trai ngời ngời, là tiểu thiên tài ai gặp cũng thích- chính là Điền Bảo Bảo con, thế mà lại không biết ba mình là ai…Chuyện này thật là mất mặt!” Bàn tay múp múp đầy thịt kéo lấy gấu áo của Điền Kỳ Kỳ, dùng bộ mặt “quyến rũ chết người” phát huy hết cỡ. Điền Kỳ Kỳ nghĩ rằng đó chỉ là lòng hiếu kỳ của đứa nhóc bảy tuổi, cô liền yên tâm vài phần. Nếu như con trai mình giống với những đứa…
Chương 28
Cha Tổng Tài Bị Mẹ Bỏ RơiTác giả: Tử Phi NinhTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Mẹ à, mẹ nói thật với con đi, ba con là ai vậy. Ba con có là tội phạm giết người thì con cũng không sao đâu.” Điền Bảo Bảo cầm ipad bước đến gần Điền Kỳ Kỳ. Câu hỏi cứ như vô tình, bâng quơ nhưng bên trong lại có mục đích rõ ràng. Điền Kỳ Kỳ đang nằm thẳng cẳng trên sô pha, nghe con trai hỏi như thế thì liền cảnh giác. “Con trai, con hỏi cái này làm gì?” Điền Bảo Bối nghe Điền Kỳ Kỳ nói thế thì hơi phiền. Bàn tay mũm mĩm vẽ vẽ trên Ipad vài đường, lại lập kỉ lục mới trong game, mới hài lòng ném Ipad qua một bên. Cậu nhóc nhích lại gần mẹ mình “Thông minh, dũng cảm, lanh lợi, đáng yêu, ngoan ngoãn, đẹp trai ngời ngời, là tiểu thiên tài ai gặp cũng thích- chính là Điền Bảo Bảo con, thế mà lại không biết ba mình là ai…Chuyện này thật là mất mặt!” Bàn tay múp múp đầy thịt kéo lấy gấu áo của Điền Kỳ Kỳ, dùng bộ mặt “quyến rũ chết người” phát huy hết cỡ. Điền Kỳ Kỳ nghĩ rằng đó chỉ là lòng hiếu kỳ của đứa nhóc bảy tuổi, cô liền yên tâm vài phần. Nếu như con trai mình giống với những đứa… Điền Kỳ Kỳ mang tinh thần hoảng hốt vào nhà.“Mẹ về rồi. Thế nào, chú Lâm mời mẹ đi đâu ăn vậy? Có món gì ngon không?”Điền Bảo Bảo nhanh như chớp chạy đến bên Điền Kỳ Kỳ, muốn trực tiếp hỏi thăm tin tức. Đương nhiên mục đích của nhóc không chỉ là thế, tiếp xúc được một thời gian, Điền Bảo Bảo vô cùng thích Lâm Dật, vì thế cậu nhóc có một mong muốn khác.“Không biết, mẹ cũng không để ý tên nhà hàng nữa. Nhưng mà phong cảnh ở đó không tồi, với lại nó cũng không ở trong thành phố.”Điền Kỳ Kỳ cố gắng che giấu hết cảm xúc của mình trước mặt con trai, cô cười một cách miễn cưỡng.“Trời ạ, Kỳ Kỳ, không phải là nhà hàng kia đấy chứ. Mày có biết nhà hàng đó chỉ mời khách VIP, khách quý thôi không. Không phải ai có tiền cũng vào được chỗ đó đâu.” Lôi Vũ ngạc nhiên rống to.Đầu óc của Điền Kỳ Kỳ có chút hỗn độn nên cũng không phản ứng thái quá với lời nói của Lôi Vũ. Ở nơi có thể mua được chai rượu đắt tiền kia thì chẳng phải là nơi bình thường.“Bảo Bảo, mẹ hơi mệt.” Điền Kỳ Kỳ có cảm giác mệt mỏi cả thể xác và tinh thần. Mỗi khi phải gặp Lâm Dật, cô đều mệt mỏi vô cùng. Tâm trạng của cô bây giờ rất tệ.“À, vậy con sẽ chơi một mình.” Điền Bảo Bảo rất hiểu chuyện mà trở lại phòng của mình.Trong lòng cậu nhóc vô cùng nghi hoặc, tại sao mẹ với chú Lâm mới ăn với nhau một bữa cơm thì về nhà lại ỉu xìu như vậy. Định gọi cho chú Lâm hỏi có chuyện gì, nhưng rồi thằng nhóc lại không làm.Điền Bảo Bảo cảm thấy trước hết mình nên biết rõ sự việc rồi tính sau. Nhưng theo bản năng của người làm con, cậu cảm thấy mẹ với chú Lâm nhất định có vấn đề!“Mày làm sao vậy? Sao lại thất thần như vậy? Có chuyện gì à?”Lôi Vũ nhìn vẻ mặt sắp chết tới nơi của Điền Kỳ Kỳ, rõ ràng trên trán có viết hai chữ “có chuyện”.“Không có việc gì, do tao hơi mệt, nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi.”Điền Kỳ Kỳ cứng nhắc nói. Cô không biết nên nói chuyện này với cô bạn mình như thế nào. Nhiều năm trước cô bị cưỡng h**p bởi một người đàn ông, bây giờ lại phát hiện người đó chính là giám đốc của mình. Thật là quá cẩu huyết mà!“Mày đừng có dùng cái trò con nít ấy lừa tao. Nhìn cái bộ dạng mất hồn mất vía của mày thì tao biết liền. Nói ra cho tao biết đi, thì tao mới giúp được mày.”Điền Kỳ Kỳ nhiều năm vẫn vậy, cô ấy có việc gì cũng biểu hiện hết trên khuôn mặt, thế mà bây giờ lại cứng đầu phủ nhận.
Điền Kỳ Kỳ mang tinh thần hoảng hốt vào nhà.
“Mẹ về rồi. Thế nào, chú Lâm mời mẹ đi đâu ăn vậy? Có món gì ngon không?”
Điền Bảo Bảo nhanh như chớp chạy đến bên Điền Kỳ Kỳ, muốn trực tiếp hỏi thăm tin tức. Đương nhiên mục đích của nhóc không chỉ là thế, tiếp xúc được một thời gian, Điền Bảo Bảo vô cùng thích Lâm Dật, vì thế cậu nhóc có một mong muốn khác.
“Không biết, mẹ cũng không để ý tên nhà hàng nữa. Nhưng mà phong cảnh ở đó không tồi, với lại nó cũng không ở trong thành phố.”
Điền Kỳ Kỳ cố gắng che giấu hết cảm xúc của mình trước mặt con trai, cô cười một cách miễn cưỡng.
“Trời ạ, Kỳ Kỳ, không phải là nhà hàng kia đấy chứ. Mày có biết nhà hàng đó chỉ mời khách VIP, khách quý thôi không. Không phải ai có tiền cũng vào được chỗ đó đâu.” Lôi Vũ ngạc nhiên rống to.
Đầu óc của Điền Kỳ Kỳ có chút hỗn độn nên cũng không phản ứng thái quá với lời nói của Lôi Vũ. Ở nơi có thể mua được chai rượu đắt tiền kia thì chẳng phải là nơi bình thường.
“Bảo Bảo, mẹ hơi mệt.” Điền Kỳ Kỳ có cảm giác mệt mỏi cả thể xác và tinh thần. Mỗi khi phải gặp Lâm Dật, cô đều mệt mỏi vô cùng. Tâm trạng của cô bây giờ rất tệ.
“À, vậy con sẽ chơi một mình.” Điền Bảo Bảo rất hiểu chuyện mà trở lại phòng của mình.
Trong lòng cậu nhóc vô cùng nghi hoặc, tại sao mẹ với chú Lâm mới ăn với nhau một bữa cơm thì về nhà lại ỉu xìu như vậy. Định gọi cho chú Lâm hỏi có chuyện gì, nhưng rồi thằng nhóc lại không làm.
Điền Bảo Bảo cảm thấy trước hết mình nên biết rõ sự việc rồi tính sau. Nhưng theo bản năng của người làm con, cậu cảm thấy mẹ với chú Lâm nhất định có vấn đề!
“Mày làm sao vậy? Sao lại thất thần như vậy? Có chuyện gì à?”
Lôi Vũ nhìn vẻ mặt sắp chết tới nơi của Điền Kỳ Kỳ, rõ ràng trên trán có viết hai chữ “có chuyện”.
“Không có việc gì, do tao hơi mệt, nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi.”
Điền Kỳ Kỳ cứng nhắc nói. Cô không biết nên nói chuyện này với cô bạn mình như thế nào. Nhiều năm trước cô bị cưỡng h**p bởi một người đàn ông, bây giờ lại phát hiện người đó chính là giám đốc của mình. Thật là quá cẩu huyết mà!
“Mày đừng có dùng cái trò con nít ấy lừa tao. Nhìn cái bộ dạng mất hồn mất vía của mày thì tao biết liền. Nói ra cho tao biết đi, thì tao mới giúp được mày.”
Điền Kỳ Kỳ nhiều năm vẫn vậy, cô ấy có việc gì cũng biểu hiện hết trên khuôn mặt, thế mà bây giờ lại cứng đầu phủ nhận.
Cha Tổng Tài Bị Mẹ Bỏ RơiTác giả: Tử Phi NinhTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Mẹ à, mẹ nói thật với con đi, ba con là ai vậy. Ba con có là tội phạm giết người thì con cũng không sao đâu.” Điền Bảo Bảo cầm ipad bước đến gần Điền Kỳ Kỳ. Câu hỏi cứ như vô tình, bâng quơ nhưng bên trong lại có mục đích rõ ràng. Điền Kỳ Kỳ đang nằm thẳng cẳng trên sô pha, nghe con trai hỏi như thế thì liền cảnh giác. “Con trai, con hỏi cái này làm gì?” Điền Bảo Bối nghe Điền Kỳ Kỳ nói thế thì hơi phiền. Bàn tay mũm mĩm vẽ vẽ trên Ipad vài đường, lại lập kỉ lục mới trong game, mới hài lòng ném Ipad qua một bên. Cậu nhóc nhích lại gần mẹ mình “Thông minh, dũng cảm, lanh lợi, đáng yêu, ngoan ngoãn, đẹp trai ngời ngời, là tiểu thiên tài ai gặp cũng thích- chính là Điền Bảo Bảo con, thế mà lại không biết ba mình là ai…Chuyện này thật là mất mặt!” Bàn tay múp múp đầy thịt kéo lấy gấu áo của Điền Kỳ Kỳ, dùng bộ mặt “quyến rũ chết người” phát huy hết cỡ. Điền Kỳ Kỳ nghĩ rằng đó chỉ là lòng hiếu kỳ của đứa nhóc bảy tuổi, cô liền yên tâm vài phần. Nếu như con trai mình giống với những đứa… Điền Kỳ Kỳ mang tinh thần hoảng hốt vào nhà.“Mẹ về rồi. Thế nào, chú Lâm mời mẹ đi đâu ăn vậy? Có món gì ngon không?”Điền Bảo Bảo nhanh như chớp chạy đến bên Điền Kỳ Kỳ, muốn trực tiếp hỏi thăm tin tức. Đương nhiên mục đích của nhóc không chỉ là thế, tiếp xúc được một thời gian, Điền Bảo Bảo vô cùng thích Lâm Dật, vì thế cậu nhóc có một mong muốn khác.“Không biết, mẹ cũng không để ý tên nhà hàng nữa. Nhưng mà phong cảnh ở đó không tồi, với lại nó cũng không ở trong thành phố.”Điền Kỳ Kỳ cố gắng che giấu hết cảm xúc của mình trước mặt con trai, cô cười một cách miễn cưỡng.“Trời ạ, Kỳ Kỳ, không phải là nhà hàng kia đấy chứ. Mày có biết nhà hàng đó chỉ mời khách VIP, khách quý thôi không. Không phải ai có tiền cũng vào được chỗ đó đâu.” Lôi Vũ ngạc nhiên rống to.Đầu óc của Điền Kỳ Kỳ có chút hỗn độn nên cũng không phản ứng thái quá với lời nói của Lôi Vũ. Ở nơi có thể mua được chai rượu đắt tiền kia thì chẳng phải là nơi bình thường.“Bảo Bảo, mẹ hơi mệt.” Điền Kỳ Kỳ có cảm giác mệt mỏi cả thể xác và tinh thần. Mỗi khi phải gặp Lâm Dật, cô đều mệt mỏi vô cùng. Tâm trạng của cô bây giờ rất tệ.“À, vậy con sẽ chơi một mình.” Điền Bảo Bảo rất hiểu chuyện mà trở lại phòng của mình.Trong lòng cậu nhóc vô cùng nghi hoặc, tại sao mẹ với chú Lâm mới ăn với nhau một bữa cơm thì về nhà lại ỉu xìu như vậy. Định gọi cho chú Lâm hỏi có chuyện gì, nhưng rồi thằng nhóc lại không làm.Điền Bảo Bảo cảm thấy trước hết mình nên biết rõ sự việc rồi tính sau. Nhưng theo bản năng của người làm con, cậu cảm thấy mẹ với chú Lâm nhất định có vấn đề!“Mày làm sao vậy? Sao lại thất thần như vậy? Có chuyện gì à?”Lôi Vũ nhìn vẻ mặt sắp chết tới nơi của Điền Kỳ Kỳ, rõ ràng trên trán có viết hai chữ “có chuyện”.“Không có việc gì, do tao hơi mệt, nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi.”Điền Kỳ Kỳ cứng nhắc nói. Cô không biết nên nói chuyện này với cô bạn mình như thế nào. Nhiều năm trước cô bị cưỡng h**p bởi một người đàn ông, bây giờ lại phát hiện người đó chính là giám đốc của mình. Thật là quá cẩu huyết mà!“Mày đừng có dùng cái trò con nít ấy lừa tao. Nhìn cái bộ dạng mất hồn mất vía của mày thì tao biết liền. Nói ra cho tao biết đi, thì tao mới giúp được mày.”Điền Kỳ Kỳ nhiều năm vẫn vậy, cô ấy có việc gì cũng biểu hiện hết trên khuôn mặt, thế mà bây giờ lại cứng đầu phủ nhận.