“Mẹ à, mẹ nói thật với con đi, ba con là ai vậy. Ba con có là tội phạm giết người thì con cũng không sao đâu.” Điền Bảo Bảo cầm ipad bước đến gần Điền Kỳ Kỳ. Câu hỏi cứ như vô tình, bâng quơ nhưng bên trong lại có mục đích rõ ràng. Điền Kỳ Kỳ đang nằm thẳng cẳng trên sô pha, nghe con trai hỏi như thế thì liền cảnh giác. “Con trai, con hỏi cái này làm gì?” Điền Bảo Bối nghe Điền Kỳ Kỳ nói thế thì hơi phiền. Bàn tay mũm mĩm vẽ vẽ trên Ipad vài đường, lại lập kỉ lục mới trong game, mới hài lòng ném Ipad qua một bên. Cậu nhóc nhích lại gần mẹ mình “Thông minh, dũng cảm, lanh lợi, đáng yêu, ngoan ngoãn, đẹp trai ngời ngời, là tiểu thiên tài ai gặp cũng thích- chính là Điền Bảo Bảo con, thế mà lại không biết ba mình là ai…Chuyện này thật là mất mặt!” Bàn tay múp múp đầy thịt kéo lấy gấu áo của Điền Kỳ Kỳ, dùng bộ mặt “quyến rũ chết người” phát huy hết cỡ. Điền Kỳ Kỳ nghĩ rằng đó chỉ là lòng hiếu kỳ của đứa nhóc bảy tuổi, cô liền yên tâm vài phần. Nếu như con trai mình giống với những đứa…
Chương 38
Cha Tổng Tài Bị Mẹ Bỏ RơiTác giả: Tử Phi NinhTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Mẹ à, mẹ nói thật với con đi, ba con là ai vậy. Ba con có là tội phạm giết người thì con cũng không sao đâu.” Điền Bảo Bảo cầm ipad bước đến gần Điền Kỳ Kỳ. Câu hỏi cứ như vô tình, bâng quơ nhưng bên trong lại có mục đích rõ ràng. Điền Kỳ Kỳ đang nằm thẳng cẳng trên sô pha, nghe con trai hỏi như thế thì liền cảnh giác. “Con trai, con hỏi cái này làm gì?” Điền Bảo Bối nghe Điền Kỳ Kỳ nói thế thì hơi phiền. Bàn tay mũm mĩm vẽ vẽ trên Ipad vài đường, lại lập kỉ lục mới trong game, mới hài lòng ném Ipad qua một bên. Cậu nhóc nhích lại gần mẹ mình “Thông minh, dũng cảm, lanh lợi, đáng yêu, ngoan ngoãn, đẹp trai ngời ngời, là tiểu thiên tài ai gặp cũng thích- chính là Điền Bảo Bảo con, thế mà lại không biết ba mình là ai…Chuyện này thật là mất mặt!” Bàn tay múp múp đầy thịt kéo lấy gấu áo của Điền Kỳ Kỳ, dùng bộ mặt “quyến rũ chết người” phát huy hết cỡ. Điền Kỳ Kỳ nghĩ rằng đó chỉ là lòng hiếu kỳ của đứa nhóc bảy tuổi, cô liền yên tâm vài phần. Nếu như con trai mình giống với những đứa… Nếu như Lâm Dật thật sự không muốn có con thì cho dù cô có thai rồi sinh đứa bé ra đó, anh ấy cũng sẽ bỏ rơi hai mẹ con cô thôi.Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Phạm Thiên Du vội vàng ngồi dậy uống thuốc.“Tốt lắm, để anh đưa em về.” Thấy cô nghe theo lời mình, giọng điệu của Lâm Dật cũng mềm xuống.Đứng trên cao nhìn xuống, khuôn mặt cũng đã bình thường trở lại.“Em…. Em không thể ở lại đây ư?” Phạm Thiên Du biết hậu quả của việc chọc giận anh nên cẩn thận hỏi.Trên thế giới này cũng chỉ có duy nhất mình anh ấy mới có thể khiến cho cô trở nên hèn mọn như vậy.Lâm Dật cũng không trả lời mà trực tiếp đi ra ngoài, lúc trở lại thì tay đã cầm chìa khóa xe.Ánh mắt Phạm Thiên Du trở nên thâm trầm, che đậy sự không phục và mất mát.Mặc dù giữa hai người là mối quan hệ người yêu nhưng Lâm Dật chưa bao giờ để cô ở lại nhà của anh, anh ấy cũng không bao giờ ngủ lại nhà cô.Người đàn ông này tâm địa như biển cả, không ai có thể hiểu rõ.Nhớ lại lúc trước Rebecca nói móc với cô “Yêu Lâm Dật cô cũng lo mà xác định trước đi, đừng để đến lúc bị đá thì ngồi khóc lóc.” Rebecca vẫn luôn khinh thường cô, cho rằng cô chỉ là bình hoa di động thôi.Còn Phạm Thiên Du thì nghĩ rằng, mình đã trở thành bạn gái của Lâm Dật rồi thì mình có tư cách lên mặt trước mặt Rebecca.Nhưng mà, ở bên nhau lâu vậy rồi, cô vẫn không thể hiểu nổi người đàn ông này.Không! Cô không thể để cho Rebecca tiếp tục chế diễu mình nữa, càng không thể để mọi người chê cười mình.
Nếu như Lâm Dật thật sự không muốn có con thì cho dù cô có thai rồi sinh đứa bé ra đó, anh ấy cũng sẽ bỏ rơi hai mẹ con cô thôi.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Phạm Thiên Du vội vàng ngồi dậy uống thuốc.
“Tốt lắm, để anh đưa em về.” Thấy cô nghe theo lời mình, giọng điệu của Lâm Dật cũng mềm xuống.
Đứng trên cao nhìn xuống, khuôn mặt cũng đã bình thường trở lại.
“Em…. Em không thể ở lại đây ư?” Phạm Thiên Du biết hậu quả của việc chọc giận anh nên cẩn thận hỏi.
Trên thế giới này cũng chỉ có duy nhất mình anh ấy mới có thể khiến cho cô trở nên hèn mọn như vậy.
Lâm Dật cũng không trả lời mà trực tiếp đi ra ngoài, lúc trở lại thì tay đã cầm chìa khóa xe.
Ánh mắt Phạm Thiên Du trở nên thâm trầm, che đậy sự không phục và mất mát.
Mặc dù giữa hai người là mối quan hệ người yêu nhưng Lâm Dật chưa bao giờ để cô ở lại nhà của anh, anh ấy cũng không bao giờ ngủ lại nhà cô.
Người đàn ông này tâm địa như biển cả, không ai có thể hiểu rõ.
Nhớ lại lúc trước Rebecca nói móc với cô “Yêu Lâm Dật cô cũng lo mà xác định trước đi, đừng để đến lúc bị đá thì ngồi khóc lóc.” Rebecca vẫn luôn khinh thường cô, cho rằng cô chỉ là bình hoa di động thôi.
Còn Phạm Thiên Du thì nghĩ rằng, mình đã trở thành bạn gái của Lâm Dật rồi thì mình có tư cách lên mặt trước mặt Rebecca.
Nhưng mà, ở bên nhau lâu vậy rồi, cô vẫn không thể hiểu nổi người đàn ông này.
Không! Cô không thể để cho Rebecca tiếp tục chế diễu mình nữa, càng không thể để mọi người chê cười mình.
Cha Tổng Tài Bị Mẹ Bỏ RơiTác giả: Tử Phi NinhTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Mẹ à, mẹ nói thật với con đi, ba con là ai vậy. Ba con có là tội phạm giết người thì con cũng không sao đâu.” Điền Bảo Bảo cầm ipad bước đến gần Điền Kỳ Kỳ. Câu hỏi cứ như vô tình, bâng quơ nhưng bên trong lại có mục đích rõ ràng. Điền Kỳ Kỳ đang nằm thẳng cẳng trên sô pha, nghe con trai hỏi như thế thì liền cảnh giác. “Con trai, con hỏi cái này làm gì?” Điền Bảo Bối nghe Điền Kỳ Kỳ nói thế thì hơi phiền. Bàn tay mũm mĩm vẽ vẽ trên Ipad vài đường, lại lập kỉ lục mới trong game, mới hài lòng ném Ipad qua một bên. Cậu nhóc nhích lại gần mẹ mình “Thông minh, dũng cảm, lanh lợi, đáng yêu, ngoan ngoãn, đẹp trai ngời ngời, là tiểu thiên tài ai gặp cũng thích- chính là Điền Bảo Bảo con, thế mà lại không biết ba mình là ai…Chuyện này thật là mất mặt!” Bàn tay múp múp đầy thịt kéo lấy gấu áo của Điền Kỳ Kỳ, dùng bộ mặt “quyến rũ chết người” phát huy hết cỡ. Điền Kỳ Kỳ nghĩ rằng đó chỉ là lòng hiếu kỳ của đứa nhóc bảy tuổi, cô liền yên tâm vài phần. Nếu như con trai mình giống với những đứa… Nếu như Lâm Dật thật sự không muốn có con thì cho dù cô có thai rồi sinh đứa bé ra đó, anh ấy cũng sẽ bỏ rơi hai mẹ con cô thôi.Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Phạm Thiên Du vội vàng ngồi dậy uống thuốc.“Tốt lắm, để anh đưa em về.” Thấy cô nghe theo lời mình, giọng điệu của Lâm Dật cũng mềm xuống.Đứng trên cao nhìn xuống, khuôn mặt cũng đã bình thường trở lại.“Em…. Em không thể ở lại đây ư?” Phạm Thiên Du biết hậu quả của việc chọc giận anh nên cẩn thận hỏi.Trên thế giới này cũng chỉ có duy nhất mình anh ấy mới có thể khiến cho cô trở nên hèn mọn như vậy.Lâm Dật cũng không trả lời mà trực tiếp đi ra ngoài, lúc trở lại thì tay đã cầm chìa khóa xe.Ánh mắt Phạm Thiên Du trở nên thâm trầm, che đậy sự không phục và mất mát.Mặc dù giữa hai người là mối quan hệ người yêu nhưng Lâm Dật chưa bao giờ để cô ở lại nhà của anh, anh ấy cũng không bao giờ ngủ lại nhà cô.Người đàn ông này tâm địa như biển cả, không ai có thể hiểu rõ.Nhớ lại lúc trước Rebecca nói móc với cô “Yêu Lâm Dật cô cũng lo mà xác định trước đi, đừng để đến lúc bị đá thì ngồi khóc lóc.” Rebecca vẫn luôn khinh thường cô, cho rằng cô chỉ là bình hoa di động thôi.Còn Phạm Thiên Du thì nghĩ rằng, mình đã trở thành bạn gái của Lâm Dật rồi thì mình có tư cách lên mặt trước mặt Rebecca.Nhưng mà, ở bên nhau lâu vậy rồi, cô vẫn không thể hiểu nổi người đàn ông này.Không! Cô không thể để cho Rebecca tiếp tục chế diễu mình nữa, càng không thể để mọi người chê cười mình.