Tác giả:

“Mẹ à, mẹ nói thật với con đi, ba con là ai vậy. Ba con có là tội phạm giết người thì con cũng không sao đâu.” Điền Bảo Bảo cầm ipad bước đến gần Điền Kỳ Kỳ. Câu hỏi cứ như vô tình, bâng quơ nhưng bên trong lại có mục đích rõ ràng. Điền Kỳ Kỳ đang nằm thẳng cẳng trên sô pha, nghe con trai hỏi như thế thì liền cảnh giác. “Con trai, con hỏi cái này làm gì?” Điền Bảo Bối nghe Điền Kỳ Kỳ nói thế thì hơi phiền. Bàn tay mũm mĩm vẽ vẽ trên Ipad vài đường, lại lập kỉ lục mới trong game, mới hài lòng ném Ipad qua một bên. Cậu nhóc nhích lại gần mẹ mình “Thông minh, dũng cảm, lanh lợi, đáng yêu, ngoan ngoãn, đẹp trai ngời ngời, là tiểu thiên tài ai gặp cũng thích- chính là Điền Bảo Bảo con, thế mà lại không biết ba mình là ai…Chuyện này thật là mất mặt!” Bàn tay múp múp đầy thịt kéo lấy gấu áo của Điền Kỳ Kỳ, dùng bộ mặt “quyến rũ chết người” phát huy hết cỡ. Điền Kỳ Kỳ nghĩ rằng đó chỉ là lòng hiếu kỳ của đứa nhóc bảy tuổi, cô liền yên tâm vài phần. Nếu như con trai mình giống với những đứa…

Chương 83

Cha Tổng Tài Bị Mẹ Bỏ RơiTác giả: Tử Phi NinhTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Mẹ à, mẹ nói thật với con đi, ba con là ai vậy. Ba con có là tội phạm giết người thì con cũng không sao đâu.” Điền Bảo Bảo cầm ipad bước đến gần Điền Kỳ Kỳ. Câu hỏi cứ như vô tình, bâng quơ nhưng bên trong lại có mục đích rõ ràng. Điền Kỳ Kỳ đang nằm thẳng cẳng trên sô pha, nghe con trai hỏi như thế thì liền cảnh giác. “Con trai, con hỏi cái này làm gì?” Điền Bảo Bối nghe Điền Kỳ Kỳ nói thế thì hơi phiền. Bàn tay mũm mĩm vẽ vẽ trên Ipad vài đường, lại lập kỉ lục mới trong game, mới hài lòng ném Ipad qua một bên. Cậu nhóc nhích lại gần mẹ mình “Thông minh, dũng cảm, lanh lợi, đáng yêu, ngoan ngoãn, đẹp trai ngời ngời, là tiểu thiên tài ai gặp cũng thích- chính là Điền Bảo Bảo con, thế mà lại không biết ba mình là ai…Chuyện này thật là mất mặt!” Bàn tay múp múp đầy thịt kéo lấy gấu áo của Điền Kỳ Kỳ, dùng bộ mặt “quyến rũ chết người” phát huy hết cỡ. Điền Kỳ Kỳ nghĩ rằng đó chỉ là lòng hiếu kỳ của đứa nhóc bảy tuổi, cô liền yên tâm vài phần. Nếu như con trai mình giống với những đứa… Lâm Dật có chút khó chịu mà ấn huyệt Thái Dương của mình, hơi làm chính mình bảo trì thanh tỉnh, mở miệng lại là cứng rắn trước sau như một, “Tôi không có việc gì.” Anh hất hất đầu, đầu tóc mới vừa rồi bị mưa xối giờ phút này còn chưa hoàn toàn khô, vẫn ẩm ướt, lại trong lúc vô hình tản mát ra một loại mị lực dã tính. Điền Kỳ Kỳ bỗng nhiên có chút hiểu rõ, vì sao sẽ có nhiều phụ nữ chạy theo anh như vịt. Ngay cả Phạm Thiên Du cũng muốn quấn quít chặt lấy dây dưa anh, anh đích xác có mị lực không giống người thường. Nhưng mà…… vậy thì thế nào? Cuối cùng anh cũng dễ quên, một đêm khắc cốt ghi tâm thuộc về cô kia, anh lại không có một chút ấn tượng, thậm chí anh cũng không biết trên thế giới này có tồn tại một đứa con trai của anh. Nếu có cơ hội, cô muốn hỏi một câu, anh sẽ để ý con trai của mình sao? Anh sẽ để ý Điền Bảo Bảo sao?Nhưng cô không dám hỏi, cô không dám đánh cuộc.Cho dù giờ phút này anh liền đứng ở trước mặt cô, cô vẫn không dám thản nhiên nhìn thẳng anh, giờ phút này, cô mới biết được, hóa ra cô là yếu đuối như vậy?Đến dũng khí đối mặt chân tướng đều không có! Đến dũng khí đòi một đáp án cũng không có!Lâm Dật liền mất tinh thần mà dựa vào trên mặt tường thang máy như vậy, thẳng đến thang máy dừng lại chậm rãi mở cửa ra, một chân Điền Kỳ Kỳ bước ra thang máy, lại không thấy Lâm Dật đi ra theo.“Lâm tổng, tới rồi.” Nhìn anh vẫn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, Điền Kỳ Kỳ tốt bụng nhắc nhở anh.Lâm Dật phản ứng một chút, mới trì độn mà đỡ thang máy, nghiêng ngả lảo đảo đi ra. Bộ dạng này của anh, làm Điền Kỳ Kỳ lập tức hoảng sợ, anh rõ ràng chính là có việc! “Lâm tổng, rốt cuộc anh làm sao vậy?” Trong giọng nói Điền Kỳ Kỳ đều mang theo vài phần nôn nóng.“Đừng ồn. Tôi hẳn là phát sốt.” Nghe được cô ồn ào, Lâm Dật có chút không kiên nhẫn. Nhưng mà giây tiếp theo lại không hề cố kỵ mà đặt một tay lên vai cô, “Phiền toái đỡ tôi đến phòng.” Dưới chân thật sự có chút vô lực, Lâm Dật không thể không xin giúp đỡ với cô. Anh cũng không biết vì sao, chính mình đã nhiều năm chưa sinh bệnh, gần đây chỉ là sự tình nhiều một chút, sao lập tức lại bị bệnh chứ? Thật sự là bệnh tới như núi đổ.

Lâm Dật có chút khó chịu mà ấn huyệt Thái Dương của mình, hơi làm chính mình bảo trì thanh tỉnh, mở miệng lại là cứng rắn trước sau như một, “Tôi không có việc gì.” Anh hất hất đầu, đầu tóc mới vừa rồi bị mưa xối giờ phút này còn chưa hoàn toàn khô, vẫn ẩm ướt, lại trong lúc vô hình tản mát ra một loại mị lực dã tính. Điền Kỳ Kỳ bỗng nhiên có chút hiểu rõ, vì sao sẽ có nhiều phụ nữ chạy theo anh như vịt. Ngay cả Phạm Thiên Du cũng muốn quấn quít chặt lấy dây dưa anh, anh đích xác có mị lực không giống người thường. Nhưng mà…… vậy thì thế nào? Cuối cùng anh cũng dễ quên, một đêm khắc cốt ghi tâm thuộc về cô kia, anh lại không có một chút ấn tượng, thậm chí anh cũng không biết trên thế giới này có tồn tại một đứa con trai của anh. Nếu có cơ hội, cô muốn hỏi một câu, anh sẽ để ý con trai của mình sao? Anh sẽ để ý Điền Bảo Bảo sao?

Nhưng cô không dám hỏi, cô không dám đánh cuộc.

Cho dù giờ phút này anh liền đứng ở trước mặt cô, cô vẫn không dám thản nhiên nhìn thẳng anh, giờ phút này, cô mới biết được, hóa ra cô là yếu đuối như vậy?

Đến dũng khí đối mặt chân tướng đều không có! Đến dũng khí đòi một đáp án cũng không có!

Lâm Dật liền mất tinh thần mà dựa vào trên mặt tường thang máy như vậy, thẳng đến thang máy dừng lại chậm rãi mở cửa ra, một chân Điền Kỳ Kỳ bước ra thang máy, lại không thấy Lâm Dật đi ra theo.

“Lâm tổng, tới rồi.” Nhìn anh vẫn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, Điền Kỳ Kỳ tốt bụng nhắc nhở anh.

Lâm Dật phản ứng một chút, mới trì độn mà đỡ thang máy, nghiêng ngả lảo đảo đi ra. Bộ dạng này của anh, làm Điền Kỳ Kỳ lập tức hoảng sợ, anh rõ ràng chính là có việc! “Lâm tổng, rốt cuộc anh làm sao vậy?” Trong giọng nói Điền Kỳ Kỳ đều mang theo vài phần nôn nóng.

“Đừng ồn. Tôi hẳn là phát sốt.” Nghe được cô ồn ào, Lâm Dật có chút không kiên nhẫn. Nhưng mà giây tiếp theo lại không hề cố kỵ mà đặt một tay lên vai cô, “Phiền toái đỡ tôi đến phòng.” Dưới chân thật sự có chút vô lực, Lâm Dật không thể không xin giúp đỡ với cô. Anh cũng không biết vì sao, chính mình đã nhiều năm chưa sinh bệnh, gần đây chỉ là sự tình nhiều một chút, sao lập tức lại bị bệnh chứ? Thật sự là bệnh tới như núi đổ.

Cha Tổng Tài Bị Mẹ Bỏ RơiTác giả: Tử Phi NinhTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Mẹ à, mẹ nói thật với con đi, ba con là ai vậy. Ba con có là tội phạm giết người thì con cũng không sao đâu.” Điền Bảo Bảo cầm ipad bước đến gần Điền Kỳ Kỳ. Câu hỏi cứ như vô tình, bâng quơ nhưng bên trong lại có mục đích rõ ràng. Điền Kỳ Kỳ đang nằm thẳng cẳng trên sô pha, nghe con trai hỏi như thế thì liền cảnh giác. “Con trai, con hỏi cái này làm gì?” Điền Bảo Bối nghe Điền Kỳ Kỳ nói thế thì hơi phiền. Bàn tay mũm mĩm vẽ vẽ trên Ipad vài đường, lại lập kỉ lục mới trong game, mới hài lòng ném Ipad qua một bên. Cậu nhóc nhích lại gần mẹ mình “Thông minh, dũng cảm, lanh lợi, đáng yêu, ngoan ngoãn, đẹp trai ngời ngời, là tiểu thiên tài ai gặp cũng thích- chính là Điền Bảo Bảo con, thế mà lại không biết ba mình là ai…Chuyện này thật là mất mặt!” Bàn tay múp múp đầy thịt kéo lấy gấu áo của Điền Kỳ Kỳ, dùng bộ mặt “quyến rũ chết người” phát huy hết cỡ. Điền Kỳ Kỳ nghĩ rằng đó chỉ là lòng hiếu kỳ của đứa nhóc bảy tuổi, cô liền yên tâm vài phần. Nếu như con trai mình giống với những đứa… Lâm Dật có chút khó chịu mà ấn huyệt Thái Dương của mình, hơi làm chính mình bảo trì thanh tỉnh, mở miệng lại là cứng rắn trước sau như một, “Tôi không có việc gì.” Anh hất hất đầu, đầu tóc mới vừa rồi bị mưa xối giờ phút này còn chưa hoàn toàn khô, vẫn ẩm ướt, lại trong lúc vô hình tản mát ra một loại mị lực dã tính. Điền Kỳ Kỳ bỗng nhiên có chút hiểu rõ, vì sao sẽ có nhiều phụ nữ chạy theo anh như vịt. Ngay cả Phạm Thiên Du cũng muốn quấn quít chặt lấy dây dưa anh, anh đích xác có mị lực không giống người thường. Nhưng mà…… vậy thì thế nào? Cuối cùng anh cũng dễ quên, một đêm khắc cốt ghi tâm thuộc về cô kia, anh lại không có một chút ấn tượng, thậm chí anh cũng không biết trên thế giới này có tồn tại một đứa con trai của anh. Nếu có cơ hội, cô muốn hỏi một câu, anh sẽ để ý con trai của mình sao? Anh sẽ để ý Điền Bảo Bảo sao?Nhưng cô không dám hỏi, cô không dám đánh cuộc.Cho dù giờ phút này anh liền đứng ở trước mặt cô, cô vẫn không dám thản nhiên nhìn thẳng anh, giờ phút này, cô mới biết được, hóa ra cô là yếu đuối như vậy?Đến dũng khí đối mặt chân tướng đều không có! Đến dũng khí đòi một đáp án cũng không có!Lâm Dật liền mất tinh thần mà dựa vào trên mặt tường thang máy như vậy, thẳng đến thang máy dừng lại chậm rãi mở cửa ra, một chân Điền Kỳ Kỳ bước ra thang máy, lại không thấy Lâm Dật đi ra theo.“Lâm tổng, tới rồi.” Nhìn anh vẫn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, Điền Kỳ Kỳ tốt bụng nhắc nhở anh.Lâm Dật phản ứng một chút, mới trì độn mà đỡ thang máy, nghiêng ngả lảo đảo đi ra. Bộ dạng này của anh, làm Điền Kỳ Kỳ lập tức hoảng sợ, anh rõ ràng chính là có việc! “Lâm tổng, rốt cuộc anh làm sao vậy?” Trong giọng nói Điền Kỳ Kỳ đều mang theo vài phần nôn nóng.“Đừng ồn. Tôi hẳn là phát sốt.” Nghe được cô ồn ào, Lâm Dật có chút không kiên nhẫn. Nhưng mà giây tiếp theo lại không hề cố kỵ mà đặt một tay lên vai cô, “Phiền toái đỡ tôi đến phòng.” Dưới chân thật sự có chút vô lực, Lâm Dật không thể không xin giúp đỡ với cô. Anh cũng không biết vì sao, chính mình đã nhiều năm chưa sinh bệnh, gần đây chỉ là sự tình nhiều một chút, sao lập tức lại bị bệnh chứ? Thật sự là bệnh tới như núi đổ.

Chương 83