Hoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử…

Chương 641: 641: Chương 642

Chiến Thần Trấn QuốcTác giả: Kiếm Tử Tiên TíchTruyện Ngôn TìnhHoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử… “Anh lại muốn xem xem ai dám ngăn anh?”Triệu gia vì phòng đoàn người Diệp Quân Lâm rời đi, nên giam cầm họ ở một căn biệt thự, có hơn vài chục vệ sĩ canh cửa.Diệp Quân Lâm cứ thế nghênh ngang đi tới cửa biệt thự, mười mắy tên vệ sĩ lập tức xông tới.“Không được, anh không thể đi! Cứ yên ổn mà ngồi yên đit”Tên vệ sĩ càm đầu tức giận nói.“Tôi càng muốn đi thì thế nào?”Diệp Quân Lâm cười nói.“Anh cứ thử xeml”Một đám hung ác nhìn chằm chằm Diệp Quân Lân, chỉ cần anh có hành động dị thường, bọn họ sẽ không chút nể mặt mà bắt giữ anh lại.“Ai cho phép các người quyền hạn chế tự do của người khác?”Diệp Quân Lâm nói.“Vì nơi này là Triệu gia, mọi chuyện anh phải nghe theo Triệu gia! Trừ biệt thự ra, thì anh không thể đi nơi khác!Hiểu chưa?”Tên vệ sĩ cảnh cáo nói.Diệp Quân Lâm nhếch miệng cười một nụ cười quái dị: “Phàm là mặt trời mặt trăng chiều tới, sông nước chảy được, không có nơi nào mà Diệp Quân Lâm tôi không được đi cả!”“Tránh rat”“Anh, anh…”Các vệ sĩ không những không lùi bước, mà còn tiến lên.“Phanh!”Diệp Quân Lâm đột nhiên hành động, chỉ thấy bóng thoáng qua.Nhanh chóng đi qua mấy chục người.“Thình thịch!”“Thình thịch!”Những người này đều lãnh phải một đòn hiểm, ngã xuống trên mặt đất.Bọn họ đều do Triệu gia dùng chỉ phí cao thuê tới bảo vệ.Nhưng Diệp Quân Lâm là Chiến thần Côn Luân, trên chiến trường một người địch van quân tiên phong.Làm sao những người này có thể động tới được!Lý Tử Nhiễm nhận ra có chuyện, khi chạy tới, chỉ thấy một đám người ngã trên mặt đất kêu la đau đớn.Diệp Quân Lâm còn chưa biết đã đi đâu.“Anh ấy gây ra sao?”Lý Tử Nhiễm trừng to mắt, tràn đầy vẻ không tin tưởng.Chuyện Diệp Quân Lâm chạy trồn, rất nhanh toàn bộ Triệu gia đều biết.Triệu Kiến Quốc cùng Ngô Mộc Lan nắm tay tới.“Các người giáo dục thật tốt nha!”Ngô Mộc Lan trừng mắt nhìn hai người Lý Văn Uyên tức giận nói.“Ba mẹ, chúng con không biết, chuyện Diệp Quân Lâm bỏ trốn chúng con thực sự không biết…”Lý Văn Uyên cùng Triệu Nhã Lan khóc không ra nước mắt.Ngô Mộc Lan hừ lạnh nói: “Hiện tại làm sao đây? Nó đi thế sẽ không quay lại!”.

“Anh lại muốn xem xem ai dám ngăn anh?”

Triệu gia vì phòng đoàn người Diệp Quân Lâm rời đi, nên giam cầm họ ở một căn biệt thự, có hơn vài chục vệ sĩ canh cửa.

Diệp Quân Lâm cứ thế nghênh ngang đi tới cửa biệt thự, mười mắy tên vệ sĩ lập tức xông tới.

“Không được, anh không thể đi! Cứ yên ổn mà ngồi yên đit”

Tên vệ sĩ càm đầu tức giận nói.

“Tôi càng muốn đi thì thế nào?”

Diệp Quân Lâm cười nói.

“Anh cứ thử xeml”

Một đám hung ác nhìn chằm chằm Diệp Quân Lân, chỉ cần anh có hành động dị thường, bọn họ sẽ không chút nể mặt mà bắt giữ anh lại.

“Ai cho phép các người quyền hạn chế tự do của người khác?”

Diệp Quân Lâm nói.

“Vì nơi này là Triệu gia, mọi chuyện anh phải nghe theo Triệu gia! Trừ biệt thự ra, thì anh không thể đi nơi khác!

Hiểu chưa?”

Tên vệ sĩ cảnh cáo nói.

Diệp Quân Lâm nhếch miệng cười một nụ cười quái dị: “Phàm là mặt trời mặt trăng chiều tới, sông nước chảy được, không có nơi nào mà Diệp Quân Lâm tôi không được đi cả!”

“Tránh rat”

“Anh, anh…”

Các vệ sĩ không những không lùi bước, mà còn tiến lên.

“Phanh!”

Diệp Quân Lâm đột nhiên hành động, chỉ thấy bóng thoáng qua.

Nhanh chóng đi qua mấy chục người.

“Thình thịch!”

“Thình thịch!”

Những người này đều lãnh phải một đòn hiểm, ngã xuống trên mặt đất.

Bọn họ đều do Triệu gia dùng chỉ phí cao thuê tới bảo vệ.

Nhưng Diệp Quân Lâm là Chiến thần Côn Luân, trên chiến trường một người địch van quân tiên phong.

Làm sao những người này có thể động tới được!

Lý Tử Nhiễm nhận ra có chuyện, khi chạy tới, chỉ thấy một đám người ngã trên mặt đất kêu la đau đớn.

Diệp Quân Lâm còn chưa biết đã đi đâu.

“Anh ấy gây ra sao?”

Lý Tử Nhiễm trừng to mắt, tràn đầy vẻ không tin tưởng.

Chuyện Diệp Quân Lâm chạy trồn, rất nhanh toàn bộ Triệu gia đều biết.

Triệu Kiến Quốc cùng Ngô Mộc Lan nắm tay tới.

“Các người giáo dục thật tốt nha!”

Ngô Mộc Lan trừng mắt nhìn hai người Lý Văn Uyên tức giận nói.

“Ba mẹ, chúng con không biết, chuyện Diệp Quân Lâm bỏ trốn chúng con thực sự không biết…”

Lý Văn Uyên cùng Triệu Nhã Lan khóc không ra nước mắt.

Ngô Mộc Lan hừ lạnh nói: “Hiện tại làm sao đây? Nó đi thế sẽ không quay lại!”.

Chiến Thần Trấn QuốcTác giả: Kiếm Tử Tiên TíchTruyện Ngôn TìnhHoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử… “Anh lại muốn xem xem ai dám ngăn anh?”Triệu gia vì phòng đoàn người Diệp Quân Lâm rời đi, nên giam cầm họ ở một căn biệt thự, có hơn vài chục vệ sĩ canh cửa.Diệp Quân Lâm cứ thế nghênh ngang đi tới cửa biệt thự, mười mắy tên vệ sĩ lập tức xông tới.“Không được, anh không thể đi! Cứ yên ổn mà ngồi yên đit”Tên vệ sĩ càm đầu tức giận nói.“Tôi càng muốn đi thì thế nào?”Diệp Quân Lâm cười nói.“Anh cứ thử xeml”Một đám hung ác nhìn chằm chằm Diệp Quân Lân, chỉ cần anh có hành động dị thường, bọn họ sẽ không chút nể mặt mà bắt giữ anh lại.“Ai cho phép các người quyền hạn chế tự do của người khác?”Diệp Quân Lâm nói.“Vì nơi này là Triệu gia, mọi chuyện anh phải nghe theo Triệu gia! Trừ biệt thự ra, thì anh không thể đi nơi khác!Hiểu chưa?”Tên vệ sĩ cảnh cáo nói.Diệp Quân Lâm nhếch miệng cười một nụ cười quái dị: “Phàm là mặt trời mặt trăng chiều tới, sông nước chảy được, không có nơi nào mà Diệp Quân Lâm tôi không được đi cả!”“Tránh rat”“Anh, anh…”Các vệ sĩ không những không lùi bước, mà còn tiến lên.“Phanh!”Diệp Quân Lâm đột nhiên hành động, chỉ thấy bóng thoáng qua.Nhanh chóng đi qua mấy chục người.“Thình thịch!”“Thình thịch!”Những người này đều lãnh phải một đòn hiểm, ngã xuống trên mặt đất.Bọn họ đều do Triệu gia dùng chỉ phí cao thuê tới bảo vệ.Nhưng Diệp Quân Lâm là Chiến thần Côn Luân, trên chiến trường một người địch van quân tiên phong.Làm sao những người này có thể động tới được!Lý Tử Nhiễm nhận ra có chuyện, khi chạy tới, chỉ thấy một đám người ngã trên mặt đất kêu la đau đớn.Diệp Quân Lâm còn chưa biết đã đi đâu.“Anh ấy gây ra sao?”Lý Tử Nhiễm trừng to mắt, tràn đầy vẻ không tin tưởng.Chuyện Diệp Quân Lâm chạy trồn, rất nhanh toàn bộ Triệu gia đều biết.Triệu Kiến Quốc cùng Ngô Mộc Lan nắm tay tới.“Các người giáo dục thật tốt nha!”Ngô Mộc Lan trừng mắt nhìn hai người Lý Văn Uyên tức giận nói.“Ba mẹ, chúng con không biết, chuyện Diệp Quân Lâm bỏ trốn chúng con thực sự không biết…”Lý Văn Uyên cùng Triệu Nhã Lan khóc không ra nước mắt.Ngô Mộc Lan hừ lạnh nói: “Hiện tại làm sao đây? Nó đi thế sẽ không quay lại!”.

Chương 641: 641: Chương 642