Tác giả:

"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel.

Chương 1585

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Đại trưởng lão, bọn chúng đã làm bị thương lục trưởng lão, chúng ta…”  “Được rồi!”, Hạ Hồng quở trách một tiếng, ngăn không cho vị trưởng lão kia nói thêm.  “Ha ha, các người muốn dùng thù lao khiến chúng tôi phản bội?”  Diệp Phàm cười thờ ơ, Hạ Hồng ngẩn người trước lời nói thẳng thắn này.  Diệp Phàm nói tiếp: "Thành thật mà nói, các người có thể sẽ không trả nổi cái này thù lao”.  “Ồ, không ngại nói ra xem xem, Lăng Tiêu Sơn mặc dù không phải là một môn phái lớn nhưng cũng đã đứng ở thành phố Cảng này cả trăm năm, cũng có chút lai lịch!”, Hạ Hồng cười ôn hòa.  “Ha ha…”  Sắc mặt Diệp Phàm trở nên lạnh lùng: "Thù lao mà Diệp Phàm cho chúng tôi là tất cả gia sản của Lăng Tiêu Sơn, các người nguyện ý trả không?"  Soạt!  Khuôn mặt của Hạ Hồng thoáng chốc trở nên vô cùng khó coi, lạnh lẽo đáp: “Cậu đang đùa tôi?”  “Vẫn luôn là vậy, ông không cảm giác được à?”, Diệp Phàm chế giễu.  “Vậy thì không có gì để nói nữa, hôm nay nếu đã tới thì cứ ở lại luôn đi!”  Hạ Hồng quát, thân hình lóe lên rồi lao thẳng về phía Diệp Phàm.  “Giết, giết hết những thứ cuồng vọng này đi!”  Đệ tử trưởng lão Lăng Tiêu Sơn nhanh chóng xông về phía nhóm người Diệp Phàm, Diệp Phàm rống lên một tiếng, giơ lên tấm biển nhuốm máu trong tay mạnh mẽ đập vào Hạ Hồng đang oanh kích tới.  “Để tôi, để tôi xem xem đại trưởng lão của Lăng Tiêu Sơn có mấy cân lạng!”  Một bóng người lao ra còn nhanh hơn tấm biển của Diệp Phàm, là Âu Dương Hải, ông ta gào lên rồi lao về phía Hạ Hồng.  “Ngông cuồng!”  Hạ Hồng phẫn nộ gầm, vậy mà dám tranh cướp để công kích ông ta, đây là một sự sỉ nhục!  Diệp Phàm cười thoải mái, tấm biển liền đổi hướng đánh vào đám đệ tử Lăng Tiêu Sơn đang lao đến.  Bóng người bay ngang, tấm biển đập xuống, liền đánh bay cả một đám người.  Cho dù trong tay họ cầm đao kiếm cũng vô dụng trước tấm biển làm bằng gỗ thật nặng ít nhất 75kg này.  Tại thành phố Cảng, Bành Việt đang bàn chuyện tại nhà họ Tôn, nhận được tin tức phải đưa nhóm tinh nhuệ trở về Lăng Tiêu Sơn khiến trong lòng ông ta khá khó chịu.  

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Đại trưởng lão, bọn chúng đã làm bị thương lục trưởng lão, chúng ta…”  

“Được rồi!”, Hạ Hồng quở trách một tiếng, ngăn không cho vị trưởng lão kia nói thêm.  

“Ha ha, các người muốn dùng thù lao khiến chúng tôi phản bội?”  

Diệp Phàm cười thờ ơ, Hạ Hồng ngẩn người trước lời nói thẳng thắn này.  

Diệp Phàm nói tiếp: "Thành thật mà nói, các người có thể sẽ không trả nổi cái này thù lao”.  

“Ồ, không ngại nói ra xem xem, Lăng Tiêu Sơn mặc dù không phải là một môn phái lớn nhưng cũng đã đứng ở thành phố Cảng này cả trăm năm, cũng có chút lai lịch!”, Hạ Hồng cười ôn hòa.  

“Ha ha…”  

Sắc mặt Diệp Phàm trở nên lạnh lùng: "Thù lao mà Diệp Phàm cho chúng tôi là tất cả gia sản của Lăng Tiêu Sơn, các người nguyện ý trả không?"  

Soạt!  

Khuôn mặt của Hạ Hồng thoáng chốc trở nên vô cùng khó coi, lạnh lẽo đáp: “Cậu đang đùa tôi?”  

“Vẫn luôn là vậy, ông không cảm giác được à?”, Diệp Phàm chế giễu.  

“Vậy thì không có gì để nói nữa, hôm nay nếu đã tới thì cứ ở lại luôn đi!”  

Hạ Hồng quát, thân hình lóe lên rồi lao thẳng về phía Diệp Phàm.  

“Giết, giết hết những thứ cuồng vọng này đi!”  

Đệ tử trưởng lão Lăng Tiêu Sơn nhanh chóng xông về phía nhóm người Diệp Phàm, Diệp Phàm rống lên một tiếng, giơ lên tấm biển nhuốm máu trong tay mạnh mẽ đập vào Hạ Hồng đang oanh kích tới.  

“Để tôi, để tôi xem xem đại trưởng lão của Lăng Tiêu Sơn có mấy cân lạng!”  

Một bóng người lao ra còn nhanh hơn tấm biển của Diệp Phàm, là Âu Dương Hải, ông ta gào lên rồi lao về phía Hạ Hồng.  

“Ngông cuồng!”  

Hạ Hồng phẫn nộ gầm, vậy mà dám tranh cướp để công kích ông ta, đây là một sự sỉ nhục!  

Diệp Phàm cười thoải mái, tấm biển liền đổi hướng đánh vào đám đệ tử Lăng Tiêu Sơn đang lao đến.  

Bóng người bay ngang, tấm biển đập xuống, liền đánh bay cả một đám người.  

Cho dù trong tay họ cầm đao kiếm cũng vô dụng trước tấm biển làm bằng gỗ thật nặng ít nhất 75kg này.  

Tại thành phố Cảng, Bành Việt đang bàn chuyện tại nhà họ Tôn, nhận được tin tức phải đưa nhóm tinh nhuệ trở về Lăng Tiêu Sơn khiến trong lòng ông ta khá khó chịu.  

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Đại trưởng lão, bọn chúng đã làm bị thương lục trưởng lão, chúng ta…”  “Được rồi!”, Hạ Hồng quở trách một tiếng, ngăn không cho vị trưởng lão kia nói thêm.  “Ha ha, các người muốn dùng thù lao khiến chúng tôi phản bội?”  Diệp Phàm cười thờ ơ, Hạ Hồng ngẩn người trước lời nói thẳng thắn này.  Diệp Phàm nói tiếp: "Thành thật mà nói, các người có thể sẽ không trả nổi cái này thù lao”.  “Ồ, không ngại nói ra xem xem, Lăng Tiêu Sơn mặc dù không phải là một môn phái lớn nhưng cũng đã đứng ở thành phố Cảng này cả trăm năm, cũng có chút lai lịch!”, Hạ Hồng cười ôn hòa.  “Ha ha…”  Sắc mặt Diệp Phàm trở nên lạnh lùng: "Thù lao mà Diệp Phàm cho chúng tôi là tất cả gia sản của Lăng Tiêu Sơn, các người nguyện ý trả không?"  Soạt!  Khuôn mặt của Hạ Hồng thoáng chốc trở nên vô cùng khó coi, lạnh lẽo đáp: “Cậu đang đùa tôi?”  “Vẫn luôn là vậy, ông không cảm giác được à?”, Diệp Phàm chế giễu.  “Vậy thì không có gì để nói nữa, hôm nay nếu đã tới thì cứ ở lại luôn đi!”  Hạ Hồng quát, thân hình lóe lên rồi lao thẳng về phía Diệp Phàm.  “Giết, giết hết những thứ cuồng vọng này đi!”  Đệ tử trưởng lão Lăng Tiêu Sơn nhanh chóng xông về phía nhóm người Diệp Phàm, Diệp Phàm rống lên một tiếng, giơ lên tấm biển nhuốm máu trong tay mạnh mẽ đập vào Hạ Hồng đang oanh kích tới.  “Để tôi, để tôi xem xem đại trưởng lão của Lăng Tiêu Sơn có mấy cân lạng!”  Một bóng người lao ra còn nhanh hơn tấm biển của Diệp Phàm, là Âu Dương Hải, ông ta gào lên rồi lao về phía Hạ Hồng.  “Ngông cuồng!”  Hạ Hồng phẫn nộ gầm, vậy mà dám tranh cướp để công kích ông ta, đây là một sự sỉ nhục!  Diệp Phàm cười thoải mái, tấm biển liền đổi hướng đánh vào đám đệ tử Lăng Tiêu Sơn đang lao đến.  Bóng người bay ngang, tấm biển đập xuống, liền đánh bay cả một đám người.  Cho dù trong tay họ cầm đao kiếm cũng vô dụng trước tấm biển làm bằng gỗ thật nặng ít nhất 75kg này.  Tại thành phố Cảng, Bành Việt đang bàn chuyện tại nhà họ Tôn, nhận được tin tức phải đưa nhóm tinh nhuệ trở về Lăng Tiêu Sơn khiến trong lòng ông ta khá khó chịu.  

Chương 1585