Hoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử…
Chương 655: 655: Chương 656
Chiến Thần Trấn QuốcTác giả: Kiếm Tử Tiên TíchTruyện Ngôn TìnhHoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử… “Phanh!”“Bụp bụp bóp bụp!”Mấy trăm người cùng xông lên tấn công, hình ảnh này thực sự là quá hoàng tráng.Trong suy nghĩ của mọi người, Bạch Hổ có đánh nhau giỏi đi chăng nữa thì sao chứ?Tôi có mấy trăm và hơn ngàn cao thủ liên tục tấn công, mệt chết cậu luôn!Nhìn thấy mấy trăm người như thủy triều bao phủ Bạch Hỗ.Mọi người nhếch miệng cười.Bạch Hỗ thua là cái chắc!Nhưng chỉ vài giây sau, sắc mặt bọn họ đã thay đổi.Bởi vì bọn họ trông thầy một đám người bị đánh bay ra ngoài, càng ngày càng nhiêu…Một phút sau, vẻ mặt mọi người ngưng trọng.Ba phút sau, gương mặt họ là vẻ không thẻ tin nỏi.Năm phút sau, tất cả mọi người trợn tròn mắt, hai con ngươi như sắp lòi ra.Bởi vì, toàn bộ mấy trăm người đã ngã trên mặt đất đau đớn kêu thảm.Trên sân đầu quyền, chỉ còn lại một mình Bạch Hồ đứng ở đó.Đánh nhau giỏi quá rồi đầy?Bốn năm trăm người đã bị người ta giải quyết bằng tay không, trong năm phút đồng hồ.Mọi người đưa mắt nhìn nhau, lúc này họ mới dần ý thức được vì sao Diệp Quân Lâm chỉ cử ra một mình Bạch Hỏ.Đó là bởi người ta mạnh!“Chỉ có như này thôi à? Những người khác lên hết đi! Có bao nhiêu tôi đánh bấy nhiêu!”Vẻ mặt Bạch Hỗ là đánh chưa đã..đam mỹ hài“Láo xược!”Thạch Thanh Sơn tức giận nói.Trên địa bàn của ông ta, không tới lượt người khác giở: thói ngang ngược.Ông ta ra lệnh một tiếng, hơn một trăm cao thủ quyền anh dưới tay ông ta – ra sân.Tất nhiên là ba người mạnh nhất vẫn chưa ra sân.Thạch Thanh Sơn nghĩ chưa cần họ ra sân.“Đánh cho tôi! Lên liên tục cho tôi, tôi không tin!”Thạch Thanh Sơn quát lên.Hơn một trăm cao thủ quyền anh được xếp hạng, một người tiếp một người xông lên khiêu chiến Bạch Hỏ.“Phanh!”“Người thứ nhất!”“Người thứ hail”“Người thứ bai”“Người thứ tám mươi tám!”“Người thứ chín mươi chín!”Bạch Hỗ càng đánh càng hăng, không hề trông thấy anh mệt mỏi.Những cao thủ quyên anh tung hoành ngang dọc ở tỉnh thành từng người từng người bị anh đánh xuống đài.Đến cuối cùng, gương mặt Thạch Thanh Sơn đen xì.Toàn bộ hạt giống ở sân đấu quyền anh của ông ta đã bị tàn phá..
“Phanh!”
“Bụp bụp bóp bụp!”
Mấy trăm người cùng xông lên tấn công, hình ảnh này thực sự là quá hoàng tráng.
Trong suy nghĩ của mọi người, Bạch Hổ có đánh nhau giỏi đi chăng nữa thì sao chứ?
Tôi có mấy trăm và hơn ngàn cao thủ liên tục tấn công, mệt chết cậu luôn!
Nhìn thấy mấy trăm người như thủy triều bao phủ Bạch Hỗ.
Mọi người nhếch miệng cười.
Bạch Hỗ thua là cái chắc!
Nhưng chỉ vài giây sau, sắc mặt bọn họ đã thay đổi.
Bởi vì bọn họ trông thầy một đám người bị đánh bay ra ngoài, càng ngày càng nhiêu…
Một phút sau, vẻ mặt mọi người ngưng trọng.
Ba phút sau, gương mặt họ là vẻ không thẻ tin nỏi.
Năm phút sau, tất cả mọi người trợn tròn mắt, hai con ngươi như sắp lòi ra.
Bởi vì, toàn bộ mấy trăm người đã ngã trên mặt đất đau đớn kêu thảm.
Trên sân đầu quyền, chỉ còn lại một mình Bạch Hồ đứng ở đó.
Đánh nhau giỏi quá rồi đầy?
Bốn năm trăm người đã bị người ta giải quyết bằng tay không, trong năm phút đồng hồ.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, lúc này họ mới dần ý thức được vì sao Diệp Quân Lâm chỉ cử ra một mình Bạch Hỏ.
Đó là bởi người ta mạnh!
“Chỉ có như này thôi à? Những người khác lên hết đi! Có bao nhiêu tôi đánh bấy nhiêu!”
Vẻ mặt Bạch Hỗ là đánh chưa đã.
.
đam mỹ hài
“Láo xược!”
Thạch Thanh Sơn tức giận nói.
Trên địa bàn của ông ta, không tới lượt người khác giở: thói ngang ngược.
Ông ta ra lệnh một tiếng, hơn một trăm cao thủ quyền anh dưới tay ông ta – ra sân.
Tất nhiên là ba người mạnh nhất vẫn chưa ra sân.
Thạch Thanh Sơn nghĩ chưa cần họ ra sân.
“Đánh cho tôi! Lên liên tục cho tôi, tôi không tin!”
Thạch Thanh Sơn quát lên.
Hơn một trăm cao thủ quyền anh được xếp hạng, một người tiếp một người xông lên khiêu chiến Bạch Hỏ.
“Phanh!”
“Người thứ nhất!”
“Người thứ hail”
“Người thứ bai”
“Người thứ tám mươi tám!”
“Người thứ chín mươi chín!”
Bạch Hỗ càng đánh càng hăng, không hề trông thấy anh mệt mỏi.
Những cao thủ quyên anh tung hoành ngang dọc ở tỉnh thành từng người từng người bị anh đánh xuống đài.
Đến cuối cùng, gương mặt Thạch Thanh Sơn đen xì.
Toàn bộ hạt giống ở sân đấu quyền anh của ông ta đã bị tàn phá..
Chiến Thần Trấn QuốcTác giả: Kiếm Tử Tiên TíchTruyện Ngôn TìnhHoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử… “Phanh!”“Bụp bụp bóp bụp!”Mấy trăm người cùng xông lên tấn công, hình ảnh này thực sự là quá hoàng tráng.Trong suy nghĩ của mọi người, Bạch Hổ có đánh nhau giỏi đi chăng nữa thì sao chứ?Tôi có mấy trăm và hơn ngàn cao thủ liên tục tấn công, mệt chết cậu luôn!Nhìn thấy mấy trăm người như thủy triều bao phủ Bạch Hỗ.Mọi người nhếch miệng cười.Bạch Hỗ thua là cái chắc!Nhưng chỉ vài giây sau, sắc mặt bọn họ đã thay đổi.Bởi vì bọn họ trông thầy một đám người bị đánh bay ra ngoài, càng ngày càng nhiêu…Một phút sau, vẻ mặt mọi người ngưng trọng.Ba phút sau, gương mặt họ là vẻ không thẻ tin nỏi.Năm phút sau, tất cả mọi người trợn tròn mắt, hai con ngươi như sắp lòi ra.Bởi vì, toàn bộ mấy trăm người đã ngã trên mặt đất đau đớn kêu thảm.Trên sân đầu quyền, chỉ còn lại một mình Bạch Hồ đứng ở đó.Đánh nhau giỏi quá rồi đầy?Bốn năm trăm người đã bị người ta giải quyết bằng tay không, trong năm phút đồng hồ.Mọi người đưa mắt nhìn nhau, lúc này họ mới dần ý thức được vì sao Diệp Quân Lâm chỉ cử ra một mình Bạch Hỏ.Đó là bởi người ta mạnh!“Chỉ có như này thôi à? Những người khác lên hết đi! Có bao nhiêu tôi đánh bấy nhiêu!”Vẻ mặt Bạch Hỗ là đánh chưa đã..đam mỹ hài“Láo xược!”Thạch Thanh Sơn tức giận nói.Trên địa bàn của ông ta, không tới lượt người khác giở: thói ngang ngược.Ông ta ra lệnh một tiếng, hơn một trăm cao thủ quyền anh dưới tay ông ta – ra sân.Tất nhiên là ba người mạnh nhất vẫn chưa ra sân.Thạch Thanh Sơn nghĩ chưa cần họ ra sân.“Đánh cho tôi! Lên liên tục cho tôi, tôi không tin!”Thạch Thanh Sơn quát lên.Hơn một trăm cao thủ quyền anh được xếp hạng, một người tiếp một người xông lên khiêu chiến Bạch Hỏ.“Phanh!”“Người thứ nhất!”“Người thứ hail”“Người thứ bai”“Người thứ tám mươi tám!”“Người thứ chín mươi chín!”Bạch Hỗ càng đánh càng hăng, không hề trông thấy anh mệt mỏi.Những cao thủ quyên anh tung hoành ngang dọc ở tỉnh thành từng người từng người bị anh đánh xuống đài.Đến cuối cùng, gương mặt Thạch Thanh Sơn đen xì.Toàn bộ hạt giống ở sân đấu quyền anh của ông ta đã bị tàn phá..